Xem mẫu

Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG PHẦN 3 Buổi tối, Sao Khuê rời vũ trường New Star trở về nhà. Đêm nay cô lại gặp Nhật Tân. Nhưng vì công việc của Sao Khuê nên hai người không có thời gian nói chuyện với nhau nhiều được. Sao Khuê mở nhẹ cửa bước vào phòng. Cô cố bước thật nhẹ để không phá giấc ngủ của mọi người. Nhưng cô vô tình vấp chiếc ghế cạnh giường Mỹ Trân làm cô nàng thức giấc. Mỹ Trân mở tròn mắt ra: - Mi mới về tới hả Khuê? - Ừ, mi chưa ngủ hả? - Ngủ rồi nhưng nghe tiếng động nên ta mới thức. - Vậy hả? Tại ta vấp ghế đấy. Thôi ngủ đi để sáng đi học nữa nhỏ ạ. Mỹ Trân nhìn nhỏ bạn rồi nói như yêu cầu: - Mi cũng tranh thủ ngủ sớm đi Khuê à. - Ừ. Ta biết rồi mà. Sao Khuê đặt chiếc giỏ lên bàn. Cô vào phòng thay bộ đồ ngủ rồi lên giường nằm cạnh Mỹ Trân. Thời gian trôi dần về khuya, không hiểu sao đêm nay Sao Khuê lại khó dỗ giấc đến như vậy. Cô nghiêng người qua một bên thì lại vô tình chạm vào người Mỹ Trân. Cô nàng liền lên tiếng: - Bộ mi chưa ngủ hả Khuê? - Ừ. Mỹ Trân liền hỏi với vẻ quan tâm: - Có chuyện gì không mà mi thức khuya dữ vậy? Lặng yên một lúc rồi Sao Khuê nói một cách thật lòng: - Không có chuyện gì cả nhưng không hiểu sao ta lại không dỗ giấc được. - Sao kỳ vậy? www.vuilen.com 31 Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Sao Khuê hít một hơi thật sâu rồi thở dài một cái: - Ta cũng không biết nữa hình như ta cảm thấy hơi nhớ nhà thì phải. - Vậy à? Cả hai đều lặng thinh không nói gì. Một lúc thật lâu sau Mỹ Trân nghiêng người nhìn qua Sao Khuê rồi nói như yêu cầu: - Mi kể cho ta nghe về gia đình mi đi Khuê. Sao Khuê cười gượng một cái: - Sao bữa nay mi nảy sinh một yêu cầu kỳ lạ vậy hả? Mỹ Trân trầm ngâm nghĩ một lát rồi nói như giải thích: - Bạn bè ở chung nhau mấy năm trời rồi mà ta không biết gì về gia đình của mi cả. Bây giờ ta muốn tò mò một chút vậy mà. Hình như cách nói đó của Mỹ Trân làm Sao Khuê thấy cô gì đó lạ thường. Cô khẽ cười một tiếng: - Tự nhiên bữa nay mi lại tò mò chuyện riêng của người khác dữ vậy. Mỹ Trân nói như đính chính: - Không phải là ta tò mò. Là bạn bè của nhau nên ta muốn tìm hiểu về gia đình mị thôi. Nói chung là ta thích mi nên mới quan tâm đến mi như vậy. Sao Khuê pha trò: - Mi cũng biết thích ta nữa hả nhỏ? Mỹ Trân lườm cô bạn một cái: - Hứ! Không thích mi thì làm gì ta ở chung được với mi mấy năm nay. Sao Khuê bĩu môi: - Ở đây là ký túc xá mà mi không ở chung với ta thì mi ở đâu hả? - Nếu ta ghét mi thì xin chuyển sang phòng khác cũng được vậy. Sao Khuê tròn mắt nhìn Mỹ Trân rồi cô nói với giọng trêu trọc: - Ta biết, mi xa ta thì làm sao mà chịu nổi phải vậy không nhỏ? www.vuilen.com 32 Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Hình như câu nói đó làm Mỹ Trân hơi giận. Cô nói với vẻ phụng phịu: - Mi tưởng mi là cái gì vậy hả? Thấy vẻ mặt hờn giận của Mỹ Trân mà Sao Khuê thấy tức cười vô cùng. Cô lại tiếp tục trêu trọc nhỏ bạn: - Ta cũng không biết nữa. Nhưng mỗi lần vắng ta thì hình như mi nhớ không chịu nổi phải không? Mỹ Trân nói với giọng hăm dọa: - Không có chuyện đó đâu. Nếu mi không nói cho ta nghe về gia đình của mi thì ngày mai ta xin cô quản lý chuyển sang phòng khác. Sao Khuên tròn mắt nhìn Mỹ Trân: - Mi có dám không hả? Mỹ Trân lại nói với vẻ phụng phịu: - Không những ta chuyển sang phòng khác mà mai mốt gặp mi ta cũng không thèm nói chuyện nữa. Hình như Sao Khuê nhận ra Mỹ Trân bắt đâu nổi giận. Cô liền nói với giọng nài nỉ: - Thôi, ta nói đùa một chút thôi nhỏ à. Bộ mi giận ta thật hả? - Đâu có gì đâu mà giận mi. - Bây giờ mi muốn tìm hiểu gì về gia đình ta vậy Trân? Tự nhiên Mỹ Trân thấy không còn bực bội chút nào. Cô tròn mắt nhìn Sao Khuê rồi hỏi với vẻ tò mò: - Mi nói cho ta nghe tại sao mi lại ở một mình với ông ngoại vậy? Sao Khuê cười buồn một cái: - Thì cha mẹ ta đã mất nên ta ở với ngoại. Câu nói đó làm Mỹ Trân thấy sửng sết vô cùng, từ đó giờ cô chưa từng nghe. Sao Khuê nói về điều này. Mỹ Trân gặng hỏi: - Hai bác đã mất hết rồi hả Khuê? www.vuilen.com 33 Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Sao Khuê khẽ gật đầu tay cho câu trả lời. Cô lặng yên một lúc mà không nói gì. Hình như cô không muốn nhắc lại chuyện đâu đớn của đời mình. Như không hiểu được tâm trạng của Sao Khuê, Mỹ Trân lại tò mò hỏi: - Sao hai bác lại mất vậy Khuê? Sao Khuê thấy không thể giấu giếm được trước sự tò mò của nhỏ bạn. Cô đành nói ra sự thật: - Mẹ ta mất do bệnh lúc ta chưa tròn một tháng tuổi. Mỹ Trân sửng sốt hỏi: - Cái gì? Lúc mi chưa đầy một tháng tuổi hả? Sao Khuê khẽ gật đầu: - Đúng vậy. - Còn cha mi? Tự nhiên sao Khuê cảm thấy xúc động vô cùng. Cô hít một hơi thật sâu như cố trấn tĩnh. Một lát sau cô mới trả lời được câu hỏi của Mỹ Trân: - Cha đã thay mẹ nuôi ta lớn lên. Khi ta được bảy tuổi lại mồ côi cha. Cơn bão biển hung tợn đã cướp đi sinh mạng của ông ấy. Hình như Mỹ Trân cũng thực sự thương cảm cho hoàn cảnh của nhỏ bạn. Cô lặng yên một lúc rồi nói một cách thật lòng: - Ta thật sự xúc động vì hoàn cảnh của mi đó Khuê à. Không hiểu sao cuộc đời này lại có người bất hạnh đến như vậy. Sao Khuê không thể nói thêm gì. Cô lặng yên như cố nén nỗi đau vào lòng. Hình như Mỹ Trân cũng không muốn nhắc đến chuyện buồn của Sao Khuê nữa nên cô cũng nín lặng. Một lúc thật lâu sau SaoKhuê lại nói thêm: - Từ đó đến giờ ông ngoại là người nuôi lớn ta. Vài năm gần đây đôi chân ngoại bị teo cơ nên đi lại rất yếu ớt. - Vậy hả? Dừng lại một lát rồi Mỹ Trân hỏi thêm: - Ông ngoại lớn tuổi chưa vậy Khuê? www.vuilen.com 34 Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Ngoại ta đã sáu mươi tuổi rồi. Lặng thinh một lúc rồi Sao Khuê nói một cách lo lắng: - Tự nhiên ta thấy nhớ ngoại lắm, không biết có chuyện gì không nữa. Mỹ Trân liền nói như trấn an: - Không có gì đâu, có lẽ lâu quá mi chưa về quê nên thấy nhớ ngoại thôi mà. Cách nói của Mỹ Trân làm cho Sao Khuê thấy yên tâm hơn đôi chút. Cô thở dài một cái rồi chậm rãi nói: - Ta cũng hi vọng là không có chuyện gì. Cả hai đều lặng thinh như không muốn nói thêm gì. Bây giờ Sao Khuê lại cảm thấy nhớ nhà, nhớ ngoại không chịu nổi. Thời gian cứ chậm chậm trôi, rồi Sao Khuê cũng chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng, Sao Khuê vẫn còn đang ngủ say thì Mỹ Trân gọi giật cô dậy: - Sao Khuê! Dậy ngay đi. Sao Khuê cười một cái: - Gì vậy Trân? Để ta ngủ chút nữa đi mà. Mỹ Trân nói như thông báo: - Có điện thoại kìa. Mi nghe điện thoại đi rồi trở về ngủ tiếp. Tự nhiên Sao Khuê lại sực tỉnh hẳn ra, cô dụi mắt một cái rồi nhảy nhanh xuống giường và đi như chạy về phía phòng quản lý ký túc xá. Một lúc sau Sao Khuê trở về phòng với vẻ mặt rất lo âu. Thấy vậy Mỹ Trân liền hỏi với vẻ rất quan tâm: - Chuyện gì vậy Sao Khuê? - Sao Khuê nói với vẻ buồn rầu: - Ông ngoại ta bị bệnh cũ hoành hành Trân à. Hình như Mỹ Trân thấy sửng sốt vì câu nói đó. Cô tròn mắt nhìn Sao Khuê: - Cái gì? Ông ngoại lại tái bệnh hả? www.vuilen.com 35 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn