Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 5 : ĐỌA LẠC CHI THÀNH
CHƯƠNG 6 : NGUYÊN LAI LÀ ĐỒ ĐỆ
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Hiên Viên Thế ngẩng đầu lên thở một hơi dài, cầm chén trà
trên bàn, chậm rãi đưa lên miệng, nhưng lại lắc đầu thả xuống,
gương mặt ưu phiền nói: “ Hỏa gia chủ, ngài cũng biết, đế
quốc phát triển không ly khai Hỏa gia, thế nhưng, Đế gia lại
chiếm đại bộ phận lực lượng quân sự, hai nhà các ngươi tranh
đấu vô luận là ai thắng ai thua đối với đế quốc mà nói đều là
tổn thất rất lớn, coi như trận tỷ thí này bỏ qua đi.”
Hỏa Chính Thiên vừa nghe nhất thời chau mày, khẩu khí bình
thản nói: “ Đế vương có ý tứ gì, Hỏa gia ta từ xưa tới nay đều
phụ tá đế quốc, chẳng lẽ còn không bằng một Đế gia nho nhỏ
hay sao?”
Tuy rằng ngữ khí của Hỏa Chính Thiên rất bình thản, thế
nhưng nghe vào tai Hiên Viên Thế như là hét lớn một tiếng,
nhất thời biến sắc, vội vàng nói: “ Hỏa gia chủ hiểu lầm rồi, cô
vương không phải có ý đó, cho tới bây giờ cô vương đều xem
Khải Minh đế quốc cũng giống như Hỏa gia, mà nếu như đế
quốc nội loạn, chắc chắn sản sinh tổn thất thật lớn, sẽ ảnh
hưởng đến sự phát triển của quốc gia, Hỏa gia từ xưa tới nay
đều xem đế quốc làm trọng, nếu thực sự xuất hiện trạng huống
như vậy, Hỏa gia chủ cũng không muốn thấy phải không.”
Hỏa Chính Thiên nghe Hiên Viên Thế nói vậy cũng có đạo lý,
không khỏi khẽ gật đầu, tay phải ôm cằm cũng không ngẩng
lên nói: “ Tuy rằng đế vương nói thật có lý, nhưng Hỏa gia ta
đã tiếp nhận sự khiêu chiến của Tư Không gia, hơn nữa nếu bỏ
- cuộc lần tỷ thí này, uy tín của Hỏa gia ta để vào đâu.”
Hiên Viên Thế nghe khẩu khí của Hỏa Chính Thiên thì biết
muốn hắn chịu bỏ cuộc thì không thể, nhưng trong lòng hắn đã
sớm có đối sách, mỉm cười tự tin nói: “ Hỏa gia chủ yên tâm,
cô vương tự nhiên sẽ không làm Hỏa gia mất đi uy nghiêm, đây
chính là nguyên nhân đã mời hai bên cùng dự tiệc, theo cô
vương biết, Tư Không gia cũng là chịu sự sai khiến của Đế gia,
mới có thể đi ra khiêu chiến Hỏa gia, cô vương sẽ tìm Tư
Không gia chủ nói chuyện, dù sao Tư Không thế gia cũng sinh
sống bên trong Khải Minh đế quốc, tuy rằng ẩn cư trong núi,
thế nhưng muốn hoàn toàn thoát ly nhân thế, cũng không có
khả năng, cho nên nói...”
Hỏa Chính Thiên cũng minh bạch lời của Hiên Viên Thế, sắc
mặt hòa hoãn không ít, Hiên Viên Thế thấy vậy không khỏi thở
ra, tùy ý nhìn về phía Tử Long và Dương Hán Sâm, tinh mang
trong mắt chợt lóe, nhẹ giọng nói: “ Không biết hai vị này là...”
“ Nga, quên giới thiệu cho đế vương, vị này chính là Ngọc Long
tiên sinh và bằng hữu của hắn Dương Hán Sâm, là quý khách
của Hỏa gia ta.” Hỏa Chính Thiên khẽ cười nói, hơn nữa đặc
biệt cường điệu hai chữ “ quý khách”.
“ Nguyên lai là Ngọc Long tiên sinh, thấy tiên sinh tướng mạo
phi phàm, cũng không phải kẻ tầm thường, ngày sau mong
muốn tiên sinh thân cận nhiều hơn với hoàng thất ta.” Hiên
Viên Thế đứng dậy đi tới trước mặt Tử Long cười lớn nói.
“ Đế vương quá khách khí.” Tử Long chậm rãi đứng lên, nhẹ
nhàng nói.
Hiên Viên Thế thấy thái độ ôn hòa của Tử Long, không khỏi
ho khan, che giấu sự xấu hổ của hắn, khẽ cười nói: “ Mọi
người một đường bôn ba, không bằng đi nghỉ ngơi một lát, đợi
- đến lúc tiệc tối, cô vương sẽ khoản đãi các vị.” Dứt lời liền gọi
người hầu đưa bốn người đến phòng khách.
Người hầu mang theo bốn người đi tới hướng phòng khách
riêng, ở đây cũng giống như tiền điện, có bàn tròn đặt ở giữa,
bên trong có cánh cửa mở rộng, bên ngoài là hoa viên, gió thổi
nhè nhẹ như sóng gợn trên hồ nước.
Dương Hán Sâm nhẹ kéo Tử Long, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai
hắn nói nhỏ: “ Đại ca, lúc nào có thể ăn?”
Tử Long bất đắc dĩ cười, không biết làm sao trả lời hắn, ở
trong hoàng cung cũng không tiện trực tiếp sai khiến người
hầu, đúng lúc này Hỏa Chính Thiên quay đầu lại, mỉm cười
nhìn thoáng qua Tử Long, lập tức chỉ vào Dương Hán Sâm
nói: “ Đưa vị tiên sinh này đi đến phòng ăn, hảo hảo chiêu
đãi.”
Người hầu lên tiếng, liền mang theo Dương Hán Sâm lui
xuống, Hỏa Chính Thiên xoay người vỗ vai Tử Long, cười khẽ
nói: “ Xem ra phải để ta đưa ngươi đi tìm phòng khách thôi.”
Tử Long nhàn nhạt cười, nói: “ Hỏa gia chủ, ta nghĩ đi tản bộ,
có được hay không?”
“ Nga? Cũng được, nếu như vậy cứ để cho Dĩnh Đông làm
hướng đạo, ở ngoài Minh Diệu thành du lãm một phen.” Trong
mắt Hỏa Chính Thiên hiện lên một tia quang mang, cười nói.
Tử Long nhìn Hỏa Dĩnh Đông khẽ gật đầu, nhẹ giọng: “ Vậy
phiền Hỏa công tử.”
Hỏa Dĩnh Đông thi lễ nói: “ Tiên sinh lại khách khí, ta rất quen
thuộc Minh Diệu thành, nhất định sẽ làm tiên sinh thỏa mãn,
mời tiên sinh.” Dứt lời liền mang theo Tử Long đi ra hoàng
- cung, nhưng không chú ý đến dáng tươi cười thần bí của Hỏa
Chính Thiên phía sau.
Theo Hỏa Dĩnh Đông đi ra ngoài đường lớn trong Minh Diệu
thành, tiếng ồn ào không ngừng truyền đến, tạo hình kỳ dị của
Tử Long nhất thời rước lấy ánh mắt hiếu kỳ của mọi người,
mọi người thỉnh thoảng chỉ trỏ thì thầm, hắn cũng không lưu ý
những người này, cũng không chút nào để ý đến. Hỏa Dĩnh
Đông trái lại có chút tức giận, trong ánh mắt mang theo vẻ u
oán, nhưng nhìn thấy Tử Long cũng không nói gì nên cũng
không tiện phát tác, chỉ đành im lặng. Mà Hắc Vũ từ sau khi
ra khỏi hoàng cung cũng không biết đã bay đi đâu, nhưng với
thực lực của nó không gây chuyện thị phi đã là tốt lắm, cho
nên cũng không cần phải lo lắng.
Theo Hỏa Dĩnh Đông giới thiệu, Tử Long biết hiện tại bọn họ
đang đi trên con đường tới hướng đông, là con đường nổi danh
nhất trong Minh Diệu thành – Thất Sắc Nhai. Mỗi khi mặt trời
mọc lên, ánh dương quang sẽ xuyên thấu qua mặt đông đường
cái giống như viên pha lê di động, hình thành quang mang bảy
màu chiếu lên con đường, mỹ lệ giống như cầu vồng, vì vậy
mới được gọi là Thất Sắc Nhai.
Nhưng Thất Sắc Nhai nổi danh cũng không phải do cảnh sắc
sáng sớm, mà là ở mặt đông con đường này, có một tiểu điếm
Pha Lê, nơi này là nơi sản xuất pha lê đẹp nhất trên toàn bộ
đại lục, vô luận là dung hợp thủy tinh hoa nguyên tố để điều
tiết pha lê, dung hợp phong tinh hoa nguyên tố linh tố thạch
sưu tầm pha lê, ở đây thứ gì cần có đều có, chỉ có ngươi không
nghĩ ra, chứ không có thứ mà bọn họ làm không được.
Nhưng tiểu điếm này quan trong nhất cũng không phải chế tác
thủy tinh( pha lê), mà là dùng tài liệu thủy tinh chế tác ra thủy
tinh cầu thay thế linh tố thạch. Loại thủy tinh cầu tuy độ bền
không lâu, nhưng có được hiệu quả như linh tố thạch, thậm chí
- lúc sử dụng thủy tinh cầu so với linh tố thạch tương đồng
thuộc tính sản sinh tinh hoa nguyên tố cũng mạnh hơn, thủy
tinh cầu lại là đạo cụ không thể thiếu của bói toán sư, du lãm
Minh Diệu thành, đương nhiên không thể bỏ qua nơi này, Tử
Long đi cùng Hỏa Dĩnh Đông qua Thất Sắc Nhai ồn ào, rất
nhanh đã đi tới trước cửa thủy tinh tiểu điếm.
Thủy tinh tiểu điếm nằm mặt đông nhưng lại chính diện lại là
hướng tây, toàn bộ mặt tiền cửa hàng đều do thủy tinh tạo
thành, tuy rằng như vậy nhưng bên ngoài cũng không nhìn
thấy được tình cảnh bên trong, chỉ có thể nhìn thấy được bóng
của mình, một thủy tinh hình tròn đường kính năm thước dày
một thước đang an tĩnh huyền phù phía trên tiểu điếm, dưới
ánh mặt trời chiếu xuống, giống như vầng thái dương thứ hai
trên bầu trời, cửa lớn tiểu điếm đóng chặt, khi Hỏa Dĩnh Đông
cùng Tử Long đi tới trước cửa thì cửa thủy tinh tự động mở
ngang, bên trong giắt một chuỗi phong linh bằng thủy tinh, gió
nhẹ thổi qua, phát ra tiếng vang “ đinh đinh đang đang”, làm
tâm tình của Tử Long cũng nhẹ đi, trở nên vô cùng dễ chịu.
Đi tới bên trong tiểu điếm, mới phát hiện ở đây rất quạnh quẽ,
bởi vì nơi này chế tác bất luận là thủy tinh hay thủy tinh cầu
cũng không phải là vật phổ thông, cho nên giá cả cũng rất đắt
tiền, người thường căn bản là không mua nổi, mà những thế
gia quý tộc muốn mua, thủy tinh tiểu điếm cũng sẽ mang tới
tận nhà, cho nên mới vắng vẻ như vậy, nhưng Tử Long lại
thích hoàn cảnh an tĩnh như thế, toàn bộ tiểu điếm đều trưng
bày thủy tinh chế phẩm muôn màu sáng lạn, phát ra quang
mang lòe lòe chói mắt, đẹp phi thường.
Hỏa Dĩnh Đông hiển nhiên rất quen thuộc lão bản nơi này,
chào hỏi xong liền tùy ý ngắm nghía, Tử Long chậm rãi
thưởng thức chung quanh, cầm lấy một con rồng thủy tinh,
con rồng này không hề có vết tích ráp nối, sờ vào lạnh lẽo, dưới
ánh mặt trời chiếu xuống, phát sinh quang mang màu sắc rực
- rỡ, rất sống động, y hệt như rồng thật hiện thế.
Đột nhiên ở phía sau, theo thanh âm thủy tinh ma sát, cửa lớn
tiểu điếm chậm rãi mở ra, một nữ tử mặc trang phục màu
vàng nhạt xuất hiện trong tầm nhìn của Tử Long, dung nhan
quen thuộc vẫn khả ái mĩ lệ, chỉ là trên vầng trán hiện vẻ u
buồn, người này rõ ràng là Tư Không Tĩnh, nhưng sau lưng
nàng là một người cũng giống như đã từng quen biết, vóc
người thon dài, bên hông đeo một thanh đại đao, khuôn mặt
như đẽo gọt, mày kiếm mắt sáng, làm cho người ta nhìn thấy
cũng có cảm giác không phải người tầm thường.
Rốt cục Tử Long nhớ tới hắn chính là Khổng Kỳ đã từng gặp
tại vũ kỹ tràng của Hán Võ học viện, không nghĩ tới lại gặp hai
người nơi này, lúc bọn họ đi vào, cũng không hẹn cùng nhìn về
phía Tử Long, trên mặt Tư Không Tĩnh nhất thời lộ ra một tia
khiếp sợ, nhưng chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh khôi phục lại
như cũ, chỉ là trong ánh mắt tràn ngập nỗi nghi hoặc.
Nàng chậm rãi đi tới bên người Tử Long, nhẹ nháy đôi mắt
đẹp nhìn hắn, ngay sau đó cất tiếng như thiên lại chi âm: “ Vị
tiên sinh này, có phải chúng ta từng gặp qua ở nơi nào
không?”
Nàng vừa nói như thế, sắc mặt Khổng Kỳ ở phía sau lập tức
đại biến, có chút tức giận nói: “ Tĩnh nhi tiểu thư, không nên
quấy rối người khác, chúng ta xem bên này.”
Khóe miệng Tử Long hơi nhếch lên khẽ cười, nhẹ giọng nói: “
Không quan hệ, nhưng vị tiểu thư mĩ lệ này, chúng ta hình như
không có gặp qua, ta nghĩ nàng nhận lầm người.”
nguon tai.lieu . vn