Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 3 : ĐÀN SƠN TỤ THỦ
CHƯƠNG 4 : THẦN THOẠI TÁI HIỆN
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Rất nhanh Tử Long đi tới một vách tường cao, bên trong là phủ đại
thần. Nhẹ nhàng nhảy vào, rơi xuống đất, tỉ mỉ quan sát tình huống bên
trong viện, chỉ thấy ngọn đèn bên trong u ám, từng đội thị vệ liên tục
tuần tra bảo vệ an toàn trong trang viện. Ở phía sau trang viện, có một
hoa viên rất lớn, nơi đó hiện tại cũng đen kịt một mảnh, không hề có thị
vệ đi tuần.
Tử Long nhẹ nhàng nhảy xuống đi vào trong hoa viên, hắn dự định bắt
một thị vệ hỏi nơi ở của Hoàng Phách Nguyên, mặc dù làm như vậy là
hạ sách, thế nhưng đối với hắn mà nói cũng chẳng là gì, danh hiệu Lạc
Diệp Vô Tình của hắn đủ quyết định tất cả.
Lúc này, bên trong chỗ tối đen vang đến một tiếng cười, tuy rằng thanh
âm rất nhỏ, nhưng Tử Long nghe được rõ ràng, hắn chậm rãi đi tới gần
chỗ thanh âm truyền đến, đi không xa, dưới tòa núi giả, có hai bóng đen
đang dây dưa một chỗ, Tử Long chợt cảm thấy phiền, không nghĩ tới
lúc này còn gặp phải loại sự tình như vậy.
“ Ngươi cũng không sợ đại nhân phát hiện, gần đây hình như đại nhân
bắt đầu hoài nghi ta rồi, chúng ta nên cẩn thận một chút.” Một thanh
âm mềm mại truyền đến.
“ Sợ cái gì, chỉ sợ bây giờ hắn còn đang phải sốt ruột cho nhi tử bảo bối
của hắn kìa, nghe nói tiểu tử đó ngày hôm nay tại Thiên Cơ tửu điếm
đụng phải cường lực, sợ muốn chết, trở về chạy tới chỗ hắn khóc lóc kể
lể.” Thanh âm một nam nhân vang lên.
“ Hừ, nếu không đi tìm lão cha hắn thì ta cũng ra không được, chúng ta
thật là phải cảm tạ hắn, ha ha..”
“ Người đẹp, lúc nào chúng ta rời khỏi đây, ta đã chuẩn bị rồi, lão hình
như sắp sửa khởi binh, nếu hắn không thành công, chúng ta sẽ phải rơi
đầu đó.”
- “ Sợ cái gì, hiện tại hoàng thất đang triệu tập cao thủ, bây giờ lão còn
chưa dám động. Nhưng có Tư Mã Tương đế cấp cao thủ, sợ rằng không
dễ dàng thất bại.”
“ Chúng ta cũng nên tính toán, bằng không mỗi ngày nhìn ngươi trong
lòng lão, trong lòng ta rất khó chịu.”
“ Ma quỷ, làm gì có..”
Trong lòng Tử Long cười thầm, lão tử trong miệng bọn họ xem ra là vị
đại thần, lá gan không ngờ lớn đến như thế. Xem ra Hán Hoa đế quốc
đang gặp thời buổi rối loạn, thật không nghĩ tới Tư Mã Tương cũng
chen chân vào.
Tử Long vô tâm rình coi chuyện tốt của người ta, nên cẩn thận đi tới
cửa hoa viên, đợi một hồi, một đội thị vệ vừa lúc đi qua, khi người cuối
cùng đi ngang qua Tử Long ẩn thân, trước mắt đột nhiên tối sầm, chưa
kịp phản ứng, cũng đã chợt chết ngất.
Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn chợt khôi phục tri giác, trong mông
lung, hắn cảm nhận phía sau thắt lưng bị người khống chế, nhất thời,
hắn biết bị người bắt cóc.
“ Hoàng Phách Nguyên ở nơi nào?” Tử Long nhàn nhạt hỏi.
Lúc này thị vệ kia đã hoảng hốt, chân run, dưới sự thủ vệ nghiêm mật
như vậy, không ngờ có người đột nhập dễ dàng, muốn lấy mạng nhỏ của
hắn thật là dễ dàng. Thị vệ lắp bắp nói: “ Tại..tại gian phòng..của đại
nhân..phía góc tây bắc..lầu ba..phòng cuối cùng.” Nói xong, một lực
lượng mạnh mẽ truyền đến, làm hắn xụi lơ trên mặt đất, bất tỉnh nhân
sự.
Bóng ảnh mờ, Tử Long lặng yên tiếp cận dãy phòng phía tây bắc. Quả
nhiên, trên lầu ba có một phòng sáng đèn, mà bên ngoài thủ hộ bốn thị
vệ, ngay khi Tử Long vừa định tiến lên giải quyết bốn người, đột nhiên
bên trong có một người đi ra, người này chính là Hoàng Phách Nguyên,
bốn thị vệ làm lễ, cũng không đi theo. Tử Long thầm nghĩ, thật sự là đi
mòn giày sắt tìm không thấy, có được không cần mất công phu, như vậy
thì không cần kéo thêm người khác chôn cùng hắn, coi như trước khi
- chết ngươi còn làm được chuyện tốt.
Hoàng Phách Nguyên không hề có chút cảm giác tử thần đang đến, hắn
vừa đi vừa đắc ý cười: “ Hừ, tên mặt nạ, mặc kệ ngươi là người nào, chờ
cha ta lên làm hoàng đế, ta sẽ cho ngươi muốn sống không được, hắc
hắc, hai tiểu mỹ nhân, ta đang chờ các ngươi đây, ngàn vạn lần đừng
cho ta thất vọng khi lên giường đó.”
Đột nhiên, một cảm giác ấm áp truyền đến, trong đầu Hoàng Phách
Nguyên không tự giác xuất hiện hình ảnh xấu xa của hắn cùng mấy nữ
nhân ở trên giường, gương mặt nổi lên nụ cười dâm đãng, thậm chí
nước bọt cũng chảy xuống dưới. Nhưng một đạo hàn quang thoáng
hiện, một mảnh lá xanh nhẹ nhàng hạ xuống, đây là hình ảnh cuối cùng
trên đời hắn nhìn thấy, lại không còn chút tri giác, khí tức cũng chậm
rãi biến mất.
Tử Long nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người rời khỏi. Hắn biết, ngày mai
khi mặt trời lên, ở đây sẽ loạn thành một đoàn, mà thần thoại Lạc Diệp
Vô Tình, sẽ tiếp tục lưu truyền khắp nơi.
Vì sao Tử Long lại lưu lại thân phận tiêu chí? Đương nhiên là bởi vì đế
cấp cường giả như Tư Mã Tương. Hoàng Thắng Thiên nếu đã được hắn
duy trì, Hán Hoa đế quốc sẽ có nguy hiểm thật lớn, thì nhị vương tử
như Hoa Nạp Đức sẽ bị uy hiếp. Chỉ cần Tư Mã Tương bị loạn, kế
hoạch của Hoàng Thắng Thiên sẽ không thể tiếp tục. Lạc Diệp Vô Tình
là người duy nhất làm Tư Mã Tương thống hận, lần này Lạc Diệp Vô
Tình tái hiện trên đại lục, Tư Mã Tương nhất định sẽ truy tra đến cùng,
khi đó nguy cơ của đế quốc cũng tạm thời giảm bớt xuống. Tuy rằng Tử
Long không phải là kẻ cứu thế, cũng không phải tự xem là người tốt,
nhưng dù sao sinh linh đồ thán thì không ai muốn nhìn thấy.
Tử Long thay y phục dạ hành, đứng ở cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen,
nhàn nhạt cười, Lạc Diệp Vô Tình đã trở về, không biết a Đức có tìm Sa
Phàm để đòi người không, Sa Phàm biết Lạc Diệp Vô Tình xuất hiện tại
Hán Nạp thành, hắn có tìm kiếm hay không? Cứ như vậy, nhiệm vụ tìm
kiếm di chỉ lần này, sẽ càng ngày càng đặc sắc...
Tử Long cúi đầu nhìn ấn ký tử sắc thần long nơi ngực, lúc này ấn ký vô
cùng rõ ràng, tinh thần thể tiểu thần long lẳng lặng bám vào mặt trên,
chỉnh thể nhìn qua rất sống động, chỉ bất quá, mắt thần long không mở,
- Tử Long không biết khí tức thần long trên người mình có quan hệ gì với
Ngự Thú tộc, nhưng một cỗ trực giác làm hắn tin tưởng, nếu đột phá
hạn chế ám sư, tất cả đều sẽ giải quyết dễ dàng.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời chiếu vào trong, mặt nạ màu vàng phản xạ
ánh sáng lên tường, hắn chậm rãi mở mắt, hoạt động một chút gân cốt,
lẳng lặng đi tới bên cửa sổ, không khí thanh tâm thổi vào mặt, làm toàn
thân hắn nhẹ nhàng khoan khoái. Vài con chim nhỏ bay qua, còn đang
ngậm vài con sâu, mà còn tiếng chim kêu to thanh thúy, cư dân Hán
Nạp thành đã nghênh tiếp một ngày mới bắt đầu, trên đường lại khôi
phục sự náo nhiệt, người đến người đi nườm nượp, thỉnh thoảng truyền
đến tiếng rao hàng ồn ào.
Tử Long hít sâu không khí thanh tân, xoay người đi vào trong rửa mặt,
cởi mặt nạ, rửa khuôn mặt tuấn mỹ, Tử Long nhìn vào gương, hắn khẽ
thở ra, vừa lau mặt vừa đi trở về phòng khách, cầm chén nước uống
cạn, liếc mắt nhìn cửa sổ, lại đeo mặt nạ, lẩm bẩm: “ Chỉ mong lần này
đừng là công dã tràng.”
Gõ cửa phòng kế bên, Lặc Nhĩ mở cửa, nàng cũng không mang mặt nạ,
vẫn còn mặc áo ngủ rộng thùng thình, vẻ ngái ngủ dựa vào cửa, nhìn
thấy Tử Long, nhu hai mắt, cũng không bắt chuyện đi trở vào phòng,
Tử Long bất đắc dĩ cười, đi vào tiện tay đóng cửa, trực tiếp đến sô pha
ngồi xuống.
Nhưng Tử Long đợi hồi lâu vẫn không thấy hai nàng đi ra, hắn đứng
lên tới gõ cửa phòng ngủ, vẫn không hề động tĩnh, Tử Long cười khổ,
nữ nhân đúng là nữ nhân, ngủ ngon đến mức gọi cũng không hồi tỉnh.
Tử Long cười khổ lắc đầu, gõ cửa cũng mặc kệ, cũng không thể đá cửa
xông vào, xem ra phải chờ họ tỉnh dậy, dù sao thời gian cũng còn sớm.
Đang lúc Tử Long nhàn nhã uống trà, chợt nghe bên ngoài truyền đến
tiếng đập cửa, Tử Long mỉm cười, nếu không có mình, không biết Lặc
Nhĩ có thể đi ra mở cửa hay không.
Đứng dậy mở cửa, mập mạp mang theo khuôn mặt tươi cười đứng bên
ngoài, thấy Tử Long liền nói: “ Ngọc Long tiên sinh, Hoa Nạp Đức công
tử muốn ta thông tri ba vị, ngày hôm nay có việc cần xử lý, nên sẽ trì
hoãn vài ngày xuất phát, về phần thời gian xác thực, sẽ thông báo cho
- ba vị sau.”
Đây là chuyện nằm trong dự liệu của Tử Long, nên không có biểu hiện
gì, chỉ hào sảng cười vỗ vai mập mạp: “ Làm phiền, cảm tạ Hồ lão bản.”
“ Ngọc Long tiên sinh khách khí rồi, ta nghĩ các vị khả năng lần đầu
đến Hán Nạp thành, mấy ngày nay các vị có thể đi dạo chơi, nếu có gì
cần, xin cứ phân phó.” Mập mạp tươi cười nói.
“ Vậy thực sự đa tạ Hồ lão bản, có chuyện gì nói, ta nhất định sẽ tìm Hồ
lão bản.” Tử Long nói.
“ Tốt lắm, vậy tiểu nhân không quấy rối tiên sinh, cáo từ.” Mập mạp
cười xoay người rời đi.
nguon tai.lieu . vn