Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 3 : ĐÀN SƠN TỤ THỦ
CHƯƠNG 11 : TÌNH NHỮ YÊN
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Hoành Bác thấy Tử Long đã chịu nhận Linh Phong tộc điển,
vui mừng cười nói: “ Để Mạc Tu bồi tiên sinh đi đông phương
đàn sơn, như vậy sẽ không cần lo lắng về vấn đề an toàn nữa.”
Tử Long nghiêng đầu nhìn thoáng qua hắn, quả nhiên lão
nhân kia là đệ đệ của Mạc Hướng Phi, nhưng vì sao đỉnh cấp
cường giả của Hán Hoa đế quốc lại thần phục Đệ Ngũ thế gia?
Hoành Bác hình như đoán được nghi hoặc trong lòng Tử Long,
đạm nhiên cười nói: “ Đệ Ngũ thế gia tuy rằng hiện tại không
có phương pháp tu luyện Linh Phong tộc điển, nhưng trời sinh
năng lực khống chế gió cũng không ai sánh nổi, cho nên hàng
năm đế quốc đều hộ tống vài tên khống tố sư phong tinh hoa tố
chất tốt đến nhà của ta học tập, cho nên Mạc Tu trở thành
người thủ hộ cho gia tộc nhà ta.”
Tử Long gật đầu, trong lòng thoải mái, xem ra thế lực của Đệ
Ngũ thế gia còn lớn hơn sự tưởng tượng của mình, khống tố sư
hàng năm được Đệ Ngũ thế gia bồi luyện ra, sợ rằng đều là quý
tộc công tử, thế nhưng Mạc Tu có lẽ tuổi không nhỏ, nhưng
Hoành Bác lại kêu thẳng tên, hình như có chút không thích
hợp.
Hoành Bác lại cười nói: “ Đừng nhìn xem ta còn trung niên, kỳ
thật ta đã hơn hai trăm tuổi, thọ mệnh của Linh Phong tộc
nhân đều ngoài năm trăm năm, cho nên trực tiếp gọi tên, cũng
không quá đáng.”
- Tử Long ngây người, nguyên lai Linh Phong tộc và Ngự Thú
tộc cũng trường thọ như nhau, không biết bọn họ có gì khác
nhau không? Mà mình lại chỉ có bốn mươi năm thọ mệnh,
thực sự là ông trời bất công, nhưng muốn Mạc Tu theo mình đi
đông phương đàn sơn thì không cần, tuy rằng mang theo một
vương cấp cao thủ rất an toàn, nhưng lại quá mức rêu rao, Tử
Long lắc đầu nói: “ Mạc tiền bối không nên theo ta đi đông
phương đàn sơn, nếu như vậy quá mức rêu rao, trái lại sẽ làm
người khác nghi kỵ ta.”
Hoành Bác suy nghĩ một chút, Tử Long nói cũng đích xác hữu
lý, gật đầu nói: “ Được rồi, ta sẽ phái…”
“ Phụ thân, Nhữ Yên nguyên tùy Ngọc Long tiên sinh đi đông
phương đàn sơn.” Không đợi Hoành Bác trả lời, Nhữ Yên đã
lập tức đứng lên muốn đi, điều này làm cho đầu của Tử Long
muốn trướng lớn, hai nữ nhân đã làm hắn không chịu được,
nếu như lại thêm một người, hắn càng chịu không nổi, hơn nữa
tuổi tác đều…
Đang trong lúc Tử Long suy nghĩ cách uyển chuyển từ chối,
Hoành Bác lại mở miệng nói: “ Không được, khống tố thuật
của con còn chưa đủ tư cách, lần này đi đông phương đàn sơn
rất nguy hiểm, đến lúc đó sợ rằng con còn liên lụy cho tiên
sinh.”
Hắn quay đầu nói: “ Tiên sinh, ta sẽ phái ba gã đệ tử đang học
tập nơi này theo ngươi đi, bọn họ là nhân tài ưu tú, vừa lúc
cũng là sự rèn đúc đối với bọn họ, chẳng hay ý của tiên sinh ra
sao?”
Nếu Hoành Bác đã giúp hắn giải quyết vấn đề về Nhữ Yên, Tử
Long cũng không tiện nói thêm gì nữa, gật đầu ra dấu đồng ý.
Ba phong tinh hoa nguyên tố khống tố sư, cũng có sức chiến
- đấu tương đương cường hãn, tuy rằng thân thể có yếu một
chút, nhưng lực khống chế gió, tuyệt đối sẽ làm nhiều võ giả
run sợ trong lòng. Đương nhiên càng là phương tiện, những
người này không cần phương tiện giao thông, trực tiếp thuận
gió bay lượn.
Hoành Bác thấy Tử Long gật đầu, cười đứng dậy đi ra ngoài,
bên trong phòng cũng chỉ còn lại Nhữ Yên và Tử Long hai
người, ánh mắt Nhữ Yên tràn ngập ngượng ngùng, Tử Long
mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “ Không biết Nhữ Yên tiểu thư vì sao
lại luôn mang theo mặt nạ bạc này?”
Nhữ Yên cười duyên nói: “ Tiên sinh cũng đeo mặt nạ kim sắc
đó thôi.”
“ Vậy thì bất đồng, gia chủ nhà ta không cho lộ ra mặt thật
bên ngoài, cho nên mới phải mang mặt nạ.” Tử Long cười khẽ
nói.
“ Nga, thì ra là thế, tình huống của ta cũng như ngươi, gia chủ
nhà ta cũng không muốn thế nhân nhìn thấy mặt thật của ta,
cho nên mới phải mang mặt nạ này.” Nhữ Yên học ngữ khí Tử
Long nghịch ngợm trả lời.
Tử Long sửng sốt một chút, tùy ý nói: “ Nhữ Yên tiểu thư nhất
định là xinh đẹp vô cùng, nên gia chủ mới muốn tiểu thư mang
mặt nạ, sợ là bị người nhìn thấy sẽ đố kỵ thôi.”
Nhữ Yên ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu nhẹ giọng nói: “ Ta cũng
không đẹp, bằng không cũng sẽ không đeo mặt nạ.”
Tử Long vô tình nói đến nỗi khổ của người khác, liền giải
thích: “ Có đẹp hay không không ở bề ngoài, lòng lương thiện,
bề ngoài có xấu xí cũng vẫn đẹp, lòng ác, bề ngoài cho dù là
thiên sứ, cũng chỉ là một ác ma mà thôi, bề ngoài chỉ là túi da,
- không cần lưu ý đến, giống như là hồ điệp, kỳ thật nó chỉ ăn
tiểu trùng hoa cỏ, nhưng vì lòng thiện mới phá kén mà ra, biến
thành hồ điệp vô cùng mỹ lệ.”
“ Nhữ Yên lĩnh giáo, tiên sinh không chỉ vũ kỹ xuất chúng, học
thức lại như biển rộng, Nhữ Yên thực sự xấu hổ.” Nhữ Yên thi
lễ ôn nhu nói.
“ Nhữ Yên tiểu thư nói quá lời, ta chỉ là luận sự mà thôi.” Tử
Long mỉm cười đáp lễ.
“ Các ngươi trò chuyện vui vẻ a, xem ra là ta quấy rối rồi.”
Đúng lúc này Hoành Bác mang theo ba người đi đến, vừa cười
vừa nói.
“ Phụ thân…” Nhữ Yên làm nũng nói.
“ Ha ha ha…nữ nhi của ta cũng biết xấu hổ sao. Tiên sinh, ta
xin giới thiệu, ba vị này là đệ tử của ta, Bộc Dương Sở Sinh,
Công Dã Văn Vũ, Thương Mưu Xà Nhị, bọn họ đều đạt được
thứ vương cấp tiêu chuẩn, chỉ là còn thiếu thốn kinh nghiệm
thực chiến, vừa lúc tiên sinh dẫn bọn hắn đi ra ngoài tôi luyện
một phen.” Hoành Bác vừa nói vừa giới thiệu ba người sau
lưng.
Sau đó quay đầu nghiêm túc nói với ba người kia: “ Các ngươi
phải nghe theo phân phó của tiên sinh, tiên sinh cũng đại biểu
cho ta.”
“ Dạ.” Ba người cùng đáp.
Tử Long nhìn ba người, Bộc Dương Sở Sinh khuôn mặt thanh
tú, tướng mạo tuấn mỹ, tràn ngập vẻ thư sinh, Công Dã Văn
Vũ thoạt nhìn có chút gầy yếu, nhưng trong mắt tràn ngập
quang mang trí tuệ, mà Thương Mưu Xà Nhị lại ngược lại với
- hai người, khỏe mạnh hơn, cả người thoạt nhìn tràn ngập lực
lượng, nhìn qua cực kỳ thuần hậu, nhưng Tử Long xem thế
nào người này cũng không giống khống tố sư, từ cơ thể hắn mà
xem, lại giống như vũ kỹ sư.
Hoành Bác thấy Tử Long nhìn Thương Mưu Xà Nhị, giải
thích: “ Hắn trời sinh thần lực, nhưng hắn không thích vũ kỹ,
mà lại cảm thụ phong tinh hoa nguyên tố rất tốt, tiên sinh
đừng xem thường hắn, nếu cho hắn thêm thời gian, nói không
chừng sẽ trở thành vũ kỹ khống tố sư.”
Tử Long cười khẽ gật đầu đi tới trước mặt ba người, nói: “ Sau
này ba vị đi với ta, mong ba vị chiếu cố nhiều hơn.”
“ Tiên sinh khách khí, sau này chúng ta như thiên lôi sai đâu
đánh đó, có chuyện gì cứ việc phân phó.” Công Dã Văn Vũ
cung kính nói.
“ Tiên sinh không nên khách khí, ta nói phái ba người, vẫn là
muốn bọn họ học thêm kiến thức từ tiên sinh.” Hoành Bác cao
giọng nói.
Tử Long cười khổ, ba người này đều chừng ba mươi tuổi, mà
mình chỉ có mười tám, những người này cung kính với mình,
cảm giác thật không được tự nhiên, nhưng nếu Hoành Bác đã
nói như thế, cũng không tiện chối từ, không thể làm gì khác
hơn là gật đầu đồng ý.
“ Ha ha, như vậy mới đúng, nam nhi đại trượng phu, lề mề
đâu giống ai.” Hoành Bác vỗ vai Tử Long nói.
“ Đã như vậy, trước hết ta xin cáo lui, trở lại còn phải chuẩn bị
một chút, ngày mai sẽ xuất phát.” Tử Long mỉm cười nói.
“ Sao lại đi sớm vậy, ta đã gọi người chuẩn bị thức ăn, ăn cơm
- xong rồi đi cũng không trễ a.” Hoành Bác nhìn hắn muốn giữ
lại.
“ Không cần, ta còn hai người bằng hữu chờ ta tại Thiên Cơ
tửu điếm, sau này còn cơ hội, trước tiên ba vị ở lại đây, sáng
mai đến Thiên Cơ tửu điếm cùng ta hội họp được không?” Tử
Long chắp tay nói.
“ Nếu như vậy, vậy quyết định rồi, chờ lúc tiên sinh trở về sẽ
mở tiệc tẩy trần, ta sẽ cho bọn họ sáng mai đi tìm tiên sinh.”
Hoành Bác nói.
“ Tốt lắm, ta cáo từ trước.” Tử Long dứt lời định xoay người
rời khỏi.
“ Tiên sinh đã quên Nhữ Yên sao?” Đúng lúc này Nhữ Yên mở
miệng nói.
“ A, xin lỗi, tiểu thư, chúng ta sau này gặp lại.” Tử Long giật
mình, không nghĩ tới Nhữ Yên lại nói vậy, trong lòng tự trách
lại quên bẵng không chào nàng.
Trong ánh mắt Nhữ Yên tràn ngập ý cười nhìn chằm chằm Tử
Long, hình như không nghe lời hắn nói, Tử Long ho nhẹ một
tiếng, nhìn thấy nàng vẫn cứ nhìn hắn, Tử Long nhìn Hoành
Bác như xin giúp đỡ, nhưng làm hắn thất vọng chính là Hoành
Bác chỉ nhún vai.
Tử Long cười khổ, nếu nàng ta đã nói như vậy, nếu bỏ đi thì
coi như quá thất lễ, cứ xấu hổ mà đứng nơi đó, đi cũng không
được ở cũng không xong, tức giận là Hoành Bác lại cứ như
không nhìn thấy, chỉ đứng một bên xem náo nhiệt.
Bỗng nhiên Nhữ Yên che miệng nũng nịu bật cười, giả vờ giận
nói: “ Tiên sinh thật là thú vị, Nhữ Yên chỉ là đùa một chút mà
- thôi.”
“ A…cái này…” Điều này làm cho Tử Long không biết nên nói
gì, sao nàng này cũng như cha nàng, lại thích đùa cợt như vậy?
Thực sự đúng là cha con.
“ Khái, vậy chào tiểu thư, không có chuyện gì ta rời khỏi
trước, sau này còn gặp lại.” Tử Long nói xong cũng không
quay đầu lại nhanh chóng rời khỏi Đệ Ngũ thế gia.
Đệ Ngũ Nhữ Yên hai mắt ẩn tình, yên lặng nhìn phương hướng
hắn rời đi, trong lúc nhất thời ngơ ngác đứng yên tại chỗ,
Hoành Bác thấy thế, cười cười sờ tóc nàng nói: “ Xem ra con
gái ta đã động lòng xuân.”
“ Phụ thân…” Nhữ Yên nghiêng người đi lên lầu.
Tử Long đi về hướng Thiên Cơ tửu điếm, trong đầu không
ngừng thoáng hiện những chuyện vừa trải qua, lúc này hắn
phát hiện, người đi đường thấy hắn đều vọt qua một bên,
nhưng lại thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, hình như đang đàm
luận chuyện về hắn, Tử Long nhíu mày, tỉ mỉ lắng nghe xem
bọn họ đang nói gì.
“ Mặt nạ hoàng kim, chính là hắn, đánh trúng Chuyên Tôn
Tức Mặc, ngươi nói hắn đạt được cấp bậc gì, ngay cả sát thủ
đứng hàng thứ ba cũng bại trận cho hắn.”
“ Nghe nói hắn và Đệ Ngũ thế gia có quan hệ, vậy cũng không
được, may là coi như một chính nhân quân tử, không giống
như Chuyên Tôn Tức Mặc.”
“ Ngươi thế nào biết hắn là chính nhân quân tử, vạn nhất hắn
giành nữ nhân với Chuyên Tôn Tức Mặc thì sao.”
- “ Không thể nào, ra mòi không giống a.”
“ Cái gì không giống chứ, biết người biết mặt không biết lòng,
ai biết có phải là một con sói đội lốt người hay không.”
“ Nhanh đừng nói nữa, hắn đang nhìn chúng ta, đi mau…”
nguon tai.lieu . vn