Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 3 : ĐÀN SƠN TỤ THỦ
CHƯƠNG 12 : ÔM ẤP MỸ NỮ
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Tử Long phiền muộn lắc đầu, vì sao chuyện này lại biến thành như vậy.
Một đường đi qua, bên tai truyền đến đều là lời bàn tán về hắn. Chịu
đựng bao nhiêu lời chỉ trỏ, Tử Long trở lại Thiên Cơ tửu điếm, vừa vào
cửa, đã thấy Sa Phàm đang chờ hắn.
“ Ngọc Long huynh, không nghĩ tới ngươi đơn giản không rat ay, vừa ra
tay liền hiệu ứng phi phàm. Hiện tại ngươi trở thành danh nhân của
Hán Nạp thành rồi, ai không biết về hoàng kim diện a, ha ha.” Sa Phàm
cười vỗ vỗ vai Tử Long nói.
“ Sa Phàm huynh trêu chọc ta nữa.” Tử Long cười khổ nói.
Hai người sóng vai đi vào Thiên Cơ tửu điếm, tìm một vị trí yên tĩnh
ngồi xuống. Rót một ly trà xanh, Sa Phàm mở miệng nói trước: “ Ngọc
Long huynh, thực sự rất xin lỗi, trước tiên không thông báo cho ngươi
lại đem ngươi đưa tới Đệ Ngũ thế gia.”
“ Sa Phàm huynh không cần lưu ý, nhưng Sa Phàm huynh và Đệ Ngũ
thế gia có quan hệ gì?” Tử Long nâng ly trà nói.
Sa Phàm trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào chén trà trên
bàn, Tử Long lắc đầu nói: “ Nếu Sa Phàm huynh có điều khó nói, ta
không hỏi cũng được.”
Sa Phàm cười nói: “ Ta tìm Ngọc Long huynh, chủ yếu là nói cho ngươi,
Chuyên Tôn Tức Mặc là một người rất ghi thù, hơn nữa, hành trình
đông phương đàn sơn ngày mai, hắn cũng có mặt, đến lúc đó Ngọc Long
huynh cần đề phòng một chút.”
Tử Long hơi gật đầu nhẹ giọng nói: “ Đa tạ Sa Phàm huynh nhắc nhở,
không biết ngày mai huynh có đi không.”
- “ Không, ta vũ kỹ hèn mọn, thế nào đi được đây?” Sa Phàm nhàn nhạt
cười nói.
Tử Long giật mình, lập tức cười nói: “ Sa Phàm huynh nói đùa.”
Trong tia mắt Sa Phàm hiện lên vẻ nghi hoặc, ngược lại thoáng chốc
khôi phục bình thường. Hắn đứng dậy đi tới cửa sổ, trầm giọng nói: “
Ta còn có chuyện rất trọng yếu muốn tìm Lạc Diệp Vô Tình, Ngọc Long
tiên sinh nếu có duyên gặp hắn, mong sẽ chuyển lời dùm ta.”
Tử Long biết Sa Phàm vẫn đang hoài nghi hắn, những lời này là muốn
nói cho hắn nghe, hắn buồn bã, nói: “ Nếu như thật sự hữu duyên nhìn
thấy Lạc Diệp Vô Tình tiên sinh, ta nhất định sẽ chuyển lời.”
Sa Phàm quay đầu lại, cười cười nói: “ Cảm tạ.”
Ngoài cửa sổ gió thổi nhẹ, bãi cỏ lung lay gợn sóng, như biển cả màu lục,
nổi lên nhiều cánh hoa, Tử Long nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong lòng
nghĩ tới lời nói của Sa Phàm, không biết hắn tìm mình có chuyện gì hay
chỉ là muốn thử dò xét thân phận của mình.
Tử Long lắc đầu, cười khổ, có cơ hội sẽ hiện thân gặp mặt hắn một lần.
Ngay trong lúc Tử Long còn đang suy tư, vang lên tiếng đập cửa thật
bạo lực. Tử Long không cần nghĩ cũng biết là ai, chậm rãi đi ra, mở cửa
phòng, chỉ thấy Lặc Cầm đang bậm môi đứng bên ngoài, thấy hắn mở
cửa, tức giận hừ một tiếng, đẩy hắn ra đi vào, Lặc Nhĩ đi phía sau chỉ
lắc đầu, nhún vai nhìn Tử Long, biểu lộ mình cũng không có biện pháp.
Tử Long cười cười đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Lặc Cầm, nhẹ giọng
nói: “ Làm sao vậy, Lặc Cầm tiểu thư, ai chọc cho ngươi mất hứng?”
“ Ngươi vì sao luôn gạt chúng ta, rõ ràng nói hôm nay dẫn chúng ta đi
chơi, thế nhưng ngươi lại mất tích cả ngày, hừ.” Lặc Cầm xoay người,
hình dạng tức giận, chỉ là khóe mắt thỉnh thoảng liếc Tử Long.
Tử Long đối với tâm tính như tiểu hài tử của nàng đã rõ như lòng bàn
tay, thuận miệng giải thích: “ Ta có chuyện phải làm, chờ lần này chúng
ta trở về, ta nhất định sẽ đem hai người đi ra ngoài chơi đùa một phen.”
“ Có chuyện gì? Anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ là ẩu đả đánh nhau, ngươi
- nói chuyện chúng ta không bao giờ tin nữa, có phải không tỷ tỷ.” Lặc
Cầm quay đầu lại không để ý Tử Long, lôi kéo Lặc Nhĩ nũng nịu nói.
“ Ngươi a, mỗi lần đều phải lôi kéo ta, được rồi Tử Long, Hoàng Phách
Nguyên có phải ngươi giết hay không?” Lặc Nhĩ chỉ vào mũi Lặc Cầm
rồi quay đầu hỏi.
Tử Long gật đầu, Lặc Nhĩ thì dễ đối phó hơn, nàng nói tiếp: “ Thật
không nghĩ tới, nguyên lai ngươi có danh tiếng đến như vậy tại Tường
Vân đại lục, nhưng tên này quá ớn lạnh đi thôi.”
“ Đúng vậy đúng vậy, thực sự là ớn lạnh, ngày hôm nay còn làm ra cái
gì gọi là hoàng kim diện, thật không biết ngươi có gì tốt, hay là chỉ biết
gạt người.” Lặc Cầm cũng không quên mượn cơ hội châm chích Tử
Long.
Tử Long bất đắc dĩ, tuy rằng hai nữ nhân này làm cho hắn mỗi ngày
đều đau đầu, thế nhưng cùng ở chung với hai nàng thời gian càng lâu,
điều này làm cho trong lòng hắn cảm thấy một tia ấm áp, cảm giác như
vậy làm hắn nghĩ thế giới này kỳ thật cũng rất đẹp, điều này càng làm
hắn thêm kiên định ý nghĩ đi tìm phương pháp đột phá hạn chế ám sư.
Kỳ thực trong lòng Lặc Nhĩ cũng sản sinh ra biến hóa vi diệu, Tử Long
bởi vì hai nàng bị nhục, lại đi giết Hoàng Phách Nguyên, điều này làm
cho nàng rất cảm động, tuy rằng chết một người đối với nàng mà nói
cũng không phải đại sự gì, nhưng sự quan tâm của hắn đối với hai nàng
làm cho nàng cảm kích. Ở bên người Tử Long, nàng sống rất an lòng,
cảm giác này nhiều năm chưa từng có, cho dù là Lặc Cầm cũng không
đưa đến được.
Lặc Nhĩ yên lặng nhìn Tử Long chăm chú, mà Tử Long cũng không biết
đang suy nghĩ gì, trong lúc nhất thời trong phòng có vẻ thập phần an
tĩnh, chỉ có Lặc Cầm nhìn hai người, cũng không biết nên làm sao.
Mặt trời đã từng chút một lặn xuống đường chân trời, xa xa tấm mây
đỏ đã chậm rãi bị màn đêm nuốt hết. Bầu trời đêm mênh mông, những
ngôi sao dần dần mở mắt sáng ngời, đêm tối lại phủ xuống, một ngày ồn
ào tại Hán Nạp thành đã khôi phục trong màn đêm yên bình.
Trong căn phòng của Thiên Cơ tửu điếm, Tử Long dần tỉnh táo lại, lúc
- này đây không hề hay biết tự dưng lại nhập định, làm cho hắn đạt được
ích lợi không kém, tinh thần lực lớn mạnh rất nhiều, hoạt động thân thể
một chút, cúi đầu nhìn, Lặc Cầm đang ngủ trên sô pha, đôi mi thật dày
đang rung động, hình dạng trong giấc ngủ của nàng giống như một tiểu
hài tử đang trong giấc mộng đẹp, vô cùng yên bình. Lặc Nhĩ đứng trước
cửa sổ, nhìn cảnh sắc màn đêm, vẫn không nhúc nhích, Tử Long khẽ
cười, nhẹ giọng nói: “ Thời gian không còn sớm nữa, các ngươi đi nghỉ
ngơi thôi, sáng mai sẽ xuất phát.”
Nghe được Tử Long nói, Lặc Nhĩ lập tức quay đầu lại, trong mắt tràn
đầy ý cười, nhẹ giọng nói: “ Ngươi rốt cục tỉnh, thế nào gọi ngươi, ngươi
cũng không để ý, muốn hù chết chúng ta sao, nhưng sao cảm giác được
tinh thần lực của ngươi biến hóa nên ta đành buông tâm, không nghĩ tới
ngươi còn có cách đó để rèn đúc tinh thần lực.”
“ Đây là lần đầu tiên, trước đây ta cũng không trải qua phương thức tu
luyện như vậy.” Tử Long nhếch môi giải thích.
“ Xem ra ta cũng nên hướng ngươi học tập, được rồi, sớm đi nghỉ ngơi,
ta đưa Lặc Cầm về.” Lặc Nhĩ cười nhìn Tử Long rồi đi tới trước sô pha,
vỗ vỗ Lặc Cầm, nhẹ giọng gọi: “ Muội muội, mau tỉnh lại, chúng ta về
ngủ thôi.”
Nhưng lay hồi lâu, Lặc Cầm cũng không tỉnh dậy, trái lại trở mình ngủ
tiếp, Lặc Nhĩ bất đắc dĩ nhìn Tử Long nhẹ giọng bảo: “ Xem ra còn
phiền ngươi đưa nàng trở về phòng.”
“ Vậy thật không tốt lắm.” Tử Long ho nhẹ, nói.
Lặc Nhĩ che miệng cười, nói: “ Cái gì không hay, lẽ nào muốn cho nàng
ngủ ở đây?”
Tử Long suy nghĩ một chút, Lặc Nhĩ nói đúng, thế nào cũng phải đưa
nàng về phòng, hắn gật đầu, đi tới nhẹ nhàng bế Lặc Cầm lên, ai biết
vừa đứng thẳng thì Lặc Cầm lại vòng tay ôm cổ hắn, trong miệng lẩm
bẩm: “ Tỷ tỷ, sao ngươi lại đối tốt với thánh vương như vậy...” Nói xong
còn bĩu cái miệng nhỏ nhắn. Tử Long xấu hổ, nhìn Lặc Nhĩ, thấy nàng
cuống quýt cúi đầu, lập tức nói: “ Ta đi mở cửa cho ngươi.” Nói xong bỏ
chạy ra mở cửa, cúi đầu đứng ở đó không dám nhìn Tử Long.
- Tử Long cười khổ, ôm Lặc Cầm đi về phòng hai nàng, đặt Lặc Cầm lên
giường, quay đầu nhìn thoáng qua vẻ ôn nhu khi cúi đầu của Lặc Nhĩ,
nói: “ Ngủ ngon một giấc, ngày mai ta gọi các ngươi, nhớ kỹ nên dậy
sớm.”
Lặc Nhĩ không nói gì, chỉ gật đầu, nhìn Tử Long rời khỏi, sau khi hắn
ra khỏi phòng, thở ra một hơi, nàng không biết vì sao lại như vậy, lẽ nào
hắn sẽ là tộc trưởng Ngự Thú tộc, mà chỉ có hắn mới mang theo Ngự
Thú tộc đi tới quang minh? Có thể, đây là giải thích duy nhất, Lặc Nhĩ
thở phào một tiếng, liếc mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cơn buồn ngủ
dần dần kéo tới.
nguon tai.lieu . vn