Xem mẫu

Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ PHẦN 7 Mẫn Thy như sất ruột lắm cô đứng ngồi không yên. Chẳng hiểu Mẫn Thanh đi đâu mà giờ nầy vẫn chưa về. Điện thoại cũng không liên lạc được. Thật là tức chết đi được. - Làm gì mà như gà mắc tóc vậy Mẫn Thy? Giật thót tim. Mẫn Thy kêu lên: - Bộ định anh định giết chết người ta sao vậy? Nheo nheo mắt nhìn cô, Trí Dũng nói như trêu. - Em mà cũng sợ vậy sao Mẫn Thy: Bậm môi, Mẫn Thy quay mặt đi nơi khác hỏi cộc lốc: - Đi đâu đấy! - Tìm em! - Tìm em. Để làm gì? - Nhớ tìm không được sao? Nhưng em không cho phép thì sao hả? - Đứng lên, đưa tay gãi đầu Trí Dũng dợm bước đi: - Vậy thì anh về! Mẫn Thy cười khúc khích: - Ngoan dữ vậy ta! Thôi, em cho ở lại đó. Trí Dũng quay lại, anh ngồi xuống cạnh cô: Anh thấy dường như em có gì đó lo lắng. - Có chuyện gì vậy em? Đang vui, Mẫn Thy sụ mặt xuống: - Chẳng biết anh hai biến đâu mất suốt ngày nay, tới giờ nầy mà anh vẫn chưa chịu về. www.vuilen.com 122 Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Tựa lưng sau ghế, tay choàng qua vai cô,Trí Dũng trấn an: - Có lẽ anh đi chơi đâu đó thôi mà. Em lo làm gì. - Không lo làm sao được. Tối nay bên nhà nhạc gia tương lai mời ba mẹ dùng cơm tối. Trí Dũng lại nói: - Lần nầy không được thì lần khác có gì mà em khẩn trương như vậy. - Nói như anh thì dễ rồi, đằng nầy ba mẹ em đã đi rồi. Còn chờ anh ấy đến ấy! - Sao em không điện! Anh ấy tắt máy luôn. Vừa 1úc có tiếng xe ngoài của Mẫn Thy chạy nhanh ra. Thấy anh Mẫn Thy nói luôn một hơi: - Trời ơi, anh hai ạ! Em tìm anh đến phát khùng luôn. Vừa đựng xe, Mẫn Thanh vừa hỏi: - Tìm anh làm gì mà khẩn trương vậy hả? Ba mẹ đã qua nhà Mộng Thúy rồi. Anh liệu mà qua bên ấy nhanh lên. Thản nhiên, Mẫn Thanh lắc đầu từ chối: - Anh qua bên ấy làm gì chứ. Thôi, anh không đi đâu. Biết anh mình không thích Mộng Thúy,nhưng Mẫn Thanh vẫn nói: Dù muốn dù không anh cũng phải đến đó. Anh không thể làm mất mặt cha mẹ như vậy được vả lại: Mẫn Thanh cắt ngang lời em: - Vả lại còn chuyện lảm ăn của cha mẹ nữa chứ gì. Thở dài, Mẫn Thy nói theo: Anh hiểu rồi thì đừng làm phật ý cha mẹ. Mẫn Thanh nói như rên: - Em biết rồi mà Mẵn Thy, anh đâu có thích Mộng Thúy. www.vuilen.com 123 Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Em biết, nhưng anh eũng đừng làm cha mẹ buồn, chẳng có lợi cho anh đâu. - Anh biết rồi Mẫn Thy vậy thì anh đi nhé! Nhìn theo anh, Mẫn Thy cũng rất thông cảm cho anh. Nhưng phận lâm con Mẫn Thy đâu có dám cãi lại. Điện thoại lại reo, Mẫn Thy quay vào Trí Dũng kêu to: - Mẫn Thy! Có điện thoại. - Alô! Vâng em đây. - Anh hai em về chưa? Mẫn Thy đáp nhanh: Anh hai trên đường đến đó, ba mẹ an tâm đi. - Vậy thôi nghe! - Vâng ạ! MẫnThy cúp máy bây giờ cô mới rảnh rỗi, an tam mà tiếp Trí Dũng... Ba mẹ tìm Mẫn Thanh chi gấp vậy em! Mẫn thy cười cười: - Đi nói vợ đấy! Cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười. ❺ ❺❺ Buổi tối hôm sau, sum họp gia đình. Bà Mẫn Thiên tỏ thái độ khâng hài lòng về cử chỉ của Mẫn Thanh tối qua: - Mẫn Thanh, con hãy cho mẹ biết tại sao con phải làm vậy? Biết thế nào mẹ cũng chất vấn mình, Mẫn Thanh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó: - Con và Mộng Thúy không hợp nhau đâu mẹ. www.vuilen.com 124 Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Nhìn con bà hỏi giọng gay gắt: - Tại sao không hợp? Người ta thua kém con cái gì chứ! - Cô ấy không thua kém gì con cả. Nhưng mà, ở con và cô ấy có những cái không hợp nhau. Bà Mẫn Thiên gạt ngang: - Con khỏi cần dĩện ra lý do nào cả. Mẹ đã quyết định rồi. Mẫn Thanh nhăn mặt khổ sở anh cố năn nỉ: Con lớn rồi, xin mẹ hãy để cho con được tự quyết định cuộc đời mình mà mẹ. Biết cứng nhắc với con không dược, nên bà dùng lời ngọt ngào hơn để khuyên: - Con ạ! Con biết rồi đó. Ba mẹ chỉ trông cậy vào con thôi! - Con sẽ lo cho cha mẹ. Nhưng đâu nhất thiết phầi kết thông gia với gia đình ấy. - Chẳng lẽ con không hiểu hai gia đình đang làm ăn với nhau sao? - Vậy thì đã sao hả mẹ? Đâu có liên quan gì đến hôn nhân của con chứ! Bà Mẫn Thiên hơi bực mình về thái độ của con trai nên giọng gẩt lên: - Con thật không hiểu gì cả sao Mẫn Thanh. Con có biết là thái độ của con vừa rồi lặm ánh hưởng đến gia đình thế nào không? Nhăn mặt, Mẫn Thanh khổ sở nói: - Mẹ lại đặt con vào chỗ khó. Chuyện vợ chồng là hạnh phúc cả đời con. Con không thể Gia đình người ta giàu có lại tử tế, sao con lại sợ không hạnh phúc được. Sống nhờ vả vảo bên vợ có chết con cũng không bằng lòng đâu. Bà Mẫn Thiên giận đến nỗi không thể nói gì được bà nhìn con trai trừng trưng: - Con muốn mẹ chết đi con mới hài lòng sao? Mặt bà đồ rần lên vì giận. Mẫn Thy sợ hãi kêu lên: Anh hai đừng nói gì thêm nưa. Hãy lên lầu đi! Anh làm mẹ giận rồi đó. Mẫn Thanh đi nhanh lên lầu. Anh bất chấp tất cả. Anh nhất định Phải bảo vệ tình yêu với Thiệu Vy. Lát sau, Mẫn Thy gọi cửa. www.vuilen.com 125 Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Vào đi! Mẫn Thy ngồi xuống đối diện với anh, Cô than phiền: - Anh hai à, anh muốn làm cho mẹ nổi giận anh mới vui lòng sao? - Không trả lời câu hỏi của cô, Mẫn Thanh hỏi lại: Nếu ngược lại là em, em nghĩ sao đây. - Anh nói vậy là sao? - Em và Trí Dũng yêu nhau chứ gì? - Đúng vậy! Nhưng sao anh lại nhắc đến chuyện này. Mẫn Thanh lại nói tiếp: Nếu nhưmẹ ép em gã cho người khác thì liệu em có đồng ý không? Giẫy nẫy, Mẫn Thy kêu lên: - Không, nhất định là em không chịu rồi. Mẫn Thanh trở lại vấn đề: - Vậy thì tại sao em không thể thông cảm cho anh chứ! Mẫn Thy vì thương mẹ nên nói bừa mà không cần suy nghĩ: - Em khác, anh khác. - Khác ở chỗ nào? Em nói ra đi Thy! Khó khăn lắm Mẫn Thy mới nói được: - Anh Hai à, anh là trai là trụ cột của gia đình mà. Em nói như vậy cũng đúng thôi. Nhưng mà em cũng hiểu Mộng Thúy là người như thế nào mà. - Con nhà giàu thì vậy thôi. - Vậy còn em? Mẫn Thy chu môi: - Em thì khác à nha! Anh không được lôi em vào cuộc đâu. www.vuilen.com 126 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn