Duy nắm chặt vào Miên, dưới cơn mưa tầm tã anh nhìn thấy trong mắt nàng cũng long lanh nước. Từ lúc quen biết, chưa lúc nào Duy chân thành và dịu dàng với nàng hơn thế này: - Thụy Miên! Em nghe anh nói này. Anh cám ơn em, rất biết ơn em. Nhưng anh không thể để em cùng đi được. Anh không muốn em gặp nguy hiểm. Cho dù chỉ một vết trầy sướt nhỏ trên tay em cũng làm anh đau lòng lắm, em có biết không? - Anh Duy! Dường như Miên khóc. Nước mắt...