Xem mẫu

Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ PHẦN 6 Buổi trưa, tại công ty, Ánh Nguyệt xin về sớm vì bận việc. Thiệu Vy cảm thấy trong người rất khó chịu. Nhưng cô vẫn gượng làm việc. Nhưng vừa đứng lên cô xây xẩm mặt mày, rồi ngã khuỵu xuống nền gạch. Cô thư ký Mỹ Hạnh đi vào thấy vậy kêu lên: - Ôi, Thiệu Vy chị làm sao vậy? Mẫn Thanh từ phòng bên nghe tiếng gọi thất thanh của Mỹ Hạnh vội chạy qua: - Sao vậy, Mỹ Hạnh? Mỹ Hạnh cuống lên: - Chị Vy... chị Vy té xỉu rồi! Mẫn Thanh đẩy, Mỹ Hạnh sang một bên, anh xối Thiệu Vy lên tay đưa nhanh ra xe: - Đến bệnh viện cấp cứu! Mẵn Thanh căn dặn bác bầo vệ, rồi nói với Mỹ Hạnh: Em khóa cửa phòng giúp anh nhé! Cám ơn nghen! - Vâng! Phi Hùng nhân viên công ty cũng có mặt, Mẫn Thanh kéo đi theo: - Cậu theo tôi! Phi Hùng lo lắng: - Liệu chị ấy có sao không anh? Người chị ấy xanh xao quá. Nhìn nét mặt xanh xao, đôi mắt khép hờ của Thiệu Vy, Mẫn Thanh vội trấn an: - Không sao đâu, có lẽ cô ấy bị ngất chút thôi. Bác tài xế đã có mặt đưa mọi người đến bệnh viện. Chờ mãi hơn nửa tiếng bác sĩ mới bước ra. Mẫn Thanh lo lắng đến gần: www.vuilen.com 105 Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Sao rồi bác sĩ, cô ấy thế nào? Bác sĩ nhìn Mẫn Thanh ông căn dặn: - Hãy chăm sóc cô ấy kỹ thêm một chút. Nhất là đừng để cô xúc động. Cô chỉ bị choáng mệt, dần gian người ta thường nói là thiếu canxi đó. Mẫn Thanh gật gù, anh như đã hiểu nên đồng tình: - Vâng, tôi hiểu rồi. Nhưng cô ấy tĩnh chưa? - Tỉnh rồi, chỉ cần nằm nghỉ là về được rồi. - Cám ơn bác sĩ! Bác sĩ đi rồi Phi Hùng bước lại gần Mẫn Thanh hơn: Bác sĩ nói sao rồi anh? - Cô ấy khoẻ rồi, lát có thể vế được. Phi Hùng giục: - Vậy anhvào thăm chị ấy đi! - Vậy còn cậu! - Em sẽ vào thăm sau vừa nói, Phi Hùng vừa đẩy Mẫn Thanh vào phòng: - Hãy có thiện chí chút đi. Anh đừng có lừng khừng nữa. Mẫn Thanh, cảm thấy ngài ngại, nên kéo luôn Phi Hùng: - Hay cậu vào luôn với mình đi. Lát hằn về. Nhăn mặt, Phi Hùng kiến cớ: Em bận thật mà, anh hãy vào một mình đi nha. Biết lôi kéo mầi cũng không được nên Mẫn Thanh đành nói: - Được rồi, cậu hãy về đi! Anh vào chăm sóc cho Thiệu Vy. Phi Hùng thân mật vỗ vai anh động viên: - Chúc anh gặt hái tốt đẹp. Bỗng Mẫn Thanh do dự: www.vuilen.com 106 Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Cậu thấy có được không Phi Hùng. Gật mạnh đầu để động viên anh, Phi Hùng nói một cách mạnh mẽ: Nhất định rồi, anh hãy mạnh dạn lên. - Vậy thôi cậu về nghe. Phi Hùng đi nhanh ra cửa. Mẫn Thanh bước vào thấy Thiệu Vy vẫn còn nhắm mắt, anh vội bước ra. Thì lại chạm mặt Phi Hùng: - Sao cậu còn ở đây? - Do cái nầy nè! Anh mangvào mà đỗ ngọt người đẹp. Nhìn túi ni long, Mẫn Thanh ngạc nhiên: - Gì thế? - Cười cười, Phi Hùng to nhỏ: Ngày xưa em được người yêu là vì biết dỗ ngọt cô ta đó. - Nghĩa là... - Nầy, khi cô àý tlnh dậy, anh phải ân cần thăm hỏi, rồi bốc trái cây cho cô ăn... Vậy đó. Mẫn Thanh gật gù: - Chuyện ấy ta có thể làm được mà. - Vậy thì tốt! Lần nầý em về thật đấy! Lấy bình tĩnh, Mẫn Thanh bườc vào phòng,cũng là lúc Thiệu Vy tĩnh lại, cô mở choàng mắt ngơ ngác: - Tại sao tôi lại ở đây. Anh Mẫn Thanh... - Cô gượng ngồi dậy. Mẫn Thanh liền ngăn lại. - Cô còn yếu lắm. Đừng ngồi dậy. - Nhưng mà tôi… tại sao tôi phải vào đây. Mẫn Thanh đành kể lại sự việc. Nghe xong Thiệu Vy ôm ngực: - Chẳng biết tại sao lâu lầu thường như vậy. Nhìn cô lo lắng, Mẫn Thanh khuyên nhủ: Bác sĩ bảo cô có điều gì đó lo buỗn nên mới vậy. www.vuilen.com 107 Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Lắc đầu, Thiệu Vy phản ứng nhẹ: - Tôi mà có chuyện gì để lo buồn chứ. - Đấy là lời của bác sĩ thôi. Bây giờ tôi gọt trái cầy cho cô ăn nhé! Nhẹ gật đầu, Thiệu Vy nói nhỏ nhẹn: - Làm phiền anh quá! - Tụi mình lâ bạn mà. Thiệu Vy ngại làm chi. - Anh đưa tôi vào đây à! -Không, có cả Phi Hùng cùng đi nữa đấy. - Cậu ấy đâu rồi? - Về rồi, dường như nó đang bận. Đưa cho Thiệu Vy múi cam. Mẫn Thanh nói như người hiểu biết: - Cam có rất nhiều sinh tố. Cô cần ăn nhiều vào. Vừa nhận cam từ tay anh Thiệu Vy vừa nói: - Cám ơn anh, hay là anh nên về đi, kẻo bạn gái anh biết thì phiến lắm. Mẫn Thanh nhìn Thiệu Vy: Người tôi sợ phiền là cô đó. Hay nói số điện thoại eủa anh ấy tôi điện giúp cho. Quay mặt đi nơi khác, Thiệu Vy nổi như sắp khóc: Gọi anh ta, vặy tết hơn tôi nhờ anh giúp cho. - Hai người giận nhau à? - Còn gì nữa đâu mà giận với hờn anh ơi! Chúng tôi chia tay nhau rồi. Thấy cô chợt buồn, Mẫn Thanh bối rối: - Tôi xin lỗi, tôi không có ý làm cô buồn. Nhoẻn miệng cười, như để trấn an anh, Thiệu Vy xua tay: - Gì mà anh lo lắng vậy? Dẫu sao chuyện cũng xảy ra mấy tháng rồi mà. www.vuilen.com 108 Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Cố nén tiếng thở dài Mẫn Thanh hiểu vì sao Thiệu Vy lâm bệnh. Có lẽ do cú sốc đau lòng ấy. Anh vội động viên: Nếu cô không giận thì xin hãy cho tôi có lời khuyên: Thiệu Vy nhoẻn miệng cười, nụ cười thật có duyên, làm cho Mẫn Thanh thấy ngẩn ngơ: - Anh Mẫn Thanh cứ nói đi! Thiệu Vy luôn nghe lời anh mà. - Trời ơi! Nghe dễ thương làm sao? Mầy nói gì ,đi chứ Mẫn Thanh, cô ấy đã cho mầy một lối đi vào tim cô ấy rồi đó. Mạnh dạn lên! Hãy cố lên! Nắm tay cô, Mẫn Thanh bóp nhẹ, lời anh tha thiết chân thành: - Thiệu Vy! Xin hãy cho anh gần gũi chăm sóc em nhé! Nhẹ rút tay về, Thiệu Vy nhìn Mẫn Thanh bối rối: - Anh... - Em đừng từ chối, thật ra em có thể chưa vội trả lời anh đâu. Hãy suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định. - Nhưng mà em... - Bây giờ anh chỉ cần em tịnh dưỡng, sức khoẻ là quan trọng nhất, em cớ hiểu không Thiệu Vy. Nhìn anh, Thiệu Vy chợt hỏi: - Anh không hối hận chứ. - Sao anh lại hối hận. Dù sao thì anh cũng tiếp cận em thời gian khá dài rồi. Anh không thể lầm được. Anh có chủ quan không đó. Đừng có hối hận, nha! - Không, anh nhln nhận sự việc một cách khách quan mà. Mỉm cười lắc đầu: - Anh đừng có đùa dai như vậy mà. - Anh nói thật chứ có đùa đầu. Vậy em có đùa không? Đang nói chuyện vui vẻ, thì Phi Hùng xuất hiện, anh đưa tay lên ngực, bảo đùa: www.vuilen.com 109 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn