Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 6 : TUYỆT ĐỐI CHẤN ĐỘNG
CHƯƠNG 2 : THẤT SẮC LINH HẠCH
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Gió lạnh bên dưới vực sâu không ngừng thổi tung, xuyên toa không
ngừng bên người Tử Long. Bóng tối, bao phủ toàn bộ vực thẳm, dù thân
thể hắn lóe ra kim quang nhàn nhạt cũng không thể chiếu sáng bốn
phía, nếu như không có tiếng gió thổi ô ô, như vậy ở đây sẽ vắng vẻ như
một thế giới tĩnh mịch.
Chỉ là hiện tại Tử Long không cảm thụ được những thứ này, hắn chau
chặt chân mày, nhắm hai mắt, chịu đựng đau đớn, mồ hôi từ lỗ chân
lông không ngừng chảy ra, mỗi một tế bào bị nguyên linh phân liệt rồi
lại khép lại, lại phân liệt, như vậy tuần hoàn nhiều lần, nguyên linh
cũng song song túy luyện cốt cách của hắn, mỗi một tấc cũng không bỏ
qua.
Đau đớn vượt qua khả năng chịu đựng cực hạn, thì hắn cũng không còn
cảm giác đau đớn. Trong bóng tối vô tận Tử Long cảm giác suy nghĩ
như mờ ảo, hắn biết, sinh mệnh hắn rất có khả năng sẽ mất đi, chỉ là
không biết, nếu như hắn biến mất, trên thế giới này có còn ai lo lắng cho
hắn hay không, sau khi hắn đã chết, còn có người nào còn nhớ rõ hắn.
Thân là vương tử của Hán Hoa đế quốc, Hoa Nạp Đức, Sa Phàm thần
bí, ngự thú thánh nữ Lặc Nhĩ, Lặc Cầm nghịch ngợm, bói toán sư ôn
nhu Lưu Ích Manh, sức ăn kinh khủng như Dương Hán Sâm, Tư
Không Tĩnh xinh đẹp, Hồ Dương, Ba Ba khả ái, Hắc Vũ cao ngạo, còn
có người từng xem hắn là bằng hữu, Ngả Tuyết băng lãnh...Những hình
ảnh quen thuộc không ngừng hiện lên trong đầu Tử Long.
Có thể trên thế giới này, mình thật sự không có cô độc, có nhiều bằng
hữu quen biết...Bọn họ, sẽ nhớ tới mình, nhớ tới trên thế giới này, còn
có một người tên Tử Long đã xuất hiện, vậy...đã đủ rồi, ai nói sát thủ
phải cô đơn, ít nhất là không phải.
Thân thể vẫn không ngừng rơi xuống, phảng phất như vực sâu không
- có tận cùng, kim quang trên người Tử Long càng ngày càng mạnh mẽ,
nhưng chung quanh hắn vẫn là một mảnh tối đen, tựa như trong một
trang giấy đen lại hiện lên một giọt sáng vàng kim, vĩnh viễn không lan
tỏa ra địa phương khác, có vẻ phá lệ quỷ dị.
Cảm thụ thần kinh đau đớn được chữa trị, sự đau nhức làm cho thần
chí Tử Long chợt thanh tỉnh một chút. Lúc này tình huống đã thập
phần nguy cấp, linh hạch trong bụng hắn, đã sắp không thể duy trì
lượng nguyên linh dũng mãnh tràn vào, bắt đầu đã xuất hiện vết rách.
Điều này làm cho hắn biết, sinh mệnh của hắn có khả năng sẽ đi tới
chung kết.
Rốt cục, linh hạch không chịu nổi nguyên linh trùng kích, oanh một
tiếng, nổ tung trong cơ thể Tử Long, linh hạch nghiền nát, nguyên linh
không bị ám ảnh công pháp dẫn đường, bắt đầu xoay chuyển cuồng bạo
trong cơ thể hắn, sự đau nhức không ngừng truyền đến, Tử Long siết
chặt nắm tay, lộ ra cả xương cốt, cho dù có cứng rắn bao nhiêu cũng
không chịu nổi áp lực như thế. Nếu như thay đổi là người khác, đã sớm
không chịu nổi loại thống khổ này, dùng cách tự sát để tìm kiếm sự giải
thoát.
Tử Long vốn có tính cách cực kỳ quật cường sẽ không làm như vậy, từ
nhỏ đến lớn hắn chịu quá nhiều đau khổ, chưa từng kêu rên một tiếng,
nước mắt của hắn giống như đã thoái hóa, chưa từng rơi xuống bao giờ,
cho dù là thời gian hắn chỉ là một tiểu hài tử. Hôm nay hắn phải chịu
đựng, cũng như những sự đau đớn của những năm gần đây tăng lên vô
số lần, loại ngàn đao cắt thịt, vạn tiễn xuyên tâm, thảm thống tột đỉnh...
Nguyên linh bạo loạn trong cơ thể, bên ngoài lại có ám dạ tinh hoa
không ngừng dũng mãnh tràn vào, lại chuyển hoán thành nguyên
linh...cuối cùng tia thanh tỉnh duy nhất còn lại của Tử Long cũng mất
đi. Thế giới rốt cục an tĩnh, tất cả đều biến mất, hắn như rơi vào trong
hầm băng, đây là cảm giác cuối cùng của hắn, có thể đây là cảm giác
của cái chết, hắn vốn nghĩ như vậy.
Cô Không thành, ở trong một phòng trên lầu hai của Hỏa phủ, Lưu Ích
Manh gương mặt không chút biểu tình ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, hai
tay quay chung quanh thủy tinh cầu đặt trên bàn, thủy tinh cầu phát ra
bạch quang nhàn nhạt mông lung một mảnh khói đen bên trong. Bên
trong phòng, Tư Không Tĩnh, Dương Hán Sâm còn có ba người Hỏa gia
- cùng như ngừng thở, an tĩnh nhìn nàng, khẩn trương chờ đợi tin tức
của Tử Long.
Đột nhiên, quang mang thủy tinh cầu phát ra, chỉ thấy sắc mặt Lưu Ích
Manh đại biến, mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán, hai tay cũng run
lên, nàng cắn chặt răng, nỗ lực tập trung lực lượng tinh thần. Năm
người chung quanh bắt đầu bất an, hai canh giờ đã qua, Lưu Ích Manh
vẫn luôn bảo trì hình dáng này, bói toán sư chưa từng phải bói toán thời
gian dài như vậy, huống chi người trước mắt là bói toán sư nổi danh đại
lục.
Đột nhiên, thanh âm “ răng rắc” vang lên, ánh mắt mọi người toàn bộ
tập trung trên thủy tinh cầu, chỉ thấy thủy tinh cầu tính chất vốn cứng
rắn đột nhiên xuất hiện vết rách. Mà lúc này, khóe miệng Lưu Ích
Manh chậm rãi chảy ra một dòng máu đỏ tươi, thân thể mềm mại mềm
nhũn, té xỉu trên mặt đất. Phịch một tiếng, những mảnh vỡ thủy tinh
đột nhiên tạc nứt ra, mảnh nhỏ thủy tinh nhất thời hướng bốn phía bay
ra.
Phản ứng nhanh nhất chính là Tư Không Tĩnh, nàng cấp tốc chạy tới
bên người Lưu Ích Manh đã mất đi ý thức, ôm nàng vào lòng, cũng giúp
nàng ngăn trở sự tập kích của những mảnh vỡ. Vô số những mảnh nhỏ
đều bắn vào sau lưng Tư Không Tĩnh, một ngụm máu từ miệng nàng
phun ra, nhỏ xuống trên chiếc áo choàng màu đen của Lưu Ích Manh,
kiều diễm gai mắt. Lúc này Tư Không Tĩnh sắc mặt trắng bệch chợt
cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể mềm mại vô ý thức ngã luôn về
phía trước.
Dương Hán Sâm và Hỏa Dĩnh Khiết vội vã ngăn trở những mảnh vỡ
thủy tinh bay qua, ôm hai người đang hôn mê đặt lên giường, Hỏa Dĩnh
Khiết lòng nóng như lửa đốt nhìn hai người đang thụ thương, không
biết nên làm sao mới đúng. Lúc Tử Long gần đi có dặn dò hắn, phải
chiếu cố hai cô gái này, thế nhưng hiện tại trong ba người đã có hai
người bị thương, nếu Tử Long trở về nhất định sẽ trách tội hắn. Suy
nghĩ một lúc, Hỏa Dĩnh Khiết xoay người nói vài câu với Hỏa Thịnh
Hùng, Hỏa Thịnh Phong rồi vội vã chạy ra đi tìm y hành sư trị liệu cho
hai nàng.
Dương Hán Sâm đứng ngay bên giường, nhìn sắc mặt hai người không
có chút máu, liên tục đi qua đi lại, trên mặt tràn đầy thần sắc lo lắng,
- Tử Long chiếu cố cho hắn giống như huynh đệ ruột thịt, nếu như không
có Tử Long, nói không chừng hắn còn đang đi làm thảo khấu để kiếm
cơm ăn. Từ khi theo Tử Long, mỗi ngày đều được ăn uống no nê, còn có
địa phương thoải mái để ngủ, đối với một người từ trong rừng rậm đi ra
lịch lãm như Dương Hán Sâm mà nói, không thể nghi ngờ là một loại
hạnh phúc. Từ nhỏ hắn đã có tiếng về sức ăn trong gia tộc, không ai
không biết, tuy rằng trong tộc mỗi người sinh hoạt đều tự cấp tự túc,
nhưng cũng khó cung ứng sức ăn của hắn, cho nên hắn mới rời khỏi gia
tộc đi ra bên ngoài lịch lãm, đó cũng là vì không muốn gia tăng thêm
phiền phức cho gia tộc...
Lần đầu tiên cướp đoạt lại gặp được người hảo tâm như Tử Long, làm
cho hắn thoát khỏi rất nhiều chuyện gây ác, mà hôm nay, hai vị nữ tử
mỹ lệ bên người Tử Long đều thụ thương ngay trước mặt hắn...Dương
Hán Sâm oán giận chính mình, tuy rằng chuyện này không thể trách
hắn, thế nhưng làm một nam nhân, hắn biết mình vẫn phải có trách
nhiệm.
Bỗng nhiên, Dương Hán Sâm vỗ mạnh đầu, mình không phải biết mộc
tinh hoa trị liệu thuật sao, sao lại ngu như thế, còn ở nơi này lo lắng
suông, chỉ là...Hắn nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tư Không Tĩnh, lại bất
đắc dĩ lắc đầu, Tư Không Tĩnh thụ thương ở lưng, nếu muốn trị liệu cho
nàng, nhất định phải cởi y phục ra, hắn dù không hiểu thế sự, nhưng
cũng biết giữa nam nữ làm vậy là không tốt.
Hắn lại dời ánh mắt chuyển qua trên người Lưu Ích Manh. Lưu Ích
Manh cũng không có bị thương, chỉ là vì tinh thần lực tiêu hao tạo
thành hôn mê, trị liệu thuật đối với nàng vốn không có tác dụng.
Ngay lúc Dương Hán Sâm còn đang do dự, dưới lầu truyền đến tiếng
bước chân gấp gáp, nghe thanh âm chừng ba người, chỉ là Dương Hán
Sâm có một loại cảm giác khác thường, trong ba người, có một người có
khí tức hắn quen thuộc. Nhưng hắn không dám xác định, hắn nhìn cửa
phòng chằm chằm, chờ ba người đi đến.
Cửa phòng bằng gỗ được đẩy mạnh ra, Hỏa Dĩnh Khiết đầu đầy mồ hôi
bước vào, ở phía sau hắn là Hồ Dương và một nữ hài nhỏ nhắn xinh
xắn, nữ hài này thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, đôi mắt trong suốt long lanh,
mũi cao xinh xắn, đôi môi nhỏ nhắn, cùng với làn da như phấn, khi nhìn
nàng cảm giác xinh đẹp khả ái, không hề kém ba nữ nhân trong phòng
- chút nào.
Nhìn thấy khuôn mặt của nữ hài, Dương Hán Sâm rõ ràng có chút kinh
ngạc, mà nữ hài cũng có phản ứng y hệt. Khác nhau chính là, dáng tươi
cười lập tức hiện lên trên gương mặt của nữ hài. Nàng phóng tới chui
vào lòng Dương Hán Sâm, thanh âm như chim hoàng anh oán giận nói:
“ Ca, huynh đã chạy đi đâu, làm muội tìm huynh lâu như vậy, phụ thân
bọn họ đều rất lo lắng, sao huynh có thể nói đi thì đi chứ.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn hai người đang ôm nhau, thế nào bọn họ
cũng nghĩ không ra, đại hán tục tằn lại có được một nữ hài mềm mại là
muội muội, sự tương phản cũng thật quá lớn.
Dương Hán Sâm bị bọn họ nhìn đến ngại ngùng, nhẹ nhàng đẩy nữ hài
kia ra, gãi gãi đầu, thô giọng nói: “ Minh Minh, sao muội lại ở đây, phụ
thân cho muội đi ra sao?”
Nữ hài ngẩng đầu, đôi mắt to như ngọc lưu ly nhìn hắn: “ Đúng vậy, ca.
Phụ thân phái muội đi ra tìm huynh, huynh theo muội về đi, huynh đi
như thế, tất cả mọi người rất sốt ruột...” Trong thanh âm như chuông
bạc hàm chứa một tia ủy khuất. Một tiểu cô nương đi lại trên đại lục,
gian nguy có thể nghĩ ra.
Nhìn dáng dấp thương cảm hề hề của muội muội, Dương Hán Sâm vừa
định đồng ý, lại nhớ tới hai người đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Hắn vội vã lôi kéo nàng, đi tới bên giường nói: “ Chuyện khác một lát
hãy nói, muội cứu tỉnh hai bằng hữu của đại ca của ta đã.”
Nhìn thấy hắn lo lắng, biết nếu không cứu hai người, thì vị ca ca cố chấp
sẽ không chịu đi về với mình, nàng tỉ mỉ kiểm tra thương thế hai người
xong, quay đầu nói với Dương Hán Sâm: “ Ca, huynh không cần lo
lắng, chỉ là vết thương nhỏ, ta sẽ chữa nhanh thôi, mấy nam nhân ra
ngoài trước đi, hai vị tỷ tỷ tỉnh rồi thì gọi mọi người vào.” Dương Hán
Sâm ứng tiếng, kéo ba người Hỏa gia đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Bên trong phòng lúc này chỉ còn lại Hồ Dương, Minh Minh và hai người
đang hôn mê. Hồ Dương đi tới bên người Minh Minh, vẻ mặt kinh ngạc,
hiển nhiên không thể tin quan hệ giữa Minh Minh và Dương Hán Sâm,
nhẹ giọng nói: “ Người cao to kia thật là ca của ngươi?”
- Minh Minh cười ngọt ngào, gật đầu nói: “ Đúng vậy, thế nào? Dương
Dương tỷ không tin sao, hắn thật là ca ca của ta. Được rồi, khoan nói
những lời này, giúp hai vị tỷ tỷ trị liệu quan trọng hơn. Ngươi cởi y
phục họ ra đi, ta phải chuẩn bị.”
Hồ Dương nghe vậy cũng không hỏi tiếp, nhẹ nhàng nâng Tư Không
Tĩnh, động tác chậm rãi cởi y phục nàng ra, bờ lưng trơn bóng hiện ra
trước mắt hai nàng, chỉ là những vết máu từ các vết thương tràn ra làm
tan biến vẻ mỹ cảm. Nhìn vết thương, hai nàng nhịn không được mà
thấy xót xa.
Minh Minh chậm rãi giơ tay phải lên, làm ra mấy thủ thế, bàn tay phải
trắng nõn nổi lên lục quang nhàn nhạt, lướt trên bờ lưng của Tư Không
Tĩnh, chậm rãi di động, chỉ thấy những mảnh nhỏ thủy tinh bay ra, vết
thương cũng lập tức khép lại...Rất nhanh thương thế của Tư Không
Tĩnh đã được chữa lành hoàn toàn.
Hồ Dương mặc y phục vào cho Tư Không Tĩnh, lại nhìn Minh Minh
đang xoa mồ hôi, nhẹ giọng nói: “ Minh Minh, vừa rồi ngươi trị liệu cho
nhiều tỷ muội trong tập đoàn, đã mệt lắm rồi, không bằng nên nghỉ ngơi
một chút.”
Khóe miệng Minh Minh hơi nhếch lên, nhẹ nhàng lắc đầu, ánh sáng
màu lục lóe lên tay phải, nhẹ nhàng đặt lên đầu Lưu Ích Manh, hồi lâu
sau, thân thể của nàng chợt nhoáng lên, suýt nữa té xỉu.
Hồ Dương vội vàng đỡ lấy nàng, nói: “ Ngươi xem, bảo nghỉ ngơi không
chịu, mau ngồi xuống.”
Minh Minh cảm kích cười, ngữ khí suy yếu: “ Hai vị tỷ tỷ không sao rồi,
một hồi là tỉnh lại, Dương tỷ đi gọi bọn họ vào đi, ngươi không phải
cũng đang rất lo lắng cho chủ nhân của ngươi sao?”
Hồ Dương nhéo nhẹ mũi nàng, cười khẽ: “ Ngươi biết cũng nhiều lắm
đó. Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi, ta đi gọi bọn hắn.” Nói xong nàng liếc
mắt nhìn Minh Minh, xoay người đi ra khỏi phòng...
Trong bóng tối dày đặc, không có bất luận thanh âm gì, điều này làm
cho Lưu Ích Manh cảm giác thật không thoải mái. Nàng rất muốn
nhanh chóng rời khỏi đây, nên không khỏi chạy nhanh về phía trước.
Thế nhưng, ở đây hình như không có tận cùng, vô luận có chạy như thế
- nào, trong mắt vẫn là bóng tối vô biên vô hạn, không có bất luận thứ gì,
cũng không tìm được phương hướng. Bỗng nhiên, trước mắt nàng xuất
hiện một đạo quang mang, đạo quang mang chiếu vào một người, nhìn
qua giống như đang nằm trên mặt đất, Lưu Ích Manh càng bước nhanh
hơn hướng đạo quang mang chạy tới.
Gần, đã cách người kia ngày càng gần, chỉ là không biết vì sao, trong
lòng của nàng có chút bất an. Rốt cục chạy đến bên người của người
kia, nàng liền sững sờ, nhìn người vẫn nằm trên mặt đất không nhúc
nhích, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng – người kia chính là Tử Long.
Lúc này toàn thân Tử Long đẫm máu, thất khiếu chảy máu, đôi mắt
màu lam mở to, vết máu trên người hắn thoạt nhìn dữ tợn không gì
sánh được.
Lưu Ích Manh bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, loại
cảm giác này giống như đang chìm đắm trong biển cả mênh mông vô
biên, nước mắt tuôn như suối làm đôi mắt nàng mờ đi. Nàng vươn tay
muốn nâng Tử Long dậy, thế nhưng cự ly gần trong gang tấc đột nhiên
trở nên vô cùng xa xôi, dù nàng vươn tay thế nào cũng không chạm
được vào Tử Long, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn máu của Tử
Long chảy xuống, làm Tử Long càng lúc càng cách xa nàng, cho đến lúc
biến mất. Nàng muốn hét lên, thế nhưng âm thanh trong cổ họng như bị
cắt đứt, phát không ra một tiếng nào, chỉ có thể khóc nghẹn, trong lòng
nàng như vỡ nát, vô cùng thống khổ.
Nàng liều mạng giãy dụa, đột nhiên trước mắt sáng ngời, nàng bỗng
nhiên phát hiện mình đang nằm trên giường, xung quanh đang có nhiều
người lo lắng quan tâm nàng. Lưu Ích Manh nhẹ lắc đầu, mới giật
mình, biết vừa phát sinh chỉ là giấc mộng mà thôi. Lập tức nàng nhớ tới
lúc thủy tinh cầu nổ ra, Tư Không Tĩnh che ngay trước người nàng,
không khỏi quay đầu tìm kiếm thân ảnh của Tư Không Tĩnh…Rốt cục,
lướt qua những khuôn mặt quen thuộc, nàng nhìn thấy Tư Không Tĩnh.
Lưu Ích Manh khuôn mặt tiều tụy quan sát gương mặt đang tươi cười
ngọt ngào của Tư Không Tĩnh, nhẹ giọng dò hỏi: “ Ngươi như thế nào,
không sao chứ?”
Tư Không Tĩnh đã sớm thanh tỉnh lại, cùng mọi người ngồi bên giường,
thấy Lưu Ích Manh vừa tỉnh liền hỏi thăm mình, trong lòng ấm áp: “
Ích Manh tỷ yên tâm đi, ta không sao, hiện tại ngươi thấy thế nào, có bị
- bói toán phản phệ?”
Nhắc tới bói toán, sắc mặt Lưu Ích Manh rõ ràng tối sầm lại. Lúc này
mọi người cũng cảm thấy có việc phát sinh ngoài ý muốn, lại thấy biểu
tình ảm đạm của nàng, trong lòng đều trầm xuống, lẽ nào Tử Long…
Chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt Lưu Ích Manh tràn đầy nước mắt,
nghẹn ngào nói: “ Ta, ta căn bản tìm không được hắn đang ở nơi
nào…”
Dưới đáy vực sâu là thế giới bóng tối vô tận, một nam tử tóc đỏ mày
trắng đang nằm yên, người này chính là Tử Long mà mọi người đang
tìm kiếm.
Ý thức chậm rãi khôi phục, Tử Long dần dần thức tỉnh, hắn cảm giác
mình đang nằm trên mặt đất cứng rắn, chỉ là nơi này thật lạnh lẽo. Gió
lạnh thổi run, không ngừng rít lên, thanh âm nước chảy róc rách vang
lên bên tai, hắn chậm rãi mở hai mắt, trước mắt chỉ là bóng tối, không
nhìn thấy rõ vật gì.
Lẽ nào hắn thực sự đã chết, đây là thế giới sau khi chết ư?
Khẽ động thân thể, không ngờ cũng không cảm thấy có gì không khỏe,
ám ảnh cuồng sát tâm pháp vẫn đang vận hành, ám dạ tinh hoa không
ngừng bị hút vào trong cơ thể. Thân thể Tử Long chấn động mạnh, lẽ
nào hắn vẫn chưa chết? Bằng không vì sao còn có thể hấp thu tinh hoa
nguyên tố? Nghĩ đến đây, hắn vội vàng nội thị thân thể của chính mình,
kinh ngạc phát hiện, linh hạch không ngờ không có tiêu thất, mà là chia
ra làm bảy.
Đỏ, vàng, xanh, lục, xám, trắng, tím, bảy màu linh hạch đang chuyển
động bất quy tắc. Nếu như ghi lại quỹ tích vận chuyển của chúng, sẽ
phát hiện bảy viên linh hạch đang chuyển động theo hình tròn tuần
hoàn. Ở trong đó, đỏ, xanh, xám, tím, bốn khối linh hạch, có thêm bốn
con tiểu long bốn màu sắc đang quay chung quanh, hơn nữa, bốn khối
linh hạch này cũng lớn hơn ba khối còn lại rất nhiều.
Thân thể hắn trải qua túy luyện, đã cứng rắn như kim thạch, bây giờ
còn nhìn chưa ra hiệu quả. Nhưng linh năng của hắn rõ ràng đã đề
thăng, công pháp cũng đạt tới ám ảnh cuồng sát tầng thứ sáu.
- Chỉ là, Tử Long không rõ vì sao hắn không chết, lẽ nào sư phụ tính toán
sai lầm? Đột nhiên, Tử Long phát hiện trong huyết quản đã thiếu đi rất
nhiều Sinh Mệnh Nguyên Dịch, chẳng lẽ nguyên nhân là vì nó? Nghĩ tới
đây, trong lòng Tử Long thoải mái, nếu bởi vì Sinh Mệnh Nguyên Dịch,
vậy thì có thể giải thích. Nhưng hắn không biết, Sinh Mệnh Nguyên
Dịch bị tiêu hao là do khôi phục cho cơ thể sau khi bị nguyên linh túy
luyện.
Kỳ thật, cho dù không có Sinh Mệnh Nguyên Dịch, Tử Long cũng sẽ
không vì công lực đề thăng mà chết. Hạn chế của ám sư, chỉ là bị sát lục
tâm làm tiêu hao sinh mệnh bổn nguyên, cùng với chống lại công lực đề
thăng thì sẽ mang đến thống khổ. Tử Long cũng không có sát lục tâm,
nhưng hắn không biết, nếu biết trước, hai năm nay hắn không cần vì
cực khổ tìm kiếm cách phá giải mà bôn ba khắp nơi.
Có Sinh Mệnh Nguyên Dịch giúp khôi phục, toàn bộ thân thể của hắn
đều tản ra sinh mệnh khí tức, có thể nói hiện tại Tử Long chẳng khác gì
một viên thuốc cứu mạng, nếu có người biết được, khẳng định sẽ cắt thịt
hắn xuống, để cầu trường sinh bất tử. Chỉ là, ở đây là dưới đáy vực sâu
tối đen, ám dạ tinh hoa phi thường dư thừa, làm cho khi Tử Long vận
chuyển ám ảnh cuồng sát tâm pháp thì ám dạ tinh hoa bị hấp dẫn đến
gần hắn, lại hỗn hợp với sinh mệnh khí tức, hình thành một loại trạng
thái quỷ dị.
Xác định thân thể bình yên vô sự, chuyện quan trọng kế tiếp, là phải
biết bản thân đang ở nơi nào. Tử Long chậm rãi ngồi dậy, đột nhiên
nhận thấy bên cạnh có người, hắn vươn tay, sờ soạng qua…Bàn tay Tử
Long chạm phải làn da mềm mại, nhất thời, một trận rét lạnh từ tay
hắn truyền vào tim.
Tử Long kinh hãi, điều động nguyên linh, thần thức nội thị, tâm thần tỉ
mỉ cảm thụ bảy viên linh hạch, hắn phát giác, sau khi phân liệt linh
hạch đã có thuộc tính khác nhau, màu đỏ do hỏa tinh hoa chuyển hoán
thành nguyên linh, màu vàng là thổ tinh hoa, màu xanh là phong tinh
hoa, màu lục là mộc tinh hoa, màu xám là không gian tinh hoa, màu
trắng là thủy tinh hoa, mà màu tím là ám dạ tinh hoa.
Lúc đang lý giải những thuộc tính này, Tử Long đều trích ra mỗi thứ
một chút, hướng đôi mắt hội tụ, trong nháy mắt, đôi mắt hắn phát ra
- quang mang màu vàng kim, chu vi xung quanh đều sáng lên trong mắt
hắn.
Tử Long nhìn quanh bốn phía, ở đây không có sinh vật gì, tất cả đều là
nham thạch cứng rắn. Bên người hắn là một dòng suối nhỏ, một đường
nước thật dài kéo từ suối tới dưới thân hắn. Mà da thịt hắn vừa chạm
tới, lại là cánh tay của một nữ tử, cả người nàng đang run rẩy, trên
gương mặt thanh tú không ngừng chảy nước, sắc mặt trắng bệch,
nhưng không che giấu được sự mỹ lệ kinh tâm động phách của nàng.
Một loại cảm giác khác thường lan tràn trong lòng Tử Long, nữ tử
trước mắt tuyệt đối khác hẳn người thường, mái tóc dài xõa đến bên
hông, đôi mắt lóe ra quang mang đỏ sẫm, hơn nữa con mắt cũng là hai
con ngươi…
Khẳng định là nàng, quái nhân trong U Minh Lâm. Chỉ là, vì sao nàng
biến thành hình dạng này? Tử Long đánh giá nữ tử xinh đẹp trước mắt,
lúc này thân trên của nàng trần trụi, hai tay khoanh trước ngực, không
ngừng lạnh run. Tử Long nhìn thoáng qua đường nước dưới chân, lập
tức hiểu ra, xem ra nàng cứu mình từ trong dòng nước lên bờ.
Tử Long vận chuyển hỏa nguyên linh, thổi khô Lam Linh chiến bào
trên ngươi, sau đó lấy ra ba bộ tộc điển, Hỏa Thế tổ lệnh và mặt nạ
thánh vương đặt bên người, lại cởi chiến bào trùm lên trên người nữ tử
trước mặt. Nữ tử kia đã bị lạnh đến không hay biết, nhưng theo bản
năng lại nhích tới gần Tử Long, thân thể liền dán vào trước ngực hắn.
Tử Long ngây ra, cũng không bất chấp sự phân biệt nam nữ, ôm nữ tử
vào trong lòng, lập tức hỏa nguyên linh vận chuyển rất nhanh, giúp
nàng sưởi ấm. Người rúc trong lòng cũng đã không còn run rẩy, an tĩnh
y ôi trong ngực hắn không hề nhúc nhích, chỉ từ sự hô hấp bình ổn của
nàng mà có thể nhận ra là nàng đang ngủ.
Cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, Tử Long chỉ cười khổ, tuy rằng không
biết đây là nơi nào, nhưng từ hành vi nàng cứu mình lên từ dưới nước
mà xem, vị nữ nhân bị Huyền Ngưng Nhãn làm hại thần trí này cuối
cùng cũng đã thanh tỉnh, đây cũng có thể xem như trong sự bất hạnh đã
là may mắn. Nhẹ nhàng xoay người, Tử Long quan sát bốn phía tỉ mỉ,
mong muốn tìm được đường đi ra ngoài.
- Bên người nước chảy róc rách, phía sau là vách đá, Tử Long vốn không
biết vách đá cao bao nhiêu, bởi vì không nhìn thấy được chút tia sáng.
Còn có con đường nham thạch tít tắp, dọc theo nước sông kéo dài thật
xa.
Tử Long thở dài, một tia phiền muộn nảy lên trong lòng, công pháp đề
thăng tuy rằng hắn không chết, nhưng lại rơi xuống địa phương không
thấy có đường đi ra này. Ba người Dương Hán Sâm đang ở trong Hỏa
phủ chờ đợi, khẳng định rất sốt ruột, còn có Hồ Dương cùng mộc tinh
hoa khống tố sư còn chưa gặp mặt…
Quay đầu nhìn ba bộ tộc điển, Tử Long cau mày, cũng không biết khi
nào mới có thể mở, bên trong ghi chép thứ gì, có lẽ có thể giải thích về
lời tiên đoán của các tộc, số phận, thật sự tồn tại sao? Hôm nay, dưới
vực sâu tối đen này cũng là số phận an bài?
Tử Long có chút phiền táo, không tiếp tục nghĩ về chuyện này, ngược lại
cầm lấy mặt nạ vuốt nhẹ, không biết hiện tại Ngự Thú tộc ra sao, có lẽ
Lặc Nhĩ đã giải quyết xong mọi chuyện.
nguon tai.lieu . vn