Xem mẫu

Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM PHẦN 5 Buổi sáng. Ngoài trời vần vũ sắp đổ mưa, một cơn mưa đầu mùa mang về bao cảm xúc cho con người. Nhết là những người đang yêu thì những giọt mưn càng làm hương vị thình yêu ngọt ngào say đắm hơn. Ngọc Giao khuấy nhẹ ly sữa đua cho Gia Huy: - Gia Thanh đi làm rồi à? - Vâng, chị cũng ngồi xuống ăn sáng. Cô ngồi xuống, cầm lát sanwich lên rồi chợt hỏi: - Công việc của cậu vẫn tốt hả? Không trả lời cô. Gia Huy đẩy cặp kính lên. Mới đi làm mấy tháng nhưng trông anh khác hắn, cậu sinh viên ngây thơ, khù khờ ngày nào giờ đã trở một chàng trai lịch lãm, phong độ có khối cô phải mơ ước. - Tôi và Ngọc Giao bằng tuổi đấy. Ngọc Giao hỏi ngớ ngẩn. - Rồi sao? Anh nhìn thẳng vào mắt cô nhìn nghiêm túc và đầy uy quyền: - Tại sao lại xưng hô với tôi như một đứa trẻ. Ngớ ra một lúc, như chợt hiểu cộ phì cười lại đề tài cũ, tranh chấp ngôi xưng. - Tôi chỉ có một mình Gia Thanh là chị. - Rồi sao? Cô vẫn cao giọng: - Tôi 1à bạn cô ấy. Dĩ nhiên cũng là chị cậu. Anh vẫn nghiêm nghị nhìn cô: - Tôi chỉ nhỏ hơn Gia Thanh có mấy phút thôi, cô nghe rõ chưa. Từ nay về sau sẽ tập xem tôi là bạn. Cô lại bĩu môi trêu anh như thường ngày, anh tiếp: Tôi sẽ cho cô thời gian. - Để làm gì? Anh nhìn sâu vào mắt cô. Tự dưng Ngọc Giao chợt nhớ đến Khắc, anh ta cũng hay áp đáo cô bằng cách này, Gia Huy có đôi mắt đẹp ẩn sau cặp kính rất www.vuilen.com 65 Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM đa tình, bầy giờ lại dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn cô, một thoáng gì đó vừá thoảng nhẹ qua hồn nhưng Ngọc Giao vội xua đi ngay. Tuy ánh mắt Gia Huy không mà quỉ như Trần Khắc nht~g đề phòng vẫn tốt hơn. Cô không muốn mình rơi vào một cuộc tình ngang trái nào đó mà người đời thường nói. Cái nụ hoa tình yêu của cô vừa nhú ìền đã bị phong ba bão táp dầp vùi tả tơi rồi, khó mà làm nó sống lại, chớ đừng nói một cơ hội nhỏ nhoi để trổ hoa. Gia Huy buông gọn một câu mà có thể khiến Ngọc Giao phải bàng hoằng: Cô cẩn thời gian để chuẩn bị tâm lý trước khi tôi ngỏ lời cho một cuộc hẹn hô. Xé nhẹ miếng bánh mì cho vào miệng, nó khô đến độ Ngọc Giao không thể nuốt được. Cô cố xem như không nghe gì nhưng hình như cô đã nghe thì phải. Không biết Gia Huy đã đi làm tự bao giờ, Ngọc Giao ngồi thừ ra đó thật lâu. Không phái để suy nghĩ mà cô chỉ muốn ngồi đó. Cô sợ khi mình đứng dậy sẽ không còn cơ hội ngồi nữa. Cô sẽ ngã qụy mất thôi. Vò nát lát bánh mì trong tay cô muốn gào lên cho hả hê những chất chứa trong lòng. Tại sao đàn ông họ đều như thế. Cô chỉ là món hàng mà họ được quyền lựa chọn, rồi ra lệnh cho cô phải thế này thế này. Cô sống tệ hại đến vậy ư? Tự dưng cô có cảm giác mình không thể chớp mắt được. Cô muốn nhìn, muốn tìm một con đường đi khác. Cô muốn mình có một người soi đường, nắm tay dần cô đi. Nhưng trong cái xã hội đầy dẫy tiền bạc này làm gì có người nào tốt bụng đến thấ họ đều muốn sở hữu cô như một con búp bê ngoan và đẹp. Thế thôi. - Cô Giao! Cô có khách. Ngọc Giao bừng tỉnh khi nghe chị người làm nói, cô bật người dậy theo quán tính đến bồn rửa tay: - Chị dọn giúp tôi. Ở phòng khách, Trần Khiêm đã đứng đó tự bao giờ. Cô hơi khựng lại khi anh. Nghe tiếng động, anh lại. - Chào cô. Ngọc Giao thản nhiên chỉ tay ngồi xuống: - Chào anh, mời anh ngồi. Đợi Trần Khiêm ngồi xuớng, cô gọi chị giúp việc mang nước ra: www.vuilen.com 66 Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Anh uống nước đi, nếu toi đoán không lầm, anh đến về việc tôi không ký hợp đồng. Hơi bất ngờ trước cách nói chuyện thẳng thắn của cô. Trần Khiên nói: - Hợp đồng độc quyền với công ty tôi có rất nhiều quyền lợi và tương 1ai, cô có thấy mình từ chối như vậy là quá vội vàng? Cười nhẹ nhàng, cô nói: - Có phải tiếp theo anh sẽ hỏi tôi lý do đi thi để rồi bỏ ngang không? Nhướng mày, Khiêm không ngờ cô bé lại thông minh và sắc sảo đến thế. Cô tiếp: - Dù anh có đưa ra những điều khoản thật hấp dẫn tôi cũng không ký đâu. Hớp một ngụm trà, Trần Khiẽm ngẫm nghĩ thật nhiều về cô gái trước mặt. Với dáng vóc khá lý tưởng, cô ta còn nhạy bén, thông minh, tính cách thẳng thắn, thảo nào cậu Huy một mực về nhà sau khi tan sở. Anh thắc mắc: - Xin lỗi, tôi có thể hỏi cô một chuyện không? Ngọc Giao nhìn tấm hình trên tường, Trần Khiêm cứ mãi nhìn nó từ lúc bước vào đây: - Anh uống nước đi, có phái anh muốn hỏi tôi là gì của Gia Huy? Điểm nhẹ một nụ cười, Trần Khiêm không ngờ trên đời có lúc mình phải đóng vai một quyển sách cho một cô bé đọc từ chữ: Tôi là bạn của Gia Thanh, Gia Thanh là chị của Gia Huy. Chị ư? Trần Khiêm thầm cười. Gia Huy nghe được câu này nghĩ gì nhi. Mỗi chiều hắn đều về rất đúng giờ, là sếp nên anh nắm rất rõ giờ giấc của hắn. Có phải vì cô chị ngang hông có ở nhà này không? Khiêm Nhớ như in khi Gia Huy một mực từ chối lời đề nghị làm thuyết khách để Ngọc Giao làm người mẫu trong khi trước đó chính hắn lại là người giới thiệu Ngọc Giao đến thi có lẽ hắn không ngờ cô lọt vào tóp ten của công ty. Đúng là gã khờ có của quỉ không biết giấu kỹ, anh thầm mắng. Trần Khiêm nhún vai ngồi trở lại: - Nói một cách thật lòng, tôi đến đầy với hai mục đíeh, chuyện thứ nhất cô đã đoán rồi. Xoay xoay hai ngón cái thành những vòng tròn, eô như suy nghĩ chuyện gì rất ghê gớm. Bất chợt gương mặt Ngọc Giao trở nên lạnh lùng đến khó tả. Sau một tháng kể từ ngày gặp Trần Khắc cô chợt thay đổi một cách lạ lùng. www.vuilen.com 67 Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Lúc vui lúc buồn khó mà lường trước được. Hơi choáng khi cô đùng anh mát lạ lùng đó nhìn mình rồi trong một thoáng gương mặt trở nên tươi tắn, hồng hào, ánh mắt đằm thắm nhìn mình, Khiêm không thể cưỡng lại rung động đang đến. Ba mươi bốn tuổi anh không còn khờ khạo, để bị một cô gái non choẹt dụ dỗ, nhưng anh không thể phủ nhận lả trái tim mình đang đập lỗi nhịp. Đè nén cảm xúc đó thật nhanh, anh cười: Nếu cô không chê chúng ta có thể là bạn. - Sao anh lại nói thế? Tôi đâu đám trèo cao dữ vậy? Nghe cô nói vậy có nghĩa là chấp nhận lời đề nghị của tôi. Với một điều klện. Ngọc Giao bật cười khi nhìn gương mặt căng thẳng của anh: - Những lúc gặp nhau, anh không được đem công việc ra tôi không thích chuyện đó. Anh cười thân thiện: Tưởng chuyện gì khó. Chuyện đó thì quá dễ. Định mời cô đi ăn sáng nhưng anh lại thôi, có mời cô cũng không đi thậm chí còn xấu đi tình bạn vừa chớm. Anh đành cáo từ ra về với một lời hẹn thật lịch sự. Tiễn anh xong, Ngọc Giạo trở vào nhà, cô uể oải ngồi xuống salon. Ngồi im được một lúc cô quyết định ra phố. Có lẽ cô cần về nhà trong lúc này. Dù gì đó cũng là nhà cô và ba mẹ cô sẽ sẵn sàng đón cô thôi. ❺ ❺ ❺ Vừa tan sở, Khắc đã lái xe về nhà, không kịp về phòng, anh phóng như bay vào phòng Ngọc Nhi. Con bé đang ngồi buồn thụng trên giường. Căn phòng tối om với ánh sáng mờ mờ hắt vào từ cửa sổ, anh với tay bật đèn, ngồi xuống mép giường, anh đặt con bé lên đùi, cúi xuống hỏi yêu thương: - Con gái ba sao vậy con? Cô bé ngồi im cúi đầu, anh tiếp: - Chú Tùng nói con không đi học? - Con sao vậy? Từ từ ngước lên nhìn anh. Ngọc Nhi mếu máo: www.vuilen.com 68 Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Hổng đi học nữa, ghét đi học lắm. Anh hoảng hồn ôm lấy con vỗ về: - Nín đi con. Con gái ngoan, nghe lời ba đi con. Có chuyện gì con nói ba nghe nào. Bạn nào ăn hiếp con hả? Được anh vỗ về con bé bớt khóc, nó thút thít nói: - Hôm nay đi họp phụ huynh. - Thế à? Rồi sao hả? Học dở nên cô giáo mách mẹ rồi chứ gì? Cô bé la lên: - Không có. Mẹ không đi họp, nên bị cô giáo la. Con không bị la lần nào nên các bạn cứ chọc quê. Con ghét ba lắm, sao ba không đi họp, ba không thương con. Lời của con như một mũi tên xuyên ngay tim làm anh nhói đau. Anh quả là tệ hại thật rồi. Nhưng chuyện này là thế nào? Trước giờ Hoàng Yến lo chuyện này cơ mà. Anh nghiến răng nén giận. Có lẽ anh đã quá lỏng lẻo trong những mối quan hệ của Hoàng Yến, đôi khi anh cũng cần kiểm chứng lại dư luận thôi. - Được rồi. Ba xin lỗi, ba hứa ngày mai ba sẽ đến trường xin lỗi cô giáo nghen con. Anh ôm con vào lòng: Từ ngày mai ba sẽ đưa cục cưng đi học và sẽ đi họp cho bất kể ngày nào. Con bé gật đầu. Cái sự ngây thơ của nó đáng yêu làm sao: - Con gái cũng phải hứa với ba một chuyện. Dù có chuyện gì con cũng phải đi học đếu, không nghỉ ngày nào, được không? Thấy con còn lưỡng lự anh giục: - Ba không thích con nít hư đâu, không nghe lời ba sẽ kiếm em bé khác cưng à? Cô bé hoảng hồn bá cổ anh: - Hổng có, hứa mà. Hôn thật kêu lên má anh, cô cười chúm chím: - Cô Giao nói con lớn lên rồi hổng được hôn ba bừa bãi nhưng con cứ làm. Mỉm cười anh ôm con. Con bé ngây thơ nên đâu biết nó vừa khơi lại cái gì đó mà anh đã cố nén cả tháng nay. Anh không muốn nhớ nhưng để quên thật là khó. Thà đừng ai nhắc đến để khỏi phải đau khổ, khi phải cố ép lòng. Anh trầm giọng: - Bây giờ đi tắm, ba đưa con đi học thể dục. Cô bé phụng phịu: www.vuilen.com 69 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn