Mẹ nắm nót lại chiếc cổ áo cho Vân rồi lùi ra ngắm nghía: - Đẹp lắm! Vẻ đẹp vừa dịu dàng và kín đáo thế này, chắc chắn là mẹ Đình Kha sẽ hài lòng. Mặt Vân đỏ ửng lên: - Mẹ Ơi! Con lo quá. - Con phải bình tĩnh và tự tin một chút chứ. Nàng ôm mẹ thủ thì: - Mẹ Ơi! Sau này con đi lấy chồng rồi, mẹ và ba chắc là cô đơn lắm. Rồi tới khi chị Thảo. Nhi ra đi... Mẹ Ơi! Sinh con gái...