Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 4 : HỎA THẾ TỔ LỆNH
CHƯƠNG 12 : MỘT ĐÔI HOẠT BẢO
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Thiên Cơ tửu điếm bên trong Sa Trì thành không quy mô như tửu điếm
ở Hán Nạp thành, nhưng trang trí cũng xa hoa, phòng quý khách nằm
trên lầu một, cửa hông của phòng quý khách mở ra một sân rộng, bãi
cỏ, đầy đủ trò giải trí, hồ nước, đầy đủ mọi thứ, hoàn cảnh ưu nhã, có
thể cho quý khách cử hành một ít yến hội trọng yếu. Giá cả khẳng định
không thấp, nhưng Tử Long cũng không cần lo lắng những chuyện này,
nếu không phải là Hoa Nạp Đức mà đổi lại là người khác, hắn khẳng
định sẽ gặp nhận được những an bài như vậy.
Hiệu suất của Thiên Cơ tửu điếm rất cao, không tới hai phút, thị nữ đã
bắt đầu bưng thức ăn lên, từng món ăn đều kết hợp những món ăn đặc
sắc của hai nước, màu sắc sáng sủa, hương vị thơm ngát, phối hợp thật
tự nhiên, làm kẻ khác tâm động. Dương Hán Sâm tuy rằng đã ăn sạch
thực vật trên xe, nhưng lúc này đã quá đói, nhìn thấy thức ăn vừa đặt
xuống bàn, không hề nhường nhịn vùi đầu ăn ngay, tới một món là ăn
một món, tốc độ bưng thức ăn đã là rất nhanh, nhưng vẫn có điểm cung
không bằng cách ăn của hắn, vừa ăn vừa không khách khí nói: “ Sao lại
đem chậm như thế chứ, đã tiêu hóa xong cả thức ăn vừa ăn vào, vậy thì
lúc nào mới ăn cho no đây, có thể nhanh hơn một chút hay không.”
Tử Long triệt để hết chỗ nói, hai tiếng đồng hồ trôi qua, miễn cưỡng ăn
được vài miếng, thời gian còn lại chỉ ngồi nhìn Dương Hán Sâm ăn ngốn
ngấu như con ác thú. Nhìn hắn ăn như vậy, phỏng chừng ăn suốt nửa
ngày cũng không no, thực sự không thể tưởng được một người sao lại có
cơ năng tiêu hóa tốt như vậy, nếu không phải thỉnh thoảng hắn còn
phun xương, còn tưởng rằng thức ăn phải đầy chật trong dạ dày của
hắn.
Những món ăn này không phải người thường có thể ăn nổi, quá trình
nấu nướng phức tạp, tài liệu khó kiếm, nhìn hắn như vậy, sợ rằng muốn
đem Thiên Cơ tửu điếm ăn sạch sẽ, cuối cùng ở hai bàn bên chất chồng
một đống dĩa chén, làm thị nữ bưng thức ăn sợ tới mức há to chiếc
- miệng nhỏ nhắn.
Từ khi tiến vào Thiên Cơ tửu điếm đã bắt đầu ăn, hiện tại mặt trời đã
nhanh xuống núi, nhưng Dương Hán Sâm vẫn không có ý muốn dừng
lại, điều này làm cho Tử Long phải bội phục. Thị nữ vẫn liên tục bưng
thức ăn lên, chờ hắn ăn xong lại bưng trở ra, thị nữ phía sau lại tiếp đi
lên, mà Tử Long chỉ ở một bên xem náo nhiệt, trong lòng vẫn đang tìm
cách, gia tộc người này có phải do không nuôi nổi hắn mà muốn đuổi
hắn đi ra bên ngoài tự sinh tự diệt? Xem ra muốn Kim Kiền chuẩn bị
thực vật cũng còn thiếu, dù đựng đầy toàn bộ Phong Năng xa cũng
không đủ cho hắn ăn trong một ngày.
Rốt cục vào lúc Tử Long không muốn tiếp tục ngồi bồi hắn, trở về gian
phòng nghỉ ngơi, Dương Hán Sâm mới ngừng động tác, vỗ vỗ bụng, cảm
thấy mỹ mãn nhìn Tử Long nói: “ Xong, vị đạo không tệ, xem ra đi theo
ngươi rất tốt, ít nhất được ăn no.”
Tử Long nhếch môi nhưng thế nào cũng cười không nổi, nếu không
phải ở đây ăn cơm không cần trả tiền, phỏng chừng hắn còn phải trở lại
nghề sát thủ kiếm tiền trả tiền cơm. Hắn thật sâu cảm thấy bi ai cho
người nhà của Dương Hán Sâm, mà nghĩ tới việc mình gặp phải hắn có
phải lại là điều bất hạnh. Đúng lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến
một trận thanh âm ầm ĩ, trong đó còn kèm theo vài câu mắng thô lỗ.
Rất nhanh cửa phòng quý khách bị một cỗ lực mạnh đẩy bung ra, một
gã thanh niên chừng mười bảy mười tám tuổi xuất hiện ngay trước mắt
hắn, người này tướng mạo thanh tú, dáng dấp như một công tử, phía
sau hắn có một nữ hài, đôi mắt to đen lúng liếng với đôi môi còn non
nớt, thoạt nhìn khả ái đến cực điểm. Thế nhưng khi nàng ta vừa lên
tiếng, lập tức làm cho Tử Long có một loại cảm giác ác hàn, nữ hài vừa
vào phòng nhìn thấy hai người Tử Long, hai tay chống hông, hung thần
ác sát nói: “ Tên vương bát đản kia dám không để mặt mũi cho bà cô
ngươi, ăn suốt cả ngày đêm còn không ăn xong, có phải là heo hay
không hả, coi như là heo cũng đã ăn xong mà đi ngủ rồi, nói ngươi nha,
đừng tưởng rằng mái tóc đỏ đeo mặt nạ là bà cô phải sợ ngươi, nhanh
cút ra khỏi đây cho bà cô, bằng không sẽ cho các ngươi đẹp mắt.”
Tử Long nhíu mày, trong lòng thập phần bực mình, hắn không thích
nhất chính là loại người tự cho mình giỏi, nhưng còn miệng đầy thô tục.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Dương Hán Sâm đã thì thào nói: “
- Vương bát đản ăn ngon không? Bà cô là thứ gì vậy? Không có nghe nói
qua.” Vừa nói hắn vừa làm ra hình dạng như đang tự hỏi.
Nữ hài kia nhất thời có loại cảm giác như muốn phát điên, thanh niên
kia cất tiếng quát to: “ Thật can đảm, ta nghĩ các ngươi còn không biết
ta là ai, ta là Kim Vũ, nàng gọi Kim Bội, nhìn gương mặt không quen
của các ngươi, biết lợi hại thì cút cho nhanh một chút, nếu như chờ một
lát, hừ hừ, đã không chỉ đi ra ngoài đơn giản như vậy.”
“ Ta chỉ nghe nói qua Kim Kiền, còn Kim Bội, Kim Vũ thì không có
nghe nói qua.” Dương Hán Sâm vẻ mặt như thỉnh giáo nhìn Kim Vũ
nói.
“ Biết Kim Kiền là tốt rồi, nói cho ngươi, Kim Kiền là cha chúng ta,
chúng ta là thiên kim và công tử của ông ấy, ở đây chúng ta nói là đúng,
thế nào, hiện tại biết sợ rồi sao, nhưng đã chậm, hiện tại ta không dự
định để các ngươi đi như thế, vừa rồi ngươi chọc tỷ tỷ ta tức giận, mau
nhanh quỳ xuống dập đầu nhận sai, ta đại nhân có đại lượng, cố gắng
xử phạt nhẹ các ngươi.” Kim Vũ chắp tay sau đít đi qua đi lại nhìn
Dương Hán Sâm nói, mà lúc Kim Vũ nói những lời này thì Kim Bội
cũng không thèm liếc mắt nhìn Tử Long bọn họ, trên mặt đầy vẻ kiêu
ngạo.
Dương Hán Sâm tuy rằng thái độ làm người đơn thuần, rất nhiều
chuyện không hiểu, nhưng cũng không ngốc, nghe Kim Vũ bắt hắn quỳ
xuống dập đầu lập tức nổi giận, khí tức trên người khởi lên, mạnh vỗ
bàn bật dậy, những đĩa chén còn chưa kịp dọn đi lập tức vỡ nát, bàn đá
cứng rắn cũng kêu vang ong ong, quát lớn: “ Quỳ xuống cho ngươi?
Hừ, gia chủ nhà ta cũng không bắt ta quỳ, chỉ bằng các ngươi?”
Tiếng hét vừa ra, dọa Kim Bội và Kim Vũ nhảy dựng, vẻ mặt hai người
nhất thời trắng bệch, không nghĩ tới một đại hán mới tức thì như một
đứa bé đột nhiên lại có khí thế như vậy, bình thường bọn họ ở trong tửu
điếm đã quen hoành hành, người khác nể mặt Kim Kiền nên không
cùng bọn họ tranh chấp, thời gian lâu đã dưỡng thành dáng dấp đanh
đá du côn, tuy rằng Dương Hán Sâm làm bọn họ hoảng sợ, thế nhưng
lại ỷ vào phụ thân, Kim Bội ngạnh giọng uy hiếp: “ Thanh âm lớn thì
rất giỏi sao, cho rằng bà cô bị sợ à, bà cô đã cấp đủ mặt mũi cho các
ngươi, nếu như không biết điều, chúng ta cũng sẽ không khách khí.”
Tuy rằng ngôn ngữ cũng còn phi thường sắc bén, nhưng trong thanh
- âm đã không còn sự cuồng vọng cả vú lấp miệng em như vừa rồi.
Tử Long ở một bên toát mồ hôi, vậy mà cũng gọi là cấp đủ mặt mũi, còn
kiêu ngạo hơn cả Hoàng Phách Nguyên của Hán Nạp thành, tốt xấu gì
cha của hắn cũng là một đại thần, mà Kim Kiền? Chỉ bất quá là lão bản
của một tửu điếm mà thôi, thực sự là trời cao hoàng đế xa, xem ra thế
lực của Kim Kiền ở chỗ này không thể coi thường. Nhưng bọn họ vừa
mới vào Khải Minh đế quốc, hắn không muốn gây sự tại chỗ này,
thoáng răn dạy hai người một chút, xem như nghiêm phạt là được rồi.
Tử Long vừa muốn nói, lại bị Dương Hán Sâm giành trước: “ Hừ, sợ
các ngươi sao, Ngọc Long huynh đệ, ngươi ở một bên mà nhìn, ta bồi
bọn họ tiêu hóa tiêu hóa, một hồi chúng ta ăn nữa.” Vừa nói vừa căng
người lên, trợn mắt trừng hướng Kim gia tỷ đệ.
Tử Long cười khổ, tên quái thai này không lúc nào không nhớ tới ăn,
với tính tình người này, muốn thu xếp ổn thỏa cũng không có khả năng,
vậy cấp cho hai tỷ đệ kia một chút giáo huấn cũng tốt, thuận tiện xem
thử tu vi của Dương Hán Sâm như thế nào. Hắn hơi gật đầu, Dương
Hán Sâm thấy hắn đáp ứng trong lòng tràn đầy vui mừng quay nhìn
Kim gia tỷ đệ nói: “ Uy, ta quyết định giáo huấn các ngươi, hai người
cùng tiến lên đi, là các ngươi động thủ trước hay là ta?”
Kim Vũ tuy biết đối thủ lợi hại, nhưng đã quen khi dễ người khác nên
không chịu nổi kiểu kêu gào của Dương Hán Sâm, không hề xem bọn họ
vào mắt, hắn liếc mắt nhìn Kim Bội hỏi ý kiến, Kim Bội cao ngạo gật
đầu, liền quay đầu nhìn Dương Hán Sâm nói: “ Tốt lắm, chúng ta đã
làm tận nhân nghĩa, các ngươi lại chẳng ăn năn, đã như vậy đừng trách
chúng ta không khách khí, nhưng chúng ta dù sao cũng không khi dễ
ngươi, ngươi ra tay trước đi.”
Tử Long ở một bên cười khổ nhìn trò khôi hài này, rõ ràng là ác bá ép
người thế nào hiện tại lại biến thành giống như đang hành hiệp trượng
nghĩa, da mặt không đủ độ dày thật đúng là không sao nói ra được
những lời này, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé, cơm dâng tới
miệng chỉ biết há mồm ăn chơi trác táng.
Thật không biết Kim Kiền làm sao mà dạy dỗ đây.
Dương Hán Sâm vừa nghe nhường hắn động thủ trước, cũng sẽ không
- nhún nhường, hét lớn một tiếng, nhấc thiết quyền hướng Kim Vũ công
tới, Tử Long thật sự là bị tên hoạt bảo này làm cho dở khóc dở cười,
làm gì giống như một khống tố sư a! Kim Vũ cũng làm cho kẻ khác mở
rộng tầm mắt, thấy Dương Hán Sâm một quyền công tới liền cúi đầu
tránh thoát, đá mạnh vào thân dưới Dương Hán Sâm, rõ ràng là đấu
pháp kẻ lưu manh, nguyên lai còn muốn nhìn thực lực của Dương Hán
Sâm một chút, thoạt nhìn không còn cơ hội nữa. Kinh nghiệm đánh
nhau của Dương Hán Sâm rõ ràng không đủ, thấy một cước âm độc của
Kim Vũ, vội rút tay về bảo vệ bộ vị trọng yếu. Cứ như vậy, tay hắn bị
Kim Vũ ngạnh sanh đá trúng một cước, ngay khi Kim Vũ muốn rút
chân về, bàn tay Dương Hán Sâm vừa chuyển, thoáng chốc liền chộp
bàn chân Kim Vũ vào trong tay, hướng phía trước nhấc tới, thuận thế
ném ra, Kim Vũ tựa như một con diều bị ném tung ra ngoài, nặng nề
giáng vào vách tường. Tử Long biết lực lượng của Dương Hán Sâm lớn
bao nhiêu, cú ném cũng không nhẹ, nhưng lại nhìn tới, Kim Vũ không
ngờ có thể đứng lên, nhẹ nhàng phủi đi bụi bậm trên người gắng gượng
ngẩng đầu nhìn Dương Hán Sâm nói: “ Thật cũng có một tay, nhưng
còn kém xa ta.”
Kim Vũ vừa nói vừa nháy mắt với Kim Bội, Kim Bội khẽ hừ một tiếng
hung hăng liếc mắt nhìn Dương Hán Sâm, đi về phía trước, tay phải sửa
lại cổ áo, ngay sau đó thét to: “ Ngươi đâu mau tới.”
Tử Long vừa uống ngụm nước liền “ phốc” một tiếng phun ra, vốn hắn
nghĩ Kim Bội có chiêu thức gì mới dám coi rẻ Dương Hán Sâm như vậy,
thực sự là không nghĩ tới, lại là chiêu thức đanh đá như thế, nhưng cũng
đúng ý hắn. Rất nhanh có bốn hộ vệ vọt lên, vừa thấy Kim Vũ Kim Bội
liền cung kính thi lễ, mà hai người cũng không thèm để ý tới, bốn hộ vệ
nhìn thấy nhưng cũng không dám trách, chỉ cùng nhìn về phía Dương
Hán Sâm đang đứng trong phòng.
Tử Long biết trong mỗi chi nhánh của Thiên Cơ tửu điếm, đều có rất
nhiều hộ vệ có thân thủ cao cường phòng ngừa có người quấy rối, thậm
chí cũng có cả cao thủ nhất lưu trong đó, bốn người trước mắt tới
nhanh như vậy là vì bình thường bọn họ hay giúp thiếu gia tiểu thư
đánh nhau, cho nên nghiệp vụ đã vô cùng thông thạo.
nguon tai.lieu . vn