Xem mẫu

Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG PHẦN 4 Bốn giờ sáng Nhật Tân vẫn chưa tỉnh dậy Hùng An phải gọi anh đến năm bảy lần. Rồi anh vẫn kiên trì gọi tiếp: - Nhật Tân! Anh chàng vừa uốn éo vừa lẩm bẩm: - Để tao ngủ thêm chút nữa. Hùng An nói với giọng hối thúc: Bốn giờ rồi. Mày dậy đi để trễ chuyến bay đó Tân à. Tự nhiên Nhật Tân sực tỉnh hẳn ra. Anh ngồi bật đậy lấy hai tay dụi mắt liên tục: - Bốn giờ rồi hả? - Ừ. Nhật Tân nói như trách cứ: - Sao giờ này mày mới gọi tao dậy? - Tao gọi mày từ hồi ba giờ đó nhưng mày có dậy nổi đâu. Nhật Tân không nói thêm gì. Anh nhảy phóc xuống giường rồi đi thẳng về phía phòng tắm. Một lát sau anh trỡ ra, anh luýnh quýnh cho vài bộ đồ vào giỏ rồi nói với vẻ vội vã: - Mày đưa ta ra sân bay ngay bây giờ nha An. Hùng An liền gật đầu đồng ý: - Ừ, mày đã chuẩn bị mọi thứ xong hết chưa vậy Nhật Tân? - Xong rồi. Chỉ mang theo mấy bộ đồ thôi mà. - Nhớ mang theo giấy tờ của mày đấy. Ra sân bay còn làm thủ tục nữa. Nhật Tân nhíu mày nhìn Hùng An rồi đùa đùa giọng: www.vuilen.com 50 Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Sao bữa nay mày giống ông cụ non dữ vậy? Hình như Hùng An cảm thấy bực bội vì câu nói đó. Anh vội khoát tay: - Tao chỉ sợ mày hấp tấp nên không chuẩn bị đầy đủ. Chẳng lẽ ra ngoài sân bay rồi lại quay trở về hả. - Thôi đi cha, lúc nãy giấy tờ tao cũng mang theo đầy đủ trong mình cả. Dừng lại một lúc rồi Nhật Tân nói với giọng hối thúc: - Mày đưa tao nhanh lên đi An. Trễ giờ rồi. - Đi. Nói xong, Nhật Tân mang chiếc giỏ trên vai rồi cả hai cùng đi ra nhà xe. Xe hơi của Hùng An mới vừa rời cổng nhà có một đoạn mà Nhật Tân đã vén tay áo nhìn đồng hồ cả chục lần. Nhìn cửa chỉ đó thì ai cũng nhận ra anh đang rất sốt ruột. Một lát sau, Nhật Tân lại vén tay áo nhìn đồng hồ. Rồi anh nói như thông báo: - Hơn bốn giờ rồi. Cử chỉ sốt ruột đó của anh làm Hùng An thấy tức cười không chịu nổi. Anh nhẹ nhếch môi: - Bộ mày sợ trễ lắm hả? Nhật Tân nói với vẻ sốt ruột: - Quá bốn giờ rồi. Trễ chuyến bay thì làm sao tao đi. Hùng An nói như trêu chọc: Bữa nay đi không được thì ngày mai đi, còn nếu không được nữa thì ngày mốt đi. Nhật Tân quát ngay: - Mày chạy nhanh lên giùm tao đi. Ở đó mà chọc tao nữa. Mày biết tao sốt ruột cỡ nào không hả? Hùng An không hề giận cử chỉ đó của Nhật Tân, anh chỉ khẽ cười như thông cảm mà không nói thêm gì. www.vuilen.com 51 Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Trầm ngầm một lúc rồi Nhật Tân bộc bạch: - Tao nôn nóng để đi Phú Quốc dữ lắm nên mới nhờ mày mua vé gấp cho tao. - Mày nôn nóng gặp nàng chứ gì? Nhật Tân lặng yên như không phản ứng gì trước câu nói đó. Anh đang cảm nhận hình như Hùng An đã rọi đúng tim đen của mình. Một lát sau Nhật Tân lại nhìn đồng hồ rồi sốt ruột nói: - Sao lâu dữ vậy? Mày chạy nhanh chút nữa giùm tao đi An. - Không trễ đâu, mày đừng nôn nóng quá. - Lỡ trễ chuyến bay thì mất công lắm. Hùng An lại khẽ cười một tiếng: - Biết sợ trễ sao lúc nãy không chịu dậy sớm. Nhật Tân khoát tay: - Thôi mày đừng nhắc nữa, tao biết tối qua tao lỡ uống quá chén nên không dậy nổi. Hùng An phải bật cười vì câu nói đó: - Mày cũng nhớ ra điều đó nữa à? Cả hai đều lặng thinh như không muốn nói thêm gì khi xe vừa đừng trước cổng sân bay Tân Sơn Nhất thì Nhật Tân vội vã bước ra khỏi xe. Anh đi như chạy một đoạn rồi nói vọng lại: - Mày trở về đi tao đi nha. Vừa nói dứt câu Nhật Tân lại vội vã bước vào phía trong. Chỉ vài giờ sau chuyến bay sớm cũng đưa Nhật Tân đến tận cùng đảo Phú Quốc xa xôi. Không thể chần chừ thêm nữa, anh bắt đầu đi tìm tung tích của hai ông cháu Sao Khuê. Suốt cả ngày nay Nhật Tân đã đi khắp cả bệnh viện nhà nước không tìm được tung tích của Sao Khuê, tự nhiên bây giờ anh cảm thấy nản và buồn không chịu nổi. www.vuilen.com 52 Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Buổi tối, Nhật Tân tìm đến một ngọn đồi vắng. Hình như suốt cả ngày nay anh chưa được nghỉ ngơi chút nào nên thấy mệt nhoài. Nhật Tân ngồi trên ngọn đồi để ngắm nhìn biển đêm. Một lát sau, Nhật Tân mới nảy sinh ra ý định gọi điện về tâm sự với Hùng An. Vừa mở máy ra thì Hùng An hấp tấp hỏi: - Mày có tìm gặp Sao Khuê của mày chưa vậy? Nhật Tân nói với giọng buồn rầu: - Tao tìm suốt cả ngày nay trong các bệnh viện mà không gặp An à. - Sao kỳ lạ vậy? - Tao cũng không biết nữa. Dừng lại một lát rồi Nhật Tân nói như bất mãn: - Bây giờ tao cũng không biết quyết định như thế nào. Tự nhiên tao thấy nản quá. - Sao mày không kiên trì gì hết vậy? - Sao mày lại nói vày tao quá kiên trì nên đã đi tìm suốt cả ngày nay rồi đó. Bây giờ tao mệt lả người. Hùng An nói như động viên: - Mày phải cố bảo vệ sức khỏe. Ngày mai lại tiếp tục tìm cô ta. - Tìm ở đâu bây giờ, không còn bệnh viện nào ở đảo này mà tao chưa đến. - Vậy à? Dừng lại một lát rồi Hùng an gặng hỏi: - Mày có tìm kỹ chưa vậy Tân? - Không có khoa nào mà tao không tìm. Ngẫm nghĩ một hồi Hùng An nói như khẳng định: - Như vậy chắc chắn là ông ngoại của Sao Khuê không có nhập viện. Mà mày nói ông ngoại Sao Khuê bệnh gì vậy? - Tao nghe nói là chân ông ấy bị teo cơ. www.vuilen.com 53 Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Vậy à? Có thể là ông ấy ở nhà và chữa trị bằng đông y đấy. Tao nghĩ mày cố gắng thăm hỏi để tìm đến nhà cô ta. Nhật Tân nói một cách thật lòng: - Từ Sài gòn ra đây dể tao tìm gặp Sao Khuê mà. Tao nhất định phải tìm cho bằng được cô ấy. - Tao cũng chúc mày sớm tìm được Sao Khuê. - Nhất định như vậy. - Thôi, tạm biệt nha. - Bye! Nhật Tân tắt máy, rồi anh lại ngồi một mình. Những cơn gió biển thổi vào lạnh như cắt nhưng Nhật Tân có chịu đựng. Tự nhiên, anh lại nhìn thấy một cô gái bưng nia thuốc nam đi phơi sương trước một ngôi nhà lá nhỏ, hình như cô gái ấy đang ngắm về những vì sao trên trời và khấn vái điều gì đó. Nhật Tân bước lại gần anh thấy mừng không thể tả khi nhận ra cô gái ấy chính là Sao Khuê. Đêm biển mùa đông giá lạnh, Sao Khuê ăn mặc phong phanh, mái tóc thề bay trong gió, anh cảm nhận cô đẹp như trong truyện liêu trai. Nhật Tân định gọi một tiếng "Sao Khuê``` thật lớn nhưng rồi anh cố dằn lại. Bất chợt trên bầu trời đông giá lạnh có một ngôi sao băng. Rồi những lời khấn vài lâm râm được phát ra từ cô gái xinh đẹp ấy. - Cầu mong cho ông ngoại mau khỏi bệnh, mau bình phục. Nhật Tân vẫn nhớ như in lời khấn vái của Sao Khuê. Lần đầu tiên trong đời anh nghe lòng xốn xang thương cảm một cách kỳ lạ. Bất ngờ con dông ập đến, cơn mưa biển quất rất mạnh. Nhật Tân vội cởi chiếc áo khoác của mình choàng cho Sao Khuê. Điều đó làm Sao Khuê giật bắn người: - Cái gì vậy? Nhật Tân nhỏ nhẹ nói: - Anh nè Sao Khuê à. Hình như Sao Khuê đã cảm nhận được giọng nói ấm áp ấy rất quen thuộc. Cô quay người lại. Khi nhận ra đó là Nhật Tân nên cô ngạc nhiên thốt lên: - Anh Tân! www.vuilen.com 54 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn