Đôi bạn ôm nhau thân thiết, dù người đi xe hơi bóng lộn, kẻ quần trắng chân không, lấm lem đất cát. - Anh Bảy thấy sao? - Khá lắm. Bước đầu vậy là ổn. Thú thiệt với chú, lúc đầu thấy họ, anh lo quá. Ông Đăng cười cười: - Anh Bảy lo cứu đói chớ gì? Họ băng qua vườn cây ăn trái, qua những thửa rau xanh um, đi về phía khoảnh đất nhà Nhân. Vừa đi, vừa trò chuyện. - Họ chịu khó lắm. Bà mẹ làm chẳng kém một...