Xem mẫu

Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ PHẦN 10 Bà Mộng Lan đứng ngồi không yên, khi có một cuộc hẹn bất thường. - Xin chào bà! Bà Mộng Lan ngước nhìn lên, có phần sững sờ: - Ông đây là...? Người hẹn bà tới đây! - Nhưng tôi... - Có phải bà định nói là không quen tôi. Nhưng mà tôi... - Phải, tơi chính là Thiệu Bình của mười mấy năm về trước đây. - Ông... - Sao, bà còn nhớ tôi chứ? Bà Mộng Lan ngỡ ngàng: - Anh là Thiệu Bình đây sao? - Phải chính tôi đây! Lấy lại bình tĩnh bà Mộng Lan nhìn ông chằm chằm: - Mười mấy năm xa cách anh vẫn như ngày nào, vẫn phong độ, uy nghi. Hơi nghiêng đầu nhìn bà, ông Thiệu Bình lại hỏi: - Thật vậy sao? - Tôi nói thật. - Ông mai mỉa: - Vậy mà lúc xưa tôi bị người ta chơi khăm đấy chứ. Hơi cúi đầu, bả Lan hỏi tránh sang chuyện khác: www.vuilen.com 185 Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Chị và hai con vẫn khỏe chứ anh? - Cám ơn bà, người thân tôi vẫn khỏe. Duy chỉ có con gái út của tôi không được may mắn lắm. Bà giật mình hỏi: - Tại sao? - Có lẽ nó rơi vào trường hợp mẹ nó ngày xưa. - Vậy là sao? - Nghĩa lả nó cũng bị người ta tìm thủ đoạn để cườp mất người yêu. Bà Mộng Lan chợt hỏi: - Nó là ai? Có liên quan gì đến tôi. - Có chứ. Nó chính là Thiệu Vy người yêu của Mẫn Thanh. Bàng hoàng, nhìn ông bà Mộng Lan lắc đầu: - Không, tôi không tin. Nhất định là không phải. Nhưng đó lại là sự thật bà không tin cũng không được đâu. Ngó ông bà lại hỏi một câu: - Vậy ông định như thế nào? Ông Thiệu Bình đĩnh đạc nói: - Tôi khôngmuốn tụi nhỏ phải rơi vào tình trạng của chúng ta ngày xưa. - Chuyện xưa rồi mà anh vẫn còn nhớ hay sao? Trầm ngầm giây lát ông lại nói, bằng một gịong xúc động: - Tôi đã cố quên đi suot mưới may năm. Nhưng không ngờ hôm nay nó lại sống trở lại, thử hỏi làm sao chúng ta yên ổn được đây. Bà Mộng Lan hiểu nhưng bà lại cố tình từ chối: - NhưngMẫn Thanh đã sai lầm, nó đã làm lỡ dỡ đời con gái của Mộng Thúy và nó đang mang thai. www.vuilen.com 186 Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Nhìn bà, ông nghiêm giọng: - Bà nói thật chứ, hay là... - Vì con tôi, tôi quyết đấu tranh tới cùng. Bâ vẫn chứng nảo tật nấy. Thế Mộng Thúy quan hệ với Việt Cường bà có biết chữ. Bà Mộng Lan chối quanh: - Tôi không biết Cường nào cả: Ông Thiệu Bình hạ giọng: - Coi như tôi năn nỉ bà cũng được, bà hãy buông tha Mẫn Thanh ra đi. - Vậy còn con gái của tôi thì sao đây. Ông Thiệu Bình lắc đầu: Bà chấp vá như vầy liệu con bà có được hạnh Phúc hay không? Bà Mộng Lan gắt lên: - Tôi không cần biết đây là sĩ diện của gia đình tôi . Ông Thiệu Bình thấy dỗ ngọt bà không được, ông dùng cách hù dọa: Nếu Mẫn Thanh biết được đứa con trong bụng không phải là của nó thì bà nghĩ sao? - Lúc ấy gạo đã nấu thành cơm rồi, còn gì chứ? Bật cười, ông Thiệu Bình lại nói tiếp: - Nó sẽ thưa bà vễ việc vu khống thì bà nghĩ sao? - Nó dám! Ông Thiệu Bình lại nói, giọng ông có phần cứng rắn: - Thật ra trong việc này có bác sĩ Thành cũng biết. Bác sĩ Thành là bạn rất thân của Mẫn Thanh. Bà hiểu tôi muốn nói gì rồi chứ. - Vậy còn khoản nợ. www.vuilen.com 187 Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Hừ, bà muốn nhắc đến khoản nợ của ông Mẫn Thiên chứ gì? - Phải, vợ chồng ông ấy nhất định phải trả cho tôi số nợ ấy. Nếu không.. - Đưa nhau ra tòa chứ gì? - Đúng vậy! Lại nở nụ cười. Nụ cười của ông lúc này làm cho bà thật khó chịu: Bà có nghĩ đến hậu quả của nó không. Thay gì bà nên giải hòa để đầu óc được thanh thản mà an phận lúc tuổi già. Bà phản ứng một eách mạnh mẽ: - Hừ, phải rồi đâu phải của của ông đâu mà ông xót. Ông Bình nói một cách nghiêm chỉnh: - Tôi đã nói vậy. Nếu bà vẫn còn muốn đòi thì tôi sẽ trả thế anh chị ấy. Bà tròn mắt nhìn ông: - Sao hả? Ông sẽ trả cho tôi à? - Đúng vậy! - Ông có biết là bao nhiêu không? Ông Bình đáp mạnh: - Bao nhiêu tôi cũng trả. Bà nhấn mạnh: - Được, để tôi xem ông làm người hùng như thế nào! Bà đùng đùng bỏ đi. ông Thiệu Bình lắc đầu nhìn theo. Thật là chửng nào tật ấy không hề thay đổi... ❺ ❺❺ Buổi chiều, lúc tan tầm Thiệu Vy cùng bạn Dở công ty mới vừa bước ra cổng thì gặp Ánh Nguyệt: - Thiệu Vy! www.vuilen.com 188 Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Nhận ra Ánh Nguyệt, Thiệu Vy mừng lắm: - Ôi nhỏ này, đến mà chẳng cho người ta hay gì hết. Ánh Nguyệt xua tay: - Cái gì bất ngờ mới thủ vị chứ hả? Nguýt bạn, Thiệu Vy cằn nhằn: - Vẫn chưa bỏ tính! Cười hì hì, Ánh Nguyệt kề tai bạn nói to: - Trời cho làm sao bỏ được chữ! Thiệu Vy cười khúc khích: - Nhỏ này kỳ ghê! Bỗng Ánh Nguyệt nghiêm túc, nhìn bạn từ đầu đến chân: - Trời ạ! Ta có nhìn lầm không đây. Ngạc nhiên, Thiệu Vy kiểm tra lại mình: - Gì vậy nhỏ? - Hì hì, coi bộ mi tươi tắn hẳn đấy. Thiệu Vy gật đầu đồng ý: - Có lẽ vậy. Vì làm ở đây cũng thoải mái lắm. Gặp nhau nói bao nhiêu là chuyện, Ánh Nguyệt quên mất mục đích tìm bạn, cô kêu lên: - Ôi, ta quên mất rồi. - Sao hả? Lại có chuyện gì à? Đừng có rủ ta đi chơi nha. - Sao vậy? Bộ định từ chối hả? Lắc đầu Thiệu Vy tâm sự: - Buồn thấy mồ làm sao mà đi chơi được. - Buồn hay nản vậy mi? www.vuilen.com 189 ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn