Xem mẫu
- Ân Thù Kiếm Lục (60 hồi)
Dịch giả: Thương Lan
Hồi 01 - Người Áo Trắng
Hồi 02 - Chủ Nhân Thần Mộc Lịnh
Hồi 03 - Giai Nhân Xuất Hiện
Hồi 04 - Cuồng Ngạo Chấp Vương Hầu
Hồi 05 - Buồm Gấm Hứng Phong Ba
Hồi 06 - Hạ Chiến Thơ Ngoài Ngàn Dặm
Hồi 07 - Cuộc Chiến Kinh Hồn
Hồi 08 - Một Rừng Không Hai Hổ
Hồi 09 - Thần Đi, Quỷ Hiện
Hồi 10 - Mưa Gió Vô Tình
Hồi 11 - Một Lần Kết Nghĩa
Hồi 12 - Bang Hội Tranh Phong
Hồi 13 - Giàu Lòng Nghĩa Hiệp
Hồi 14 - Đường Ranh Sống Chết
Hồi 15 - Từ chỗ tự nhiên
Hồi 16 - Gió Vụt Mây Vần
Hồi 17 - Đại Hội Hoàng Hạc Lâu
Hồi 18 - Cao Cả Biệt Hồng Trần
Hồi 19 - Phiêu Lãng Vạn Dặm Dài
Hồi 20 - Bốn Mươi Cuộc Chiến
Hồi 22 - Những Cái Khó Làm
Hồi 23 - Luận Người Bên Chén Rượu
Hồi 24 - Gặp Nhau Trong Mộng
Hồi 25 - Mê Hồn Trận
Hồi 26 - Khúc Ca Du Ngủ
Hồi 27 - Ma Hỏa Luyện Tâm Kiếm
Hồi 28 - Phá Vân Chấn Thiên Bút
Hồi 29 - Hoặc Thị Hoặc Phi
Hồi 30 - Thủ Túc Tương Tàn
Hồi 31 - Kỳ Ngộ Chờ Kỳ Nhân
Hồi 32 - Quần Anh Đại Hội
Hồi 33 - Đao pháp Đông Doanh
Hồi 34 - Công Chúa chiến Quần Hùng
Hồi 35 - Thiên Biến Vạn Hóa
- Hồi 36 - Trên Hẳn Thông Thường
Hồi 37 - Thiên Hạ Trông Vào
Hồi 38 - Không Bao Giờ Ngăn Cách
Hồi 39 - Vũ Lâm Đệ Nhất Nhân
Hồi 40 - Ước Hội Tử Vong
Hồi 41 - Đông Doanh Nhất Đao
Hồi 42 - Chờ Người Xứ Lạ
Hồi 43 - Mỹ Nhân Tâm
Hồi 44 - Ngũ Hành Cung thần bí
Hồi 45 - Danh Tài Và Mỹ Sắc
Hồi 46 - Tìm hoa gặp máu
Hồi 47 - Lâm Nguy Rõ Mặt
Hồi 48 - Huỳnh Kim Bí Cung
Hồi 49 - Lên Trời Chưa Phải Khó
Hồi 50 - Lưu Vong Hải Ngoại
Hồi 51 - Tạm Qua Đại Nạn
Hồi 52 - Cực Hình Tịch Mịch
Hồi 53 - Chuẩn Bị Đường Về
Hồi 54 - Một Điểm Thông
Hồi 55 - Đạo Nghĩa Của Kẻ Cướp
Hồi 56 - Càng Già Càng Sống Dai
Hồi 57 - Sát Thủ Tam Kiếm
Hồi 58 - Một Chiêu Tuyệt Thế
Hồi 59 - Những Kẻ Si Tình
Hồi 60 - Đỉnh Vinh Quang
- Hồi 01 - Người Áo Trắng
Gió lạnh xé thịt da như dao cắt, từng đụn mây dày đặc
cuộn chụp lên nhau…
Bên bờ Bột Hải sóng biển ì ầm, đợt đợt nối tiếp phủ lên
gành đá…
Rốp!…
Một đợt sóng nhào lên, đẩy chiếc buồm đập vào ghềnh
đá phát lên một tiếng khô khan, cột buồm gãy làm đôi
tụt ra theo sóng nước.
Mặt biển đen ngòm vụt lóe lên hai ánh ngời ngời như hai
vì sao lấp lánh di động lần lan vào bờ biển.
Nếu có ai chợt thấy nhất định sẽ cho đó là đôi mắt của
Thần Biển báo hiệu cho nhân gian biết trước cơn thịnh
nộ của phong bạ..
Nhưng không, hai đóm sáng cao dần khi sát đến bờ, và
khi đợt sóng cao nhất tụt xuống, hiện ra một người vận
áo trắng, tóc lõa xõa phủ vai đứng thẳng mình lên, đôi
mắt ngời chiếu sáng…
Thanh trường kiếm vỏ đen óng ánh được nắm chặt trong
bàn tay trắng muốt, nhiều đường gân xanh rờn nổi lên
cuồn cuộn, bộc lộ nội lực của kẻ cầm gươm và đồng thời
cũng nói lên rằng giữa sóng biển muôn trùng dồn dập,
người ấy bằng lòng bỏ tất cả những gì trên cõi đời này,
chỉ trừ thanh trường kiếm ấy mà thôi!
Rõ ràng người áo trắng là kẻ bị đắm thuyền, nhưng
không biết từ nơi đâu và từ lúc nào, đã nắm chặt thanh
gươm vượt sóng nước vào bờ…
Chân đặt lên bãi cát chưa được mấy bước, thân ảnh
- người ấy vùng lảo đảo, nhưng chỉ thoáng qua, người áo
trắng đã đứng thẳng mình lên một cách vững vàng, tia
mắt như hai vì sao chiếu thẳng.
Hắn vừa đi vừa móc trong lưng ra một túi vải dầu, từ
trong đó hắn lấy ra một tấm địa đồ và nhiều hàng chữ
ghi chi chít.
Hắn xem qua và cuốn lại cho vào túi cẩn thận, vừa đi vừa
lẩm bẩm: -Lao Sơn… Phi Hạc Môn Thanh Hạc Liễu
Tòng…
Hắn cứ bước đều không để ý mọi vật chung quanh,
nhưng lạ làm sao, nếu có ai đem thước ra đo dấu chân
của hắn, chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng, vì mỗi bước
cách nhau đúng y một thước bảy tấc, không bước nào xê
xích một ly!
Cứ như thế, hắn thẳng đến Phi Hạc Môn.
Phi Hạc Môn, một trang trại dưới chân Lao Sơn nằm chắn
miền Đông Lỗ. Nó là một cơ nghiệp, một tông phái võ
lâm, được dựng lên bởi bàn tay của Thanh Hạc Liễu
Tòng, một nhân vật thành danh suốt bốn mươi năm mà
Thập Thất Hạc Trảo, Hóa Hạc Chưởng và Hạc Vũ Châm
được thiên hạ mệnh danh là Tam Tuyệt, một cái tên chấn
động giang hồ.
Mặt trời đã xế sau rặng núi, người áo trắng không mau
không chậm, bước đi vẫn đúng y một thước bảy tấc,
thẳng vào Phi Hạc Môn, đầu tóc vẫn lòa xòa quái di…
Hai cánh cửa gỗ thật dày sơn màu đỏ chói đóng chặt im
ỉm. Người áo trắng bước thẳng qua cùng một lượt với
khung cửa đổ. Nếu không để ý, có thể nghĩ rằng tại
khung cửa đổ người ấy bước qua, chứ không ai tưởng
- tượng được rằng kình lực từ bước đi của hắn đã làm cho
khung cửa kiên cố ấy tróc ra một cách quá dễ dàng.
Bên trong, dưới hàng cổ thụ, có nhiều thanh niên đại
hán, có lẽ là đám lực sĩ giữ cửa, thấy tình huống dị
thường, cùng đứng phắt lên và cùng há hốc mồm kinh
ngạc…
Như không cảm thấy việc làm của mình gây ra khinh
động, người áo trắng cứ bước đều tới trước mặt đám đại
hán và dừng lại nói bằng một cách chậm rãi từ từ: -Liễu
Tòng ở đâu? Gọi hắn ra đây!
Tiếng nói từng tiếng một rõ ràng lắm, nhưng người nghe
vẫn thấy lạ, y như người nói có gì chận trong cổ họng lúc
phát âm, một giọng nói khác thường.
Đám đại hán có lẽ là cao thủ Phi Hạc Môn, và có lẽ bình
thường họ cũng là tay kiệt liệt, nhưng lúc bấy giờ, lúc
người áo trắng xuất hiện, họ bỗng đâm ra tái mặt, họ lừ
mắt ra hiệu cho nhau và chậm rút lui.
- Chuyện gì mà kinh hoàng thế?
Tiếng quát như chuông gióng, làm cho đám đại hán
đang hớt hải thụt lui vụt quay mình lại. Một lão già mặc
cẩm bào, râu tóc bạc phơ đứng sững trước bệ thần.
Một trong đám đại hán cúi đầu run rẩy: -Sư phụ… Sư
phụ hãy xem… quỷ…!
- Nói bậy!
Lão già tóc bạc cau mày rầy át, nhưng ánh mắt ông ta
cũng hơi sửng sốt trước trạng thái dị kỳ của người áo
trắng.
Tuy nhiên, vẫn còn đúng phong độ của kẻ hào hùng, lão
già tóc bạc vòng tay cố tạo vẻ ung dung: -Bằng hữu là
- ai? Chẳng hay có chuyện chi quá bước đến tệ môn?
Người áo trắng bước từng bước một và cất giọng nói lạ
lùng: -Ông là Liễu Tòng?
Thanh Hạc Liễu Tòng đúng là lão già tóc bạc, ông ta vẫn
giữ vẻ ôn tồn: -Vâng, Liễu Tòng chính là lão phu!
Người áo trắng khẽ gật đầu: -Tốt, tuốt kiếm ra!
Liễu Tòng nhướng mắt: -Bằng hữu và họ Liễu này có thù
oán ra sao?
Người áo trắng trả lời đặt một: -Không!
Liễu Tòng nhếch môi cười: -Vốn không từng quen biết,
lại không có oán thù, thế tại sao mới gặp nhau lại đòi so
kiếm?
Người áo trắng lạnh lùng: -Thế ai bảo ông thành danh
một bậc võ sư?
Liễu Tòng vặn lại: -Chẳng lẽ những nhân vật thành danh
trong chốn võ lâm, các hạ cũng đều cùng quyết đấu cả
sao?
Môi điểm nụ cười kỳ dị, người áo trắng đáp từng tiếng
một: -Đúng, nhắm danh nhân trong võ lâm hiếu chiến,
đó là mục đích của ta đến miền Đông này vậy!
Sắc diện đã dị kỳ, phát âm lại càng kỳ dị, cộng thêm nét
cười quái lạ, người áo trắng quả là một kẻ khác thường.
Một luồng ớn lạnh chạy dài trong xương sống, nhưng
Thanh Hạc Liễu Tòng vẫn ngửa mặt cười ha hả: -Lấy sức
của một mình, hướng thiên hạ võ lâm khiêu chiến, bằng
hữu… bằng hữu định nói đùa đấy chứ?
Sắc mặt của người áo trắng vẫn lạnh như băng, hắn nói
từng tiếng một: -Tuốt kiếm ra!
Là một kẻ thành danh hiệp nghĩa và cũng là một người
- m à võ lâm nể mặt tôn sùng, sự việc xảy ra tuy rằng vô
cớ nhưng dù sao sự khinh lờn đó cũng không dung thứ
được. Thanh Hạc Liễu Tòng khẽ liếc ra sau, lập tức môn
hạ hối hả dâng binh khí.
Món binh khí hơi có vẻ lạ thường, nó là một cặp côn
ngắn, trên đầu giống như bàn tay úp khum khum năm
móng ló ra y như móng hạc. Cặp Hạc Trảo này đã giúp
Liễu Tòng danh dậy giang hồ, nhưng hiện tại trước một
trạng huống lạ lùng do một nhân vật lạ lùng mang lại,
làm cho đầu Hạc Trảo trên tay họ Liễu chợt thấy rung
rung.
Tréo theo chữ Thập, một tay quày ngang, một tay trầm
hẳn xuống, Liễu Tòng gằn giọng: -Trừ Thập Thất Hạc
Trảo ra, trong này còn tàng ẩn Hạc Vũ Châm chuyên
đánh vào huyệt đạo, xin bằng hữu hãy lưu ý cho!
Trước hết nói rõ chỗ diệu dụng của món binh khí độc
môn của mình, thâm ý của người lãnh tụ Phi Hạc Môn
không muốn âm thầm chiếm lấy thượng phong, đúng là
con người chính đại. Và mở đầu bằng chiêu thức Thập
Tự Giá bộc lộ đầy khí lực tiến có thế công, thối có thế
thủ, họ Liễu đã giáo đầu một thế cực kỳ đẹp mắt.
Tia mắt nhìn như xoi vào cặp Hạc Trảo, người áo trắng
khẽ gật gù: -Nghe Trung Nguyên gần đây thêm mười ba
món binh khí lạ lùng, không dè chạm chiến lần đầu khi
đến miền Đông đã gặp ngay một món!
- Xin mời!
Khẽ gắt lên một tiếng, Liễu Tòng vụt thay đổi chiêu thức
trảo bên trái đưa ra trước, trảo bên phải kéo ra sau, chân
trái hơi co, chân phải duỗi thẳng lướt mình tới nhanh
- như gió cuốn.
Người áo trắng vẫn đứng thẳng mình như trụ, chẳng
những trường kiếm không rút ra khỏi võ, mà đôi mắt lại
sụp lim dim như một nhà sư nhập định.
Đảo luôn hơn mười bận, bao nhiêu lần dợm định tấn
công nhưng thấy tư thế dị kỳ của người áo trắng làm cho
Liễu Tòng chưa dám ra taỵ..
Màn đêm đã hoàn toàn phủ xuống, vầng trăng rọi ánh
mập mờ, người áo trắng vẫn bất động như một bóng ma
rờn rợn…
Vầng trán cao rộng của Liễu Tòng lấm tấm mồ hôi.
Hàng cao đệ Phi Hạc Môn há hốc mồm quan sát, từng
nhịp tim đập mạnh, không khí đứng lại nặng nề.
Thình lình, Liễu Tòng hú lên một tiếng như xé màn đêm,
hai tay trảo nhoáng chóa mắt.
Thân ảnh Liễu Tòng vừa di động, bóng người áo trắng
cũng cùng một lúc chớp lên. Hai bóng người như nhập
một vào nhau xẹt thẳng lên như ngọn pháp thăng thiên
và từ từ dạt ra rơi xuống.
Liễu Tòng trợn trừng đôi mắt, một đường máu ngay giữa
Tam Tinh chạy dài xuống sóng mũi, rọc thẳng một
đường tới rún, thẳng băng như sợi chỉ căng dài.
Chỉ một chớp mắt, ruột gan theo máu trào ra, Liễu Tòng
từ từ bật ngửa.
Thanh trường kiếm trên tay người áo trắng hơi chúc
nghiêng xuống đất, máu từng giọt nhỏ xuống ròng ròng.
Những kẻ đứng ngoài, khoé mắt trừng như muốn rách ra
vì kinh dị.
Họ đều là hạng cao đồ Phi Hạc Môn, võ công đều là bậc
- thành danh trong thiên hạ miền Đông Lỗ. Thế mà, không
một ai thấy kịp người áo trắng đã sử dụng chiêu thế gì,
cả đến việc tuốt kiếm ra khỏi vỏ bao giờ, họ cũng không
nhận thấy.
Chỉ đến khi hai bóng người dang ra và dừng lại thì mới
hay rằng sư phụ của họ đã tử thương, và điều kinh dị
hơn hết là lối đánh của người áo trắng chỉ có một kiếm
thôi, mà lại là một kiếm rọc thẳng băng như thước kẻ.
Đảo cặp mắt như điện lạnh qua khắp một vòng, người áo
trắng chậm chạp tra gươm vào vỏ và quay mình đi thẳng
ra ngoài, thần thái ung dung như lúc đi vô, và mỗi bước
đúng y thước bảy tấc.
- Ác tặc, trả mạng cho thầy ta!
Tiếng thét ré lên cực kỳ bi thiết, một trong hàng cao đệ
Phi Hạc Môn nhún mình phóng vút theo.
Tiếp liền theo bốn người nữa, cũng trong hàng đại đệ tử
của Liễu Tòng cùng một lượt ập rạ..
Cả năm người ánh mắt đỏ rực vì đau thương, vì căm hận
quyền chưởng cùng một lúc ập thẳng vào người áo
trắng.
Công lực của họ cực kỳ thâm hậu, tuy không thể nói là
nhất nhì trong vùng Đông Lỗ, nhưng được trui rèn công
phu tại Phi Hạc Môn, cả năm người nhập lại kình phong
cuốn tới như nước vỡ bờ.
Người áo trắng vẫn ung dung đi tới, thanh trường kiếm
chậm chạp rút ra khỏi vỏ và loáng ngược ra sau.
Một tiếng rú rạp lên, năm người cao đệ Phi Hạc Môn ngã
ngửa ra sau nhất loạt.
Không thể nhìn thấy kịp, một đường kiếm đưa ra sau
- lưng, nhưng lạ làm sao cùng một lúc, lại tẻ ra năm ngã,
và thật là ngoài sức tưởng tượng của mọi người, năm
người cao đệ Phi Hạc Môn mỗi người đều bị một nhát
kiếm đúng ngay giữa trán, rạch thẳng một đường xuống
rún y như cái chết của Liễu Tòng.
Người áo trắng vẫn từng bước một đi luôn không hề
quay lại, máu từ mũi kiếm rỏ xuống từng giọt theo
đường.
Tất cả môn đệ Phi Hạc Môn đều cảm thấy như chân mình
mềm nhũn, không một ai nhấc được bước nào.
Tuy nói là từng bước nhưng chỉ thoắt cái, người áo trắng
đã vọt ra ngoài mười trượng, và y như không nghe thấy
tiếng rú, y như không hề hay biết đằng sau thêm năm
mạng lìa đời.
Hắn vừa đi vừa rút cuộn giấy ra lẩm nhẩm: -Mồng bảy
tháng mười:
Thanh Hạc Liễu Tòng. Mồng tám tháng Mười:
Song Hoàn Triệu Sĩ Hồng. Mồng chín tháng Mười:
Bát Tiên Kiếm Lý Thanh Phong. Mồng mười tháng Mười:
Bát Thủ Phiến Kim Đại Phi.
Mười một tháng Mười:
Tế Nam Bạch Tam Không…
Một trận gió cuốn mạnh qua, mây xám hụp xuống và từ
không trung mưa trút ào ào, gió mưa từng chập rít lên,
như báo hiệu hạn tử vong của những kẻ có tên trong
sổ…
Mười một tháng Mười.
Tại phủ Tế Nam, bầu trời u ám, mây đen giăng thấp, báo
hiệu một cơn mưa to sắp đổ xuống thành. Trên con
- đường cái, từ xa tiến đến hơn mấy mươi người vận tang
phục hộ tống bốn cỗ xe, mỗi cỗ xe tải một quan tài.
Đoàn xe tang đó từ hướng Đông đến Tế Nam, qua cửa
thành theo đại lộ tiến vào, dừng lại trước cổng một tòa
nhà to lớn.
Nơi cổng, có tám đại hán vận y phục đen, chừng như
đứng sẵn tại đó từ lâu, chực chờ nghinh đón.
Người trong đoàn xe tang cũng như người tại cổng đều
ngưng trọng thần sắc, ai ai cũng có vẻ vừa bi thương vừa
phẫn hận.
Những người vận tang phục kề vai khiêng quan tài, theo
tám đại hán áo đen qua cổng vào sân thẳng đến đại
sảnh.
Nơi thềm đại sảnh có một lão nhân, thân vóc cao lớn,
năm chòm râu dài, buông thõng qua ngực, vận áo rộng
đen, tướng mạo hết sức thanh kỳ, đứng lặng nhìn họ.
Những người vận tang phục vừa trông thấy lão nhân,
đồng đặt quan tài xuống, rồi đồng khóc rống lên, vừa
khóc vừa gào: -Bạch lão tiền bối ơi! Xin tiền bối nghỉ đến
niềm thâm giao ngày cũ, tìm cách báo thù cho gia sư!
Lão nhân áo đen, trầm trầm gương mặt, từ từ bước
xuống từng bậc thềm, từ từ vẫy tay, vừa ra hiệu cho bọn
người vận tang phục đang quỳ mọp trên sân đứng lên,
vừa bảo họ giở nắp quan tài.
Xác chết nằm trong quan tài không đắp điếm gì cả. Xác
nào cũng mang một vết thương như nhau, vết thương do
mũi kiếm quét từ giữa đôi mày ngang qua mũi xuống
bụng. Nạn nhân mở trừng đôi mắt tuy còn màu trắng dã,
nhưng khí hận bốc bừng.
- Lão nhân áo đen chẳng để lộ một xúc động nào trên
gương mặt, chỉ ngẩng đầu nhìn tám đại hán áo đen, bảo:
-Đóng cổng lại, đứng bên ngoài canh giữ, không để cho
một ai ra vào!
Tám đại hán cúi đầu lãnh lịnh trở ra ngoài, đóng trái
cánh cổng lại.
Lão nhân gầm đầu nhìn xuống đát, chấp tay sau lưng đi
tới đi lui mãi, vừa đi vừa lẩm nhẩm một mình: -Thanh
Hạc Liễu Tòng, Song Hoàn Triệu Sĩ Hồng, Bát Tiên Kiếm
Lý Thanh Phong, Bát Thủ Phiến Kim Đại Phi! Tất cả bốn
người, trông mấy ngày liên tiếp bị sát hại! Hừ! Hừ, một
sự kiện hi hữu trong võ lâm.
Nếu chẳng mắt thấy, tất khách giang hồ dù tai nghe cũng
không ai tin nổi! Phải! Còn ai tin nổi một sự kiện như thế
lại có thể xảy ra chứ?
Lão nhân áo đen là ai?
Lão là Minh Chủ võ lâm toàn hạt Sơn Đông họ Bạch tên
Tam Không, ngoại hiệu Thanh Bình Kiếm Khách, từng
nổi danh trên giang hồ là tay vô địch về kiếm pháp cũng
như quyền thuật.
Lão cùng bọn Thanh Hạc Liễu Tòng là chỗ bằng hữu
thâm giao, do đó sau khi các vị ấy tử nạn, bọn môn đồ
mới đưa thi hài đến đây, thỉnh cầu lão tìm phương báo
thù phục hận.
Lão đi tới đi lui một lúc, rồi dừng chân lại, hỏi qua tình
hình. Bọn người vận y phục tang luân phiên thuật lại diễn
tiến của sự việc.
Đại khái, chúng cho biết có một quái khách vận áo trắng
xuất hiện đột ngột, hỏi qua loa mấy tiếng, rồi xuất thủ,
- nhưng chỉ với một chiêu kiếm thôi, là sư phó của gã gục
liền. Quái khách áo trắng không nói một lời thừa, không
làm một cử động dư, hạ sát sư phó họ xong là bỏ đi liền.
Thanh Bình Kiếm Khách Bạch Tam Không càng nghe
càng ngưng trọng thần sắc, sau cùng lão lẩm nhẩm: -Một
chiêu trí mạng? Quái lạ thật! Bọn Thanh Hạc Liễu Tòng
dù sao cũng chẳng đến đỗi hèn kém, không chịu được
một chiêu? Quái khách áo trắng là ai? Hắn sử dụng môn
công gì tuyệt diệu như thế?
Bên ngoài, tám đại hán áo đen, chính là tám đệ tử của
Bạch Tam Không, còn suy tư về cái chết của bốn vị anh
hùng, người nào cũng trầm trầm gương mặt. Họ chẳng
tưởng nổi trên thế gian lại có người tài giỏi như quái
khách.
Bỗng, trước tầm mắt họ, xa xa có một người vận áo
trắng từ từ tiến về phía họ.
Một người áo trắng!
Tám đại hán cùng biến sắc. Họ đưa mắt nhìn nhau,
nhưng khi nhìn ra trước mặt, người áo trắng đã đến nơi
rồi.
Người đó mặt lạnh như tiền, đôi mắt sáng quắc đảo
quanh họ một lượt, đoạn buôn cộc lốc: -Vào gọi Bạch
Tam Không ra đây!
Y không buông thừa một tiếng, câu nói vừa đủ diễn tả
cái ý của y, chừng như bình sanh y chẳng chịu dư công
làm việc gì vô ích, đến bước đi y cũng chẳng vội vàng. Vì
không vội vàng nên y chẳng hề sử dụng đến thuật khinh
công. Nếu lấy con mắt bình thường nhận xét y, tất phải
nghĩ rằng y không phải là tay có võ công đáng sợ.
- C ũng vì nhận xét như thế, nên tám đệ tử của Bạch Tam
Không thầm nghĩ như nhau. Nếu tám người hợp sức lại,
cùng một lúc tấn công y, chắc chắn là y khó tránh khỏi bị
hạ.
Tuy nhiên, họ chưa dám xuất thủ, họ còn ngầm hỏi ý
nhau. Người này đưa mắt nhìn người kia, nhưng người
nào cũng sờ tay vào đốc thanh trường kiếm lủng lẳng
bên hông.
Tên đại đệ tử họ Mạc tên Bất Khuất lạnh lùng thốt: -Bằng
hữu đã muốn gặp gia sư, thiết tưởng cũng chẳng khó
khăn gì, bất quá bằng hữu làm cách nào vượt qua khỏi
anh em tại hạ!
Soảng! Soảng!
Tám tiếng soảng vang lên gần như đồng thời phát xuất.
Tám thanh trường kiếm rời khỏi vỏ, chớp ngời nơi tay
họ. Tám thanh trường kiếm cùng chong ra, đồng một
độ, chân họ đứng tấn cũng đồng một hình thức.
Giả dĩ họ lại giăng hàng ngang, không người nào chồm
tới hoặc thụt lui, trông tư thế của họ, vô cùng ngoạn
mục, nhưng chẳng kém kiêu hùng.
Họ tuốt kiếm, chực chờ, song chưa xuất thủ.
Người áo trắng lùi lại hai bước. Trong lúc lùi, một đạo
bạch quang từ tay y lóe lên rồi tắt liền. Đạo bạch quang
tắt lúc chân y chưa chạm đất, dù y chỉ lùi hai bước thôi.
Đạo bạch quang đó là làn chớp của thanh kiếm. Y vừa
rút kiếm, vừa khoa lên, vừa lùi lại, vừa trụ bộ, vừa tra
kiếm vào vỏ, ngần ấy động tác chỉ diễn ra trong một
thoáng. Nhưng trong tay tả của y đã có một cành cây
khô, do nhát kiếm vừa rồi tước đứt. Và chẳng rõ y chụp
- cành cây đó như thế nào, cả tám tên đệ tử của họ Bạch
chẳng ai trông thấy cả.
Người áo trắng quắc mắt nhìn họ, trong ánh mắt hiện rõ
niềm thương hại họ. Y bước tới hai bước, trao cành cây
khô cho Mạc Bất Khuất, đoạn lạnh lùng nói: -Mang vào,
trao cho sư phó các ngươi!
Rồi y lặng lẽ bước đến phiến đá dựa cội cây gần đó, ngồi
xuống, đưa ánh mắt mơ màng nhìn tận xa xăm…
Tám tên đệ tử họ Bạch sửng sốt nhìn nhau, chẳng ai hiểu
ý tứ của y ra sao cả.
Mạc Bất Khuất cầm cành cây khô, lẩm nhẩm: -Cái gì thế
này?
Tên đệ tử thứ hai, họ Kim tên Bất Úy, buông một câu: -
Hay y ngán chúng ta?
Kim Bất Úy có thân vóc to lớn hơn các bạn đồng môn,
tánh tình thô lỗ, hành động hồ đồ, lại nóng nảy, chừng
như bình sanh hắn chỉ buông lung theo tính khí, chẳng
bao giờ chịu dùng lý trí xét suy cả.
Nhưng tên đệ tử thứ ba, họ Công Tôn tên Bất Trí, trầm
giọng thốt: -Sự tình không phải đơn giản đâu, chúng ta
phải vào trong bẩm báo với sư phụ mới được!
Công Tôn Bất Trí có thân hình vừa ốm vừa thấp, tâm cơ
mưu trí có thừa. Bạch Tam Không đặt cho hắn cái tên Bất
Trí là cốt cảnh cáo hắn đừng quá ỷ lại vào cái trí linh
mẫn trong mọi trường hợp, bởi con người thích dùng trí
thường đa nghi và kém thành thật.
Mạc Bất Khuất nhìn thoáng sang người áo trắng đang
ngồi thừ trên phiến đá, khẽ gật đầu: -Tam sư đệ nói
phải! Chúng ta cần bẩm báo sư phụ, tùy người định đoạt!
- Hắn quay mình, xô vẹt cánh cửa cổng, bước vào.
Vừa trông thấy hắn, Bạch Tam Không đã biết là quái
khách áo trắng đến rồi, lão biến sắc mặt, hỏi nhanh: -Y ở
đâu?
Mạc Bất Khuất đáp: -Còn ở bên ngoài. Y chẳng dám động
thủ với bọn để tử mà chẳng dám ngang nhiên tiến vào, y
chỉ tước một cành cây, bảo đệ tử mang vào trình sư phụ!
Bạch Tam Không cau mày, tiếp lấy cành cây. Thoạt đầu
ánh mắt của lão còn chơm chớp, dần dần ánh mắt đó
dán chặt vào cành cây, hay đúng hơn lão nhìn sững dấu
kiếm chặt ngang cành cây, lão ngây người xuất thần.
Mạc Bất Khuất theo dõi từng biến chuyển trên gương mặt
của lão, khởi sơ lão nhếch môi điểm phớt một nụ cười,
chừng như hài lòng, chừng như tán thưởng đường kiếm
chém rất sắc, dần dần lão ngưng trọng thần sắc, kế tiếp
có vẻ sợ hãi, cuối cùng thì tay lão rung rung theo, hắn vô
cùng kỳ quái, không dằn được tính hiếu kỳ, hỏi gấp: -Sư
phụ cho phép bọn đệ tử xuất thủ đuổi y đi chứ?
Bạch Tam Không trầm gương mặt quát: -Câm ngay! Các
ngươi muốn nạp mạng cho y phải không?
Mạc Bất Khuất lộ vẻ kinh dị: -Nhưng…
Bạch Tam Không trừng mắt: -Nếu y chẳng thương hại
các ngươi, thì đừng nói là tám mạng các ngươi, dù có
đông gấp mấy lần số dó cũng phải gục tại cổng rồi!
Mạc Bất Khuất bị sư phụ quở, cúi đầu nhưng lòng chưa
phục.
Bạch Tam Không thở dài: -Uổng công ta huấn luyện các
ngươi, học tập bao nhiêu năm trời rồi vẫn chẳng có nhãn
lực xét người, xét mình. Hãy ra ngoài đó, gọi tất cả sư đệ
- vào đây cho ta!
Mạc Bất Khuất trố mắt: -Vào hết trong này, người áo
trắng…
Bạch Tam Không quát chận: -Nếu ý muốn vào dễ thường
các ngươi ngăn chận được à? Y muốn ngồi đợi bên
ngoài, thì chẳng bao giờ y vào, dù các ngươi bỏ trống
cửa.
Lão dặn tiếp: -Cứ mở toát cổng ra, cấm các ngươi đóng
lại. Đóng cửa, chẳng ngăn được y, mà còn tỏ ra hèn
nhát.
Mạc Bất Khuất còn làm sao cãi được lịnh của sư phụ? Hắn
bước ra ngoài, gọi các sư đệ vào, hắn không quên nhìn
thoáng sang quái khách áo trắng, thấy y vẫn ngồi bất
động tại chỗ, không hề hướng mắt nhìn về phía cửa.
Bạch Tam Không trở vào đại sảnh, lại chiếc bàn có đầy
đủ giấy bút và nghiêng mực, ngồi xuống viết một phong
thư, niêm phong cẩn thận.
Trong lúc lão viết thư, các đệ tử đứng xa xa, lặng lẽ nhìn
lão.
Phong thư niêm kỹ rồi, Bạch Tam Không đứng lên, day
lại nhìn các đệ tử, đột nhiên quát lớn: -Qùy xuống!
Các đệ tử chẳng biết ý tứ sư phụ như thế nào, đồng riu
ríu quỳ xuống, người nào cũng lộ vẻ kinh dị.
Lão nghiêm giọng hỏi: -Giới luật thứ ba của bổn môn
như thế nào?
Tất cả tám người đồng thanh đáp: -Triệt để tuân sư
mạng, ai phản bội sẽ bị trời tru đất diệt.
Bạch Tam Không gật gù, đoạn trầm gương mặt, gằn
từng tiếng: -Cuộc chiến hôm nay, thắng thì ta sống, bại
- thì ta chết. Dù ta thắng hay ta bại, các ngươi không được
can thiệp! Các ngươi nghe rõ chứ, tuyệt đối không được
vọng động xuất thủ.
Mạc Bất Khuất khẽ kêu lên: -Trời! Sư phu…
Bạch Tam Không khoát tay, hét: -Lịnh của ta là thế, kẻ
nào trái lịnh sẽ bị trời tru đất diệt. Các ngươi nghe chưa?
Không kẻ nào được nói tiếng gì nữa!
Tám tên đệ tử gầm đầu, im lặng.
Bạch Tam Không trầm giọng tiếp: -Nếu ta chết trong
cuộc chiến này, thì từ Mạc Bất Khuất trở xuống, bảy
người hãy chia tay nhau đến các phái Thiếu Lâm, Võ
Đương, Nga Mi, Điểm Thương, Không Động, Hoa Sơn và
Hoài Dương thuật rõ sự tình và xin nhập môn, và tiếp tục
luyện võ. Chưởng môn các phái đó là bằng hữu của ta,
các vị ấy sẽ thu nhận các ngươi. Hãy nhớ lời ta dặn,
chuyên tâm khổ luyện, không được nghĩ ngợi gì đến các
việc khác, nhất là việc báo thù cho ta!
Lão nhìn người đệ tử thứ tám, dừng lại một chút, rồi
ngập ngừng: -Còn ngươi…
Lão thở dài.
Người đệ tử đó họ Hồ, tên Bất Sầu, nghiêm sắc mặt, chờ
nghe.
Một lúc lâu, Bạch Tam Không tiếp: -Việc ta giao phó cho
ngươi rất quan trọng, ta lo ngại từ đây ngươi sẽ không
còn được an nhàn tự tại. Ngươi sẽ vất vả gian lao, lắm
lúc lại phải đương đầu với nguy hiểm. Chẳng rõ ngươi
dám thừa nhận không?
Hồ Bất Sầu quả quyết: -Đệ tử dù nát thân cũng chẳng từ.
Xin sư phụ cứ phân phó.
nguon tai.lieu . vn