Xem mẫu

Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG PHẦN 8 Buổi sáng, Nhật Tân ngồi uống cà phê một mình. Một lúc sau thì Yến Nga tìm đến. Anh thật sự ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô: - Ua tại sao em lại ở đây vậy Nga? Yến Nga nói như thú nhận: - Em vừa trốn trại cai nghiện và ở đến đây tìm anh. Tự nhiên Nhật Tân thấy giận cô vô cùng. Anh nói với vẻ bực bội: - Sao em không ở trong trại cai nghiện mà lại trốn trại để ra ngoài vậy hả? Em làm anh nản quá Nga à. Yến Nga ngẫm nghĩ một lúc rồi tìm cách nói bừa: - Em bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối anh à. Nhật Tân hỏi với vẻ ngạc nhiên: - Cái gì? - Em bị ung thư dạ dày. - Từ đó giờ anh chưa từng nghe em nói tới căn bệnh này mà. Yến Nga lặng yên một lúc để tìm cách nói dối anh: - Em mới phát hiện đây thôi. À, lúc em trở về Canada đấy. Nhật Tân gặn hỏi: - Em nói thật đấy hả? - Dạ em nói thật mà. Dừng lại một lúc rồi cô nói thêm: - Căn bệnh cứ hoành hành em hoài. Em tìm cách trốn trại để chữa trị bệnh. - Vậy à? Những gì Yến Nga vừa nói đã thuyết phục được Nhật Tân. Anh không hề giận cô mà ngược lại anh càng lo cho cô hơn. www.vuilen.com 114 Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Nhật Tân hỏi với vẻ quan tâm: - Bây giờ em định chữa trị bằng cách nào? Yến Nga khẽ lắc đầu: - Em cũng không biết nữa. Nhật Tân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói như yêu cầu: - Ngày mai em hãy đến bệnh viện xin nhập viện điều trị. Cô lại lắc đầu như phản đối: - Em không chịu nhập viện đâu gò bó lắm. - Vậy ngày mai anh sẽ đưa em các bác sĩ tư nhân khám bệnh. Yến Nga nói một cách mạnh dạn: - Hay anh cứ cho em một ít tiền đi. Em sẽ tự đi điều trị được mà. Nhật Tân không chút do dự gì. Anh lấy ra một số tiền rồi đặt vào tay Yến Nga: - Em cứ giữ lấy đi. Nhận lấy số tiến cô nàng cười thật tươi: - Cám ơn anh nha. Trầm ngầm một lát rồi Nhật Tân hỏi như thăm dò: - Rồi bây giờ em có dự định ở đâu không? - Em cũng không biết nữa. Nhà cửa em đã bán tất cả rồi. Bây giờ em cũng không còn người thân để nương tựa nữa. Câu nói đó làm Nhật Tân thấy đau xót cho cô vô cùng. Anh rít một hơi thuốc rồi nói như khẳng định: - Anh nhất định không để em sống lêu lỏng như thế này được. Em phải có nhà ở, việc làm đàng hoàng. Yến Nga nhìn anh rồi thắc mắc: - Ý anh như thế nào em không hiểu? www.vuilen.com 115 Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Anh có quen với giám đốc của một xí nghiệp may. Anh sẽ xin cho em vào xí nghiệp đó. Yến Nga lặng im không phản ứng gì. Rồi Nhật Tân gặn hỏi: - Em có đồng ý với ý kiến của anh không? Yến Nga khẽ gật đầu: - Cũng được. Nhật Tân nói như động viên: - Em phải cố gắng lên đi. Đừng sống buông xuôi sa ngã nữa. Trong tuần này anh sẽ tìm thuê cho em một căn nhà để em có chỗ ở đàng hoàng. Yến Nga nhìn anh thật lâu rồi chậm rãi nói: - Anh đã có gia đình mà vẫn lo lắng cho em như thế này em mừng lắm. - Em đừng suy nghĩ gì sâu xa cả. Cứ coi như là có một người bạn tốt giúp đỡ em. Cả hai đều không nói thêm gì. Rồi Nhật Tân chia tay Yến Nga. Và anh đi thẳng sang Phú Quốc chứ không quay về nhà. Mấy ngày sau, Nhật Tân vẫn không trở về. Hình như Sao Khuê cũng không còn giận anh nhiều nữa. Cô bắt đầu có cảm giác trông chờ anh. Buổi chiều, Sao Khuê đã chuẩn bị một mâm cơm thật ngơn mà Nhật Tân vẫn chưa về. Nên bây giờ cô chỉ ngồi ăn bên cạnh mẹ chồng. Sao Khuê nhỏ nhẹ nói: - Sao anh Tân qua công ty mấy ngày nay mà vẫn chưa về vậy mẹ. Bà Nhật Lê chậm rãi nói: - Chắc công ty có nhiều công việc lắm nên nó không về được. Sao Khuê lại nói với giọng buồn rầu: - Có khi nào tại con giận ảnh nên ảnh không về. Bà Nhật Lê khẽ cười một tiếng: - Con giận nó chứ đâu có phải nó giận con đâu mà không chịu về. www.vuilen.com 116 Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Sao Khuê không nói thêm gì nữa. Một lát sau cô nhìn bà Nhật Lê và nói một cách quan tâm: - Mẹ ráng ăn cho no nha mẹ. - Ừ. Dừng lại một lát rồi bà nói như yêu cầu: - Con cố gắng lo cho con kìa. Có thai thì phải cố gắng ăn cho khỏe. Sao Khuê khẽ gật đầu: - Dạ con biết rồi mà. Bà Nhật Lê nói với vẻ lo lắng: - Sáng mai mẹ phải đi Hồng Kông rồi. Thằng Tân mà không về thì làm sao mà mẹ an tâm được. Hình như Sao Khuê hơi ngạc nhiên vì câu nói đó. Cô nhìn bà rồi thắc mắc: - Ủa, mẹ đi Hồng Kông chi vậy. - Mẹ muốn tìm hiểu về thị trường thời trang bên đó con à. Sao Khuê lại hỏi với vẻ tò mò: - Mẹ dự định sang bên đó bao lâu vậy? - Có sớm lắm cũng phải một tuần. Bà Nhật Lê thở dài một cái: - Không biết chừng nào nó về đây nữa. Sao Khuê nói một cách mạnh dạn: - Mẹ cứ yên tâm đi để lo công việc. Con ở nhà một mình cũng được. Không cần phải chờ anh Tân về đâu. Bà Nhật Lê nói như bộc bạch: - Nhà cửa mênh mông như thế này mà chỉ có một mình con ở nhà. Mẹ thật sự không an tâm chút nào. - Nếu ảnh chưa kịp về thì con tạm đóng cửa hàng quần áo. www.vuilen.com 117 Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Hình như câu nói đó đã làm bà Nhật Lệ yên tâm hơn nhiều. Bà gật đầu như đồng ý: - Con tính vậy cũng được. Hai người không nói thêm gì. Tự nhiên, Sao Khuê bị nôn ọc. Bà Nhật Lê sốt ruột hỏi: - Con có sao không Khuê? - Dạ không sao đâu mẹ ạ. Dừng lại một lát rồi cô nói thêm: - Tự nhiên con lại muốn nôn mửa. - Vậy à? Chắc con bị thai hành rồi đó. Chút nữa con về phòng nhớ uống thuốc thêm nha. - Dạ. Bà Nhật Lê nhìn Sao Khuê rồi nói với vẻ lo lắng: - Từ lúc mang thai mẹ thấy con trở nên xanh xao lắm. Sao Khuê nói một cách thành thật: - Có lúc con ăn uống được, có lúc con không ăn được gì cả. - Con mới mang thai lần đầu nên bị hành. Phải cố gắng uống thuốc để bảo vệ sức khỏe nha con. Sao Khuê khẽ gật đầu rồi dịu dàng nói: - Dạ con biết rồi mẹ ạ. Bà Nhật Lê không nói thêm gì. Một lát sau Sao Khuê nói với vẻ quan tâm: - Mẹ lên phòng khách ngồi nghỉ đi. Để con lên phòng thu xếp đồ đạc cho mẹ. Bà Nhật Lê khoát tay như không đồng ý: - Để chút nữa mẹ thu xếp được rồi. Con nên nghi ngơi đi. Đang có mang thì đừng làm mệt lắm con à. - Không sao đâu. Con làm được mà. www.vuilen.com 118 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn