Khi không lại phải treo cái tay lên cả tháng trời thế nầy, thật là một cực hình. Giơ cái tay bó bột qua cổ, bà Thảo Trúc than phiền với Đoan Hảo. Nàng chỉ biết an ủi: - Chừng nào lành lặn, tháo băng ra, bác sẽ thấy thoải mái ngay. Bà Thảo Trúc vẫn một giọng phàn nàn: - Chờ, nhưng không biết đến bao giờ mới lành lặn đây. Đoan Hảo ái ngại nhìn bà Thảo Trúc, không biết nói gì thì bà tiếp tục ta thán: - Tôi đi đứng...