Hạ Vũ đã tỉnh, cơn nguy hiểm đã qua, Đoan Hảo mừng quá mà đôi mắt rưng rưng. Người đầu tiên Hạ Vũ nhìn thấy là Đoan Hảo, giọng chàng yếu ớt: - Đoan Hảo đấy ư? Em về rồi hả? Đoan Hảo gật nhẹ đầu: - Vâng, em về đây. Hạ Vũ muốn ngồi bật dậy, nhưng không sao cử động được, muốn đưa tay cũng thấy nặng nề. Đoan Hảo khẽ nắm bàn tay Hạ Vũ: - Đừng dậy! Anh còn yếu lắm. Để em gọi bác sĩ. Hạ Vũ ngăn lại:...