Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 6 : THẮNG LỢI THẦN KỲ
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Những việc Tử Long vừa làm đều lọt vào trong mắt của Tư Cách Lặc
Nhĩ, vẻ tươi cười trên mặt nàng càng thêm động lòng người, trong ánh
mắt lóe sáng lộ ra thần tình dị dạng.
Chiến đấu trong thạch thất còn chưa kết thúc, chỉ thấy hai bộ xương sư
tử hắc viêm mãnh liệt dấy lên, băng sương trước mặt chúng tan chảy
dần dần, nhưng Băng Phượng Hoàng sử dụng băng sương cũng không
có vẻ bị động, vẫn như cũ băng lãnh không gì sánh được, tuyệt không bị
hắc viêm quấy rầy, chỉ bất quá, lực lượng bị hắc viêm mãnh liệt bạo
phát lại quay ngược bay đi, trực tiếp bay về phía Băng Phượng Hoàng
ngay phía trung gian, Băng Phượng Hoàng thấy thế chấn động hai cánh
hướng chỗ cao bay đi, hai mặt băng sương “ oanh” một tiếng đánh vào
cùng nhau, nhất thời băng tuyết ở trong thạch thất tung bay, tựa như
pháo hoa mỹ lệ, giống như là thiên nữ tán hoa, chiến trường giữa ba
quái thú nhất thời bị một mảnh băng tuyết bao trùm.
Từng đạo năng lượng trùng tới Băng Phượng Hoàng còn chưa bay xa,
chỉ thấy thân hình nó chấn động, suýt nữa rơi xuống, một giọt máu màu
lam từ khóe miệng nó rơi xuống, rơi vào mặt đất do băng tuyết bao
trùm, giống một đóa hoa nhỏ màu lam nở rộ.
Sắc mặt Tư Cách Lặc Nhĩ vẫn không hề biến đổi, hình dạng không chút
nào lo lắng, làm cho Tử Long vẫn không có cơ hội rat ay. Hoa Nạp Đức
nhìn thấy Băng Phượng Hoàng thụ thương liền nhân cơ hội điều khiển
hai bộ xương sư tử phi thân tiến lên, hai đóa hắc viêm yêu dị từ trong
xương sọ của bộ xương sư tử bay ra, trực tiếp bay về phía Băng Phượng
Hoàng còn chưa ổn định, mà hai bộ xương sư tử sau khi hắc viêm bay
ra đã liền rơi lả tả trên mặt đất, thành một đống xương cốt vô dụng.
Hắc viêm bay tới, Băng Phượng Hoàng vỗ loạn hai cánh, nhưng cũng
không có bất luận hiệu quả gì, “ oanh” một tiếng, hai cỗ hắc viêm trực
- tiếp kích lên đầu Băng Phượng Hoàng, chỉ thấy lam quang lóe ra trên
không trung, băng phượng gào thét, cuối cùng trong quang mang, Băng
Phượng Hoàng hóa thành băng sương tuyết vụ chậm rãi tiêu tán trong
không trung.
“ Hô” Hoa Nạp Đức thở phào một cái, mà lúc này Tư Cách Lặc Nhĩ, sắc
mặt không có bất luận biến hóa gì, vẻ mặt tràn đầy tự tin mỉm cười.
Hoa Nạp Đức nhìn nụ cười mỉm ngọt ngào của nàng, trong lòng tràn
ngập nghi hoặc: “ Băng phượng đã chết, vì sao nàng ta lại trấn định
như vậy, lẽ nào nàng còn năng lực gì sao? Thượng cổ ghi chép Ngự Thú
Sư chỉ có ngự thú công kích, nếu thú chết, thì người đó sẽ thất bại, vì
sao nàng ta không có chút biểu tình nào của người thất bại, chẳng lẽ…”
“ Chúng ta thắng, không biết ngươi hiện tại có chịu thả công chúa hay
không.” Ngả Tuyết nhìn thấy chiến cuộc đã định, lạnh lùng nói với Tư
Cách Lặc Nhĩ.
“ Ha ha, tiểu mỹ nhân của ta, sao ngươi lại nóng ruột gặp tiểu công
chúa xinh đẹp kia quá thế? Tỷ tỷ không đẹp sao? Xem tỷ tỷ thêm vài lần
cũng không được à?” Tư Cách Lặc Nhĩ dùng ánh mắt nam nhân ngắm
mỹ nữ nhìn Ngả Tuyết mỉm cười nói.
“ Ngươi…” Ngả Tuyết phát giận chỉ vào Tư Cách Lặc Nhĩ, một đạo cột
nước từ đầu ngón tay toát ra, nhưng đi tới cách Tư Cách Lặc Nhĩ chừng
một thước, sự tình giống nhau lại xảy ra, cột nước ngưng tụ thành tuyết
hoa không tiếng động rơi trên mặt đất.
Tử Long nhìn vẻ mặt đáng yêu khi tức giận của Ngả Tuyết, thầm than
một tiếng, đều đã thử qua một lần lại còn muốn làm thêm một lần, nữ
nhân mà tức giận thì cái gì cũng không nghĩ đến. Nếu như không phải
quanh thân nguyên linh phóng ra, nàng ta đã sớm bị chế trụ, nhưng
hình như tất cả cũng không đơn giản như vậy, hình như đã quên điều gì
đó, rốt cuộc là chỗ nào không đúng đây?
“ Tiểu mỹ nhân của ta, tính tình ngươi thật sự là cực kỳ khả ái, còn hơn
hình dạng lạnh băng của ngươi gấp trăm lần, vì sao ngươi luôn giữ
khuôn mặt lạnh lùng như vậy? Xem ra tỷ tỷ phải dạy cho ngươi cách
tìm niềm vui, nếu ta có hình dạng như ngươi, ta không bị buồn chết mới
là lạ.” Tư Cách Lặc Nhĩ thanh âm không ngừng truyền tới Ngả Tuyết,
- không ngừng đả kích nội tâm kiêu ngạo của nàng, châm chọc lửa giận
trong lòng nàng.
Ngả Tuyết cau mày, nắm chặt nắm tay, nhất thời một đạo Thủy tinh
hoa bình tế thoáng hiện quanh thân nàng, tay phải chậm rãi giơ lên về
phía trước, ở trước mặt nàng, một quả cầu nước trống rỗng xuất hiện,
chậm rãi biến ảo thành hình người, cuối cùng, một Thủy tinh hoa binh
sĩ cầm đại đao ngạo nghễ đứng ngay trước mặt nàng.
Thủy tinh hoa binh sĩ tập trung nhìn Tư Cách Lặc Nhĩ, cấp tốc trùng về
phía trước, thủy đao trong tay vung mạnh. “ Bành”, vẫn như trước cách
một thước với Tư Cách Lặc Nhĩ lại dừng phắt lại. Nhưng Tử Long chú
ý tới, ngay lúc thủy đao kích vào lực lượng tinh thần lực của Tư Cách
Lặc Nhĩ, lông mày của nàng nhíu lại một chút, xem ra loại công kích
này có hiệu quả.
Đột nhiên, những mảnh băng trong thạch thất bắt đầu xoay tròn lên, ở
trung tâm có một đạo lam quang hơi sáng lên, một điểm một điểm dần
dần chói mắt, “ Ngao” một tiếng chim phương kêu lên, chỉ thấy bên
trong lam quang Băng Phượng Hoàng lại hiện ra, băng sương chiếu rọi
quanh thân nó lóng lánh lam quang trong suốt bay lượn, Băng Phượng
Hoàng giương cao đôi cánh, tiếng hót từng trận, tựa hồ như đang vui
sướng vì trọng sinh.
“ Phượng Hoàng Bàn Niết!” Hoa Nạp Đức ngạc nhiên đứng ngay trước
mặt nó, hắn đã không còn tinh lực cùng Băng Phượng Hoàng sau khi
sống lại tiếp tục chiến đấu, thật không ngờ Băng Phượng Hoàng cũng có
thể giống Hỏa Phượng Hoàng niết bàn sống lại.
Thủy tinh hoa binh sĩ cảm thụ được uy hiếp của Băng Phượng Hoàng
vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm Băng Phượng
Hoàng trên không trung, chỉ là thủy đao trong tay hơi run run, phảng
phất sau một khắc nó sẽ nhảy nhót vũ động trên tay mình.
Tử Long đứng thẳng lưng, nắm chặt tay, nhìn Băng Phượng Hoàng
trong lòng thầm nghĩ, thượng cổ ghi chép Phượng Hoàng mỗi lần sau
khi niết bàn thì thực lực sẽ đề thăng một ít, xem ra tình huống hiện tại
không xong, hẳn là đã đến lúc ta phải ra tay.
Tử Long hướng Thủy tinh hoa binh sĩ nhìn lại, chỉ thấy hắn vẫn không
- nhúc nhích nhìn chằm chằm Băng Phượng Hoàng, vằn nước mặt ngoài
đang không ngừng ba động có quy luật.
Trong tích tắc một đạo thủy ảnh từ trên người Thủy tinh hoa binh sĩ
tách ra, hình thành thêm một Thủy tinh hoa binh sĩ, ngay sau đó lại một
đạo thủy ảnh liên tục tách không ngừng hướng một hướng khác chạy đi,
chậm rãi một đạo thủy ảnh ở trước mặt mọi người bắt đầu hoảng động,
bắt đầu hình thành một vòng vây, đem Băng Phượng Hoàng vây quanh
bên trong.
Đột nhiên xuất hiện Thủy tinh hoa binh sĩ phân liệt khiến cho Tư Cách
Lặc Nhĩ kinh ngạc không ít, trên tinh thần cũng trong nháy mắt buông
lỏng, nhưng chỉ là trong nháy mắt thời gian thôi đối với Tử Long cũng
là quá đủ. Khóe miệng Tử Long nhếch lên, chợt vận khởi nguyên linh,
một đạo sát khí vô hình trong nháy mắt đem Tư Cách Lặc Nhĩ bao phủ,
một thân ảnh cấp tốc hướng nàng ta phóng đi, Băng Phượng Hoàng
phát hiện dị động của Tử Long, kêu to một tiếng, chiếc cánh quang
mang màu lam trong nháy mắt hóa thành thực thể, ngay sau đó phiến
phiến lông chim lóe hàn quang sắc bén bay về phía Tử Long, muốn
ngăn trở Tử Long xông tới.
Tử Long hoàn toàn không để ý sự công kích của Băng Phượng Hoàng,
hai tay nổi lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt, trái phải ngăn tới, dưới
chân vẫn bước tiến như gió điên cuồng hướng phía trước phóng đi.
Gần rồi, trong miệng Tử Long quát nhẹ: “ Vạn Vật Linh Không Phá!”
Trên mặt đất cuồn cuộn nổi lên một mảnh băng sương, hình thành một
thanh châm băng trực tiếp bay về phía Tư Cách Lặc Nhĩ, cùng lúc với
sát khí Tử Long bao phủ lấy nàng, nàng cảm giác được chính là sự ấm
áp đã lâu không thấy, đó là tiếng gọi của thân nhân, đó là quan tâm của
cha mẹ, đó là sự thương yêu của huynh trưởng, trong nháy mắt, chỉ là
trong nháy mắt, trăm ngàn vạn suy tư nhảy lên trong lòng, làm cho tâm
tư nàng hướng tới.
Mũi băng rất nhanh tiếp cận Tư Cách Lặc Nhĩ, nhưng Tử Long cũng
không trực tiếp đâm mũi băng vào tim nàng, mà là dừng lại ngay cổ
họng, sau đó mũi băng chia làm sáu, bao quanh cổ Tư Cách Lặc Nhĩ,
thần thức cùng lúc tập trung vào nàng, nếu như nàng có động tác gì, Tử
Long tuyệt đối có thể trong nháy mắt cắt lấy đầu nàng tức khắc.
- Tư Cách Lặc Nhĩ giật mình tỉnh lại thì đã muộn, nàng biết đã bị người
dùng thần thức tập trung, hơn nữa tinh thần lực còn hơn hẳn nàng rất
nhiều, bằng không nhất định sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Hiện tại nếu nàng có động tác, nàng tin tưởng vị nam nhân bề ngoài
không có chút thu hút kia sẽ lập tức làm cho nàng vĩnh viễn ngủ say,
nàng chưa từng gặp qua bất cứ ai ngoài người của Ngự Thú tộc lại có
tinh thần lực khổng lồ và tốc độ khó thể tin như vậy.
Ngay thời gian Tử Long chế trụ Tư Cách Lặc Nhĩ, Thủy tinh hoa binh
sĩ bắt đầu tiến công, mười mấy thân ảnh song song giơ lên tay trái, thủy
hoa trong tay trái họ rất nhanh hình thành bay về phía Băng Phượng
Hoàng bên trong vòng vây, ngưỡng nhìn không trung, Băng Phượng
Hoàng giống như vương giả đang ngẩng cao đầu giữa trung ương, hơn
mười đạo quang ảnh hướng bên người nó hội tụ, có khí thế như quân
lâm thiên hạ, tuy rằng là chiến đấu, nhưng lại tráng lệ như bách điểu
triều hoàng.
nguon tai.lieu . vn