Xem mẫu

  1. An Ấn Vô ó 2 vợ chồng tiều phu nọ!sống nghèo nàn bên cạnh 1 khu rừng.Người chồng tên Ấn.mụ vợ tên Gái.Ban ngày người chông vẩn vào rừng kiếm củi.Còn mụ vợ thì may vá.Được cái mụ vợ rất xinh nhưng tội là lẳng lơ ,hay đua đòi. Trong làng có tên Bá Hộ thấy sắc đẹp của mụ vợ cầm lòng k đặng , nên thường những lúc người chồng đi vắng thường lấy cớ nhờ vả may áo mà thả "Dê".Mụ vợ vì ham tiền nên....lửa gần rơm..lâu ngày cũng bén ! Như thường lệ !người chồng vào rừng lấy củi.Đợi chồng đi !Mụ vợ nhắn người tình qua để làm "chuyện ấy !" Trong lúc cao trào,mây nước ngừng trôi !Bất chợt người chồng về!Mụ vợ hốt hoảng nói: _Mụ vợ:"Anh ấn vô" _Tên Bá hộ:nghe người tình thỏ thẻ vậy nên ghĩ mình chưa "làm đến nơi ,đến chốn"nên làm "theo yêu cầu "bạn tình _Mụ vợ:lại tiếp tục nói khẽ:"Anh ấn vô" _Tên Bá hộ:Nghĩ trong đầu:sao hôm nay nó sung thế! _Mụ vợ:hốt hoảng khi thấy chồng vô đến sân giọng gấp rút "Anh ấn vô,Anh ấn vô...!!!!!" _Tên Bá hộ:hì hục!!! hì hục!! _Mụ vợ:hốt hoảng khi thấy chồng vô gần giọng líu lại:Anh ấn
  2. vô,Anh ấn vô...!!!!!" _Tên Bá hộ hù !!ù !!!lúc này lưcbầt tòng tâm !!tức quá khi nãy giờ nó cứ bắt mình Ấn vô liên tục !liền nhảy xuống đất chửi đổng ! "Tiên sư mày !mày bảo ông ấn thế nào được nữa hả!Sức người cũng có hạn chứ!"Có phải trâu bò đâu Ăn Chả, Trả Nem ó một người đàn bà, chồng đi lính vắng. — bên cạnh nhà, có ông đồ, bụng muốn gạ gẫm, nhưng mà không biết làm thế nào được. Nhân chị ta có chửa, thầy đồ mới bắt học trò ngày ngày cứ kể to câu này: Ai chửa mà không dưỡng thai Sinh con không mắt, không tai, không mồm! Rồi cho học trò sang nói mánh với chị kia rằng: “Thầy tôi biết cách dưỡng thai. Bác nên sang mà nói để thầy tôi giúp cho.” Chị ta cũng tin, mua một chục quả cau mang sang lễ thầy đồ và xin thầy dưỡng thai cho. Thầy đồ làm bộ ngần ngừ lâu rồi mới thuận. Ngày ngày sang nhà, dưỡng thai mãi cho đến khi chị ta đẻ. Một hôm, người chồng đi lính được phép nghỉ về thăm nhà. Đem con ra chơi, hôn hít mãi. Vợ thấy thế, mới nói rằng: - Không có ông đồ bên cạnh thì có đâu được như thế, mà bây giờ hôn hít! Nên sang chơi mà tạ ơn người ta.
  3. Anh chồng ngạc nhiên hỏi làm sao, thì vợ kể hết chuyện đầu đuôi cho mà nghe. Anh ta giận lắm, lập mưu báo thù thầy đồ. Một hôm, thầy đồ đi vắng, anh ta bảo vợ sang nói với vợ thầy đồ rằng: Nhà tôi đi lính, bây giờ Quan sai về làng cắt đách đàn bà. Nhân tôi có chút ơn với ông đồ: “khi tôi có mang, ông vẫn sang dưỡng thai cho. Bởi vậy tôi có bảo nhà tôi phải trả cái ơn ấy, nhà tôi cũng bằng lòng. Vậy thì mời bà sang chơi, cho nhà tôi khám qua gọi là, để khi Quan có hỏi, thì nói rằng: “đã khám rồi, nhưng mà bà không có đách.” Như thế thì bà khỏi phải lôi thôi mà hai vợ chồng tôi cũng trả được ơn.” Bà thầy nghe nói, tưởng thật, vội vàng sang ngay cho anh lính ta khám. Xong rồi về nhà, đợi chồng về, phô với chồng, kể hết cả chuyện. Thầy đồ tức quá, ra đứng ngoài cửa, chửi đổng rằng: - Cha nó ra chứ! Lệ đâu lại có lệ cắt đách! Anh lính ở bên kia, nghe thấy, cũng ra đứng cửa, chửi trống không rằng: - Bố nó ra chứ! Sách đâu lại có sách dưỡng thai! Ân Hận 2 ruyện này có một dị bản khác là: Có một anh lấy vợ muộn, đêm tân hôn, sau khi ân ái xong cũng ôm mặt khóc. Chị vợ thấy chuyện ngược đời, vì xưa nay người khóc phải là con gái, nên chị vợ bảo chồng: Phụ nữ chúng em là người mất thì mới đáng khóc, còn đàn ông, là người được còn khóc nỗi gì?
  4. Anh chồng trả lời: Anh khóc đâu phải vì chuyện "được, mất" mà bởi vì ân hận, nếu anh biết lấy vợ mà sướng thế này thì anh lấy ngay từ hồi cha mẹ anh ép lấy cô bé ở quê rồi.
nguon tai.lieu . vn