Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 4 : HỎA THẾ TỔ LỆNH
CHƯƠNG 5 : MỘC DỊCH TIỀN BỐI ĐÁNG KÍNH
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Tử Long chậm rãi mở mắt, một đạo lam quang thoáng hiện, tinh nhãn
của hắn không ngờ lại biến thành màu lam đậm. Chờ khi đôi mắt thích
ứng với ánh sáng, hắn hoạt động thân thể một chút, cố sức nắm chặt
tay, thỏa mãn gật đầu, vừa định nhảy ra, cúi đầu vừa nhìn, mới phát
hiện cơ thể đã không còn y phục, không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng
gọi Đệ Ngũ Ngôn Phúc: “ Tiền bối, có thể tìm dùm ta một kiện y phục
không?”
Bốn người bên ngoài thác nước sớm đã phát hiện hắn khôi phục lại như
lúc đầu, đang mừng rỡ chờ hắn đi ra, vừa nghe yêu cầu của hắn, không
khỏi hài lòng nở nụ cười. Đệ Ngũ Ngôn Phúc xoay người trở lại nhà gỗ
lấy ra một kiện y phục của mình, thuận tay vung lên, bộ y phục bay tới
trước người Tử Long, hắn nhanh chóng tiếp nhận rồi mặc vào, vừa lúc
cũng vừa vặn. Hai chân khom xuống, dùng một chút lực, nhảy ra bình
ổn rơi xuống trước người Đệ Ngũ Ngôn Phúc, cúi người làm một đại lễ
nói: “ Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.”
Đệ Ngũ Ngôn Phúc thấy Tử Long đã khỏi hẳn, không khỏi hài lòng cười
to nói: “ Ha ha…Ngọc Long, đến, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị
này là người lỡ tay đánh thương ngươi, Hỏa Vô Tình, vị này ngươi cũng
gặp qua, được xưng Bách Sự Thông Nam Vinh Chinh, ngươi có thể khôi
phục là nhờ hắn ra chủ ý.”
Tử Long mỉm cười gật đầu, chắp tay thi lễ với Hỏa Vô Tình: “ Cùng
tiền bối giao thủ được lợi ích rất nhiều, lúc đó vãn bối có chút lỗ mãng,
mong tiền bối không lấy làm phiền lòng.”
“ Vô phương vô phương, tiểu tử, may là ngươi không có việc gì, bằng
không Đệ Ngũ còn tìm ta liều mạng đó, nếu ngươi không phải là họ Đệ
Ngũ, ta còn nghĩ ngươi là người của Đệ Ngũ gia.” Hỏa Vô Tình mãn
nguyện nhìn Tử Long, cao giọng nói.
- Tử Long cười cười, quay sang Nam Vinh Chinh cùng Y Thanh Dương
cảm tạ một phen. Cuối cùng nhìn Đệ Ngũ Ngôn Phúc, vẻ tươi cười hiền
lành của lão làm trong lòng hắn sinh ra một cỗ tình cảm ấm áp, tuy hắn
mới quen biết lão không bao lâu, nhưng lão lại đối với hắn chẳng khác
gì sư phó. Trước khi hắn hôn mê đã xuất hiện rất nhiều cao thủ đế cấp,
tuy hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng lão vì hắn biện giải
hắn cũng biết đến.
“ Nga, được rồi, Ngọc Long, vì sao ánh mắt của ngươi biến thành màu
lam vậy, trước khi tiến vào thác nước rõ ràng màu đỏ, thế nào hiện tại
lại thay đổi, thực sự là ngạc nhiên.” Y Thanh Dương hỏi.
“ Điều này ta cũng không rõ ràng. Được rồi, có phải các vị cho ta uống
một loại dịch thể, lúc ta uống xong thì tốt hơn nhiều, rốt cục đó là thứ
gì, không ngờ lại có công hiệu thần kì như vậy, có thể ngăn chặn được
đoàn hỏa tinh hoa trong người ta?” Tử Long nhìn bốn người nói ra nghi
hoặc trong lòng.
Trên mặt bốn người chợt hiện lên vẻ buồn bã, làm Tử Long càng thêm
hiếu kỳ, nhưng hắn cũng không lên tiếng hỏi thêm, chỉ đứng đó lẳng
lặng chờ đợi bọn họ giải đáp. Nam Vinh Chinh nhìn ba người kia thở
dài một hơi, trầm giọng nói: “ Để ta nói.”
Tử Long không dám chen lời, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm Nam
Vinh Chinh, hắn trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: “ Ngươi còn nhớ
đầm nước nơi đế vong địa chứ, dịch thể ngươi uống là lấy từ chỗ đó.
Ngươi biết vì sao các cao thủ trong cấm địa chết đi đều phải an táng nơi
đó không?”
Tử Long nhíu mày nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Nam Vinh Chinh chờ đợi,
lão thấy vậy bèn cười cười nói tiếp: “ Đó là phải nói từ lai lịch của đế
vong địa bắt đầu, sự tồn tại của cấm địa đã từ bao lâu cũng không ai
biết, hình như đã từ thời thượng cổ, có người nói tại nơi này, lúc đó đế
cấp cao thủ đều ở ngoài nhân thế, tuy rằng đạt được cấp bậc này, đều sẽ
thanh tâm quả dục, không hề bị việc gì làm động tâm, thế nhưng cũng
có một ít người tương đối đặc biệt, rất thích tàn nhẫn tranh đấu, ỷ vào
lực lượng siêu cường của mình mở rộng thế lực, thậm chí còn hướng
người khiêu chiến, nên đã xuất hiện Tường Vân cấm địa. Ngay thời đại
thượng cổ, hai vị đế cấp cao thủ từng ước hẹn tỉ thí, nhưng sau một hồi
chiến đấu, đã phá hủy một quốc gia nhỏ, từ đó, trên Tường Vân đại lục
- đã xuất hiện một nhân vật thần bí, phàm là đế cấp cao thủ sẽ bị hắn bắt
đưa tới đây, chung thân không được đi ra ngoài, hơn nữa không có một
vị cao thủ đế cấp nào chịu được một chiêu của hắn, khả năng hắn đã
siêu việt thánh cấp tồn tại.”
Đôi mắt thâm thúy của Nam Vinh Chinh phảng phất như rơi trở về thời
đại kia, Tử Long liếc mắt nhìn Hỏa Vô Tình, trong lòng một trận cảm
khái, thực lực đế cấp thực sự thập phần kinh khủng, nếu không với thân
pháp đặc biệt cùng thể chất khác người thường, chỉ sợ đã sớm hóa
thành tro tàn dưới hỏa diễm, mà hôm xưa còn có một người thần bí mà
ngay cả đế cấp cao thủ cũng không qua được một chiêu sao? Tử Long
cảm giác được trong cơ thể phảng phất có cỗ lực lượng hưng phấn toát
ra.
Nam Vinh Chinh ho nhẹ một chút, nói tiếp: “ Kỳ thật Tường Vân cấm
địa vốn không phải như vậy, thời gian kia khắp nơi đều là sa mạc, một
mảnh như cõi chết, không khí loãng đến mức không có bao nhiêu sinh
vật có thể sinh tồn tại đây, hơn nữa tinh hoa nguyên tố cũng rất thưa
thớt. Thời gian đó, người ở cấm địa cho dù bị thương nhẹ một chút, dù
là cao thủ đế cấp, cũng phải khôi phục suốt mấy tháng hoặc tới mấy
năm lâu. Một ngày bị trọng thương, căn bản không có cách nào khôi
phục nổi, thậm chí ngay cả y hành sư của thời thượng cổ cũng bởi vì
tinh hoa nguyên tố ít ỏi của nơi này nên không cách nào trị hết, chỉ
đành mở mắt trừng trừng nhìn sinh mệnh trôi qua một ngày cho đến
chết đi.”
Lúc đó những cao thủ sinh tồn dưới dạng hoàn cảnh này, mọi người
không ai nhịn được nữa, toàn bộ tụ tập lại, muốn cùng lao ra khỏi lao
ngục cấm địa. Khi vọt ra ngoài cấm địa, đi đến đầm nhược thủy, thì
mười mấy cao thủ đã bị Dũ Thú công kích, bị chết lẫn trọng thương,
cuối cùng chỉ còn lại hơn mười người, lại phải quay vào trong cấm địa,
hơn nữa toàn bộ còn bị thương không nhẹ, chờ đợi bọn họ chỉ còn là sự
tiêu vong tàn khốc.”
Nói tới đây trong ánh mắt Nam Vinh Chinh tràn đầy bi thương, Tử
Long vô cùng khiếp sợ, cũng không ngờ Dũ Thú lại mạnh mẽ như vậy,
không ngờ có thể làm trọng thương lẫn giết chết nhiều đế cấp cao thủ.
Lúc này ba người còn lại cũng trầm mặc, sinh hoạt ở thời đại đó, là sự
bi ai đến thế nào, Tử Long rất nôn nóng muốn biết, vì sao hiện tại cấm
địa lại trở nên xinh đẹp như thế, tinh hoa nguyên tố lại vô cùng dư thừa,
- là thứ gì làm cho cấm địa trở thành thánh địa nhân gian?
Nam Vinh Chinh yên lặng thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua Tử Long
nói tiếp: “ Thời gian đó, trong những cao thủ thụ thương có một người,
hắn gọi là Mộc Dịch Khánh Hải, là một mộc tinh hoa khống tố sư, hắn
đối với sự lý giải về sinh mệnh không ai so sánh được. Hắn không đành
lòng nhìn thấy những người khác vì vậy mà chết đi, trong lúc mọi người
đối mặt với cái chết, Mộc Dịch tiền bối đã tự giải sinh mệnh, dùng sinh
mệnh bổn nguyên của mình hóa thành nước trong đầm, dùng thân thể
đổi lấy thiên địa tinh hoa, cổ thụ che trời, cũng chính vì Mộc Dịch tiền
bối tự mình hi sinh, cấm địa mới có được sự biến hóa nghiêng trời lệch
đất như bây giờ. Việc làm của tiền bối làm những vị đế cấp còn sống vô
cùng cảm động, sau khi hắn chết không ai đi lấy nước trong đầm để
chữa thương, cũng không ai đụng chạm đến bất cứ vật gì nơi đế vong
địa, chỉ là vì không muốn quấy rối sự ngủ yên của tiền bối, mà hơn
mười vị cao thủ thụ thương cũng cùng tự giải mà chết, sinh mệnh bổn
nguyên hòa tan vào trong đầm nước. Chỉ còn lại một người, thẳng đến
khi có đế cấp cao thủ bị đưa tới cấm địa lần nữa, lại kể lại việc làm của
tiền bối cho bọn họ nghe, muốn truyền thừa lại ý chí của tiền bối cho
hậu đại, sau đó mới nhắm mắt, sinh mệnh bổn nguyên truyền vào tấm
bia đá lúc trước Mộc Dịch tiền bối tự giải nói ra những lời được khắc
lên đó, hóa thành dây leo xanh quấn quanh thân cổ thụ, mà người cuối
cùng đó, chính là vợ của Mộc Dịch tiền bối.”
Nam Vinh Chinh hít sâu một hơi, vỗ vai Tử Long trầm giọng nói: “ Từ
đó, phàm là những cao thủ gần chết đi, đều sẽ đến đế vong địa, đem tàn
dư còn lại của sinh mệnh bổn nguyên rót vào trong đầm nước, thân thể
hóa thành phân dưỡng cổ thụ, đây là giá trị tồn tại của đế vong địa, cho
nên Sinh Mệnh Nguyên Dịch là do vô số sinh mệnh bổn nguyên của cao
thủ đế cấp hội tụ mà thành, tiểu tử, hiện tại ngươi biết rồi, mong muốn
ngươi cũng giống như những người khác, thủ hộ đế vong địa được tôn
sùng trong lòng chúng ta.”
Tử Long chìm đắm trong tinh thần hi sinh vô tư của Mộc Dịch Khánh
Hải thật lâu không thể tự thoát ra được, hắn không biết, phiến cấm địa
xinh đẹp này lại có một câu chuyện cảm động rơi lệ như thế, cũng
không nghĩ đến bốn vị lão nhân trước mắt chỉ vì cứu mình đã đi đánh
vỡ quy củ suốt bao nhiêu năm dài. Đế vong địa cũng như là thánh địa, là
nơi vô số sinh mệnh bổn nguyên hội tụ mà thành đầm nước, làm nội
tâm Tử Long kích động không ngớt, nếu không ai nói cho hắn lai lịch
- của đầm nước, hắn nhất định sẽ đi lấy nước trong đầm để bổ sung tuổi
thọ của mình, đánh vỡ hạn chế của ám sư, mà hôm nay, cho dù hiện tại
hắn có lập tức chết đi, cho dù hắn có ở bên cạnh đầm nước, hắn cũng sẽ
không lấy một giọt nước nào, bởi vì đó là địa phương yên nghỉ của một
vị tiền bối vô cùng đáng kính, không cho phép bất luận kẻ nào đi khinh
nhờn.
Tử Long thở ra một hơi thật dài, đối mặt bốn vị tiền bối trước mặt, hắn
biết họ phải lấy Sinh Mệnh Nguyên Dịch để cứu mình thì nội tâm sẽ có
bao nhiêu mâu thuẫn, mặc dù là thay đổi chính mình, cũng chưa chắc sẽ
vì một người không quen biết đi phá hư sự an bình của đế vong địa.
Hắn nhìn Đệ Ngũ Ngôn Phúc, vị lão nhân mấy trăm tuổi này ánh mắt
đang tràn đầy vẻ hiền lành nhìn hắn, tuy rằng mới ở chung không lâu,
nhưng hắn biết lão cũng không hẳn hoàn toàn vì mình là người trong
tiên đoán mà nỗ lực cứu mình. Trong lòng hắn âm thầm đặt quyết tâm,
trong lúc còn sống, nhất định phải tìm được phương pháp mở ra Linh
Phong tộc điển, hoàn thành tâm nguyện cho lão.
nguon tai.lieu . vn