Xem mẫu

Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM PHẦN 8 Dừng xe trong sân, Trần Khắc bế Ngọc Nhi vào nhà. Đúng là con nít, lúc nãy còn huyên thuyên ở nhà Ngọc Giao bây giờ đã ngủ khò. Vừa vào phòng khách anh đã thấy Hoàng yến ngồi bên chai rượu, trên tay là chiếc lý còn sóng sánh rượu. Thấy cô nhưng anh không dừng lại, cũng không hỏi gì, anh đi thẳng lên lầu. Vừa lên bậc thữ nhất Hoàng Yến đã lên tiếng: - Em có chuyện cần nói với anh. Không nhìn lại, anh nói lạnh lùng: - Anh mệt. Có gì mai nói. Rượu đã ngấm, Hoàng Yến lảo đảo đứng dậy, cô lè nhè: - Tại sao? Tại sao phải đến mai. Anh dẹp cái giọng quyền uy của mình lại đi. - Tôi đã bảo là có chuyện muốn nói, anh không nghe à? Nhíu mày khó chịu, Khắc không nghĩ cô là một cô gái luôn dịu dàng, cam chịu bên anh suốt năm năm qua lại có thể thế này. Nhìn Ngọc Nhi say ngủ, anh nén giọng trầm hơn: - Được rồi. Ta lên phòng anh đi. Khép nhẹ cửa phòng con, anh quay trở lại phòng mình. Xoay nắm cửa bước vào, anh mệt mỏi ngồi xuống mép giường vì Hoàng Yến đang ngồi ở bàn làm việc. Anh thở ra ngán ngẩm: - Giờ em nói được rồi, anh còn nghỉ ngơi để mai đi làm. Cô cười khẩy: - Anh đang đuổi khéo em đấy à? Anh nhìn cô một cách tức giận, bộ đầm dây đi phố kia chứng tỏ cô cũng mới về nhà trước anh ít phút. - Hai cha con đi chơi sao không rủ em? Anh giận ghê gớm vì thái độ lẫn dáng vẻ say khước của cô, anh nạt nhỏ: - Về phòng ngủ đi, anh không muốn tiếp chuyện với em trong tình cảnh say sưa như vầy. - Đừng đem lý đo đó ra biện minh. - Anh coi tôi là con ngốc hả? Ở bên cạnh cô ta sao không nghe anh nói mệt. Còn dám đem Ngọc Nhi ra làm bình phong để che đậy. www.vuilen.com 108 Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Anh mím môi nén giận. Câu nói đó đó đã chứng minh lời Trần Khiêm không sai. Cô ta dám theo dõi mlnh. Đúng là quá đáng, anh cũng là ngốc khi quá tin cô ta. Thấy anh trừng trừng nhìn mình không nói gì, Hoàng Yến cũng nhìn vô cảm đáp lại: - Chuyện của cô muốn nói là thế à? Có lẽ uống nhiều rượu quá nên cô đã quên lúc sáng Ngọc Nhi đã nài nỉ cô thể nào để cùng đi Suối Tiên với nó. Cô trả lời sao? Nhún vai, Hoàng Yến tỏ vẻ bất cần. Cô phẩy tay gạt bỏ chuyện đó: - Không nói nữa. Nói chuyện khác. Cô đứng dậy, loạng choạng bước đến cạnh Khắc. Vì quá say nên đôi chân cô cử lảo đảo khiến Hoàng Yến bổ nhào vào Khắc, anh bất ngờ vì toàn thân cô đổ nhào vào mình nên ngã nhào ra giường. Mùi rượu từ môi cô tỏa ra nhưng Khắc không quay đi vì chút lịch sự, biết cô say nên anh không nỡ trách, Khắc trầm giọng: - Em say rồi. Để anh đưa em về phòng nghỉ. Không để anh chống tay ngồi dậy, Hoàng Yến đã lao lên, tóc cô đổ dài trên ngực anh, hơi thở cô nồng mùi rượu phà lên mặt Khắc: - Yến à! Đừng làm thế, anh không muốn phải cư xử thô bạo với en trong tình trạng này. Lừ lừ mắt nhìn anh, cô hỏi gọn: - Tại sao ở cạnh em bấy lâu mà anh không yêu em? Bức rèm mà anh cố che đậy sự thật bấy lâu nay đã bị cô bóc trần, Khắc sợ nhất phải đối mặt với Hoàng Yến thế này. Anh không đủ can đảm để trả lời câu đó Yến à, chuyện này không thể nói một vài câu mà được đâu em. Cô vuốt ngược tóc anh, đôi mắt anh vẫn nhắm tức là anh khơng nỡ nhìn cô đau đớn vật vã thế này. Trong tim anh vẫn có cô. Vậy thì tại sao? Hẳn là con bé Ngọc Giao đã khiến anh từ chối cô. Hoàng Yến nheo tít đôi mắt vẻ căm giận. Một ý nghĩ nào đó về Ngọc Giao làm gương mặt cô hơi giãn ra. Hoàng Yến cúi xuống môi anh thật nhẹ nhàng, toàn thân cô đang đổ gục trên người anh, cơ www.vuilen.com 109 Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM thể cô rừng rực lửa yêu đương thế này thì cô không tin anh có thể từ chối bán năng đàn ông của mình. Có gã nào từ chối nỗi cơ thể bốc lửa của Hoàng Yến bao giờ. Hoàng Yến ghì lấy Khắc, ôm hôn anh bằng tất cả khao khát, anh vẫn nằm im khiến cô càng điên loạn với trái tim yêu đang cháy bỏng. Nhưng chỉ một lúc, Hoàng Yến tức giận xô dạt anh ra, cơn say rượu đã biến tự lúc nào, đôi mắt cô đỏ lên vì giận. Chưa có gã đàn ông nào mà lạnh lùng trước cô vậy mà... Khắc vẫn nằm đó, anh dán mắt lên trần nhà như suy nghĩ điều gì đó rất dữ dội. Quắc mắt nhìn anh đầy căm thù, cô nghiến răng đi từng bước đến ngồi bên bàn làm việc với gương mặt lạnh lùng không chút tình cãm. Một lúc sau, như bình tĩnh hơn, Hoàng Yến cất giọng sắc lạnh: - Anh ngồi dậy đi, tôi có chuyện muốn nói. Thái độ thờ ơ, vô cảm lúc nãy là câu trả lời mà Khắc biết nó đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô, anh có thể bù đắp tất cả cho cô nhưng tình yêu thì không cho dù anh đã từng cế gắng và chính cô là người phá vỡ nhưng nỗi ray rứt không bao giờ Khẩc quên. Em nói đi. Nhìn anh như đo lường, một lúc cô nói: - Chúng ta cần bắt đẩu lại từ năm năm trước. Đôi mắt Khắc như dồn hết bao oán hận, căm giận nhất vào Hoàng Yến. Cái câu chuyện thê lương nhất mà không ai muốn nhắc đến, mọl người đều chôn vùi nó nếu có dịp còn cô thì gợi lại một cách thản nhiên. - Anh quát lên: - Cô điên hả? Trái ngược với thái độ nóng giận của anh, Hoàng Yến vẫn điềm nhiên nhìn trả lại. Sự lãnh đạm của anh ta là sự từ chối tàn nhẫn nhất, cô không bao giờ quên mối hận này. Có thể anh nói đúng. Tôi đã điên suốt năm năm, giờ tôi phải tỉnh, và tôi đã tỉnh. Tôi muốn mợi chuyện thật rạch ròi. Câu nói của Hoàng Yến như cây đinh nhọn đóng sâu vào tim anh, Khắc không chối bỗ quá khứ nhưng quá khữ không đáng nhớ đó anh càng muốn quên thì lại càng nhớ. Chỉ cần có một điễu ước, anh sẽ vì ngày ấy không phải là Khôi mà sẽ là anh. Khắc gục mặt vào tay, anh đổ gục như cây tùng ngã trong cơn bão. - Ngày ấy... - Ôi! Thật đáng sợ cho người còn sống trong dòng họ Trần. www.vuilen.com 110 Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM ❺ ❺ ❺ Đoàn người lần lượt rời khỏi nghĩa tra trong niềm thương tiếc vô hạn cho dòng họ Trần. Trong một ngày, mọi người không ai ngờ có đến hai đám tang trong cùng một nhâ. Một ngày tang tóc bao trùm lấy nghĩa trang vốn đã lạnh lẽo. Trần Khắc quỳ mọp trước mộ cha và người anh trai. Nỗi ray rứt, ân hận đã biến anh thành cái xác không hồn. Tuy anh không trực tiếp dẫn đến cái chết của hai người nhưng anh không lên Đà Lạt thì Khôi sẽ không hối hả lái xe về và không xảy ra tai nạn, không có chuyện đó cha anh sẽ không lên cơn đau tim mà chết. Tội lỗi của anh khó mà tha thứ Có lẽ suất đời này Khắc sẽ sống trong ân năn để mong chuộc lại tội lỗi của mình. Đứng bên cạnh anh là Hoàng Yến và Trần. Khiêm. Chỉ mấy ngày mà mỗi người như già đi thêm hàng chục tuổi. Cả ba đều đeo kính đen vì không muốn mọi người nhìn thấy gương mặt đau khổ tột độ của mình. Nhất là Hoàng Yến, cô khóc sưng vù đôi mắt từ lúc hay tin người yêu qua đời. Dáng vẻ mảnh mai của cô đã khô héo kể từ đớ, mọi người chỉ thấy cô đứng lặng lẽ để mặc nước mắt tuôn tràn trên má. Đặt bó hoa hồng bạch xuống trước mộ Khôi, cô lặng lẽ lê từng bườc rời khỏi nghĩa trang. Náng chiều đã tắt như bào hiệu một ngày buồn khác lại đến. Nó mang theo bao tâm hồn tươi vui và để lại đầy ắp những giọt nắng vừa tắt. Nghĩa trang chỉ còn lại Trần Khắc và Trần Khiêm. Cô đơn, quạnh quẽ: Khắc, về thôi. Hai người đó sẽ không thể thanh thản khi nhìn mày thế này đâu. Khắc nhìn như thôi miên vào tấm ảnh Khôi đang tươl cười trước mặt, ánh mắt anh không một chút linh động hay một chút cám xúc. Cậu về đi, ở dưới lạnh lắm, Trần Khôi sẽ không tha thứ nếu tôi bỏ về đâu, anh ấy ghét sự lạnh lẽo lắm. - Nhưng cậu ở lại đây thì làm được gì? Mọi việc đang chờ ở nhà, cậu thương họ thì phải vế giải quyết. Công ty là tâm huyết của họ, hãy hoàn thành tâm nguyện cho cha và anh trai đi. Gương mặt Khắc không chút thần sắc nào, hàng râu rập dày đặc trông anh như một người rừng ngồi bât động. Anh không dám về nhà hay đúng hơn là không dám đối diện với mọi người ở nhà. Những giọt nước mắt của họ kà những giọt muối xát mạnh vào trái tim đang tươm máu của anh. Đỡ anh đứng dậy Khiêm an ủi: www.vuilen.com 111 Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Nghe tao mày không được để đau buồn đánh gục, hãy can đảm đối diện với sự thật, Khắc à? Anh ôm chặt thằng cháu vừa nhận hơn một năm và là thằng bạn thời đại học như hình với bóng: - Cố gắng lên, mọi người đều trông cậy vào mày, hãy làm một người đàn. Ông cứng cõi đừng để mọi người phải thất vọng. Vỗ vỗ vai bạn anh tiếp: - Mày luôn chứng tỏ cho mọi người thấy mày là con ông Trần, một đứa con danh chánh ngôn thuận mà, hãy làm điều đó, hãy gánh vác gia đình. Gục hẳn trên vai bạn, Khắc không còn sức chịu đựng nữa: - Sự mất mát này quá lớn Khiêm ơi. - Tao biết, tao biết mà. Thằng Khôi không trách mày đâu, có những chuyện không thể làm lại. Hãy tập cách chấp nhận nó. - Tao không thể. Không cũng phải cố gắng. ❺ ❺ ❺ Bà Ngọc An quát lên: - Cậu còn dám nói chuyện đó trong lúc này? Thằng Khôi vừa nằm xuống, tôi làm sao còn tâm trí để nghĩ đến số cổ phần ở công ty. Bà ngồi gục trên bàn: - Nếu biết sự việc đi xa thế này tôi thà mất tất cả còn hơn mất đứa con. Ông Kha cười cay độc: - Dù gì chị cũng đâu thương yêu gì nó. Nó chẳng qua là đứa con nuôi trong lúc anh Hai dọa chị để cưới vợ khác thôi. Bất đắc dĩ chị phải nuôi nó, tiếc làm gì. - Cậu im đi. Nếu không vì nghe lời cậu Tôi đã không đồng ý để cậu phá thắng xe của nó đâu. Bà giận dữ nắm chặt tay đấm xuống bàn: - Giờ thì sao! Công ty đó nếu thuộc về tôi thì cũng là công ty đầy nợ nần. - Chị không nghĩ thằng Khắc sẽ giành lại à? Bà nhè nhẹ lắc đầu đầy tự tin. Hơn hai tháng kể từ ngày xảy ra sự việc, Trần Khắc giam mình trong phòng, anh không một chút sinh khí nào lấy gì điều hành www.vuilen.com 112 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn