Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 4 : TRIỆU HOÁN THUẬT THẦN KỲ
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Hoa Nạp Đức ngẩng đầu nhìn Tử Long cười cười, trong ánh mắt toát ra
sự buồn bã khó thể nói rõ, Tử Long chỉ cảm thấy thân thể Hoa Nạp Đức
trầm xuống, cúi đầu nhìn lại, A Đức đã hôn mê đi, Tử Long vội dùng
thần thức điều tra, không có vấn đề gì lớn, lúc này mới thở nhẹ một hơi.
Hắn vội vã nhìn về phía Ngả Tuyết, mà Ngả Tuyết cũng vừa tỉnh táo lại
trong cảnh tượng quỷ dị, đi tới bên cạnh Hoa Nạp Đức chuẩn bị sử
dụng thuật trị liệu.
Nhưng đúng lúc này, thạch thất thật lớn bắt đầu run lên, mặt tường
ngay trước mặt ba người chậm rãi ly khai mặt đất hướng về phía trước
thăng lên, tùy theo mà đến chính là một cỗ khí thế cường đại đem ba
người bao phủ, loại khí thế này như mãnh hổ nuốt núi, như liệp ưng
chụp mồi, hung mãnh như vậy, làm cho nhất thời cảm giác như có ngọn
núi nhỏ đang chậm rãi đè xuống, làm cho không thở nổi.
Tử Long đem thần thức phóng ra ngoài, song song bao trùm Ngả Tuyết
và Hoa Nạp Đức, nhất thời toàn thân ba người hoãn lại, dễ dàng không
ít. Theo toàn bộ mặt tường bay lên đến đỉnh, toàn bộ diện tích thạch
thất lập tức mở rộng gấp đôi, ở trước mặt bọn họ hiện tại, vẫn là trang
trí đơn giản như trước, chỉ là ở đầu thạch thất, một tòa đài cao đặt một
chiếc ghế đá, một người vững vàng ngồi ở bên trên.
Tử Long và Ngả Tuyết cùng sửng sốt, bên trên không ngờ chỉ là một nữ
lang nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi, toàn thân mặc y phục màu lam,
thân thể kiều diễm động lòng người, dung mạo cũng không hề kém với
Ngả Tuyết, chỉ là trên gương mặt nàng vẫn mang theo tia mỉm cười, đó
là một loại tươi cười làm cho người ta vĩnh viễn khó quên, như dương
quang mùa xuân ấm áp, như gió nhẹ phất qua khuôn mặt.
Ánh mắt của nàng đảo qua Tử Long, Hoa Nạp Đức, khi nàng nhìn thấy
Ngả Tuyết, đã có một tia linh quang hiện lên, như nhìn thấy con mồi
nhìn Ngả Tuyết từ trên xuống dưới, vẻ cười trên mặt càng thêm nồng
- đậm.
Hoan nghênh các ngươi, ta là Tư Cách Lặc Nhĩ, nữ lang mỹ lệ, nói cho
tỷ tỷ, ngươi tên là gì?” Tư Cách Lặc Nhĩ mỉm cười nhìn chằm chằm Ngả
Tuyết chậm rãi nói.
“ Hừ! Theo như lời ngươi, chúng ta đã đánh bại Hỏa Diễm Sư Tử, thỉnh
thực hiện lời hứa của ngươi, mau thả công chúa.” Sắc mặt Ngả Tuyết
trong trẻo lạnh lùng, nói thẳng.
“ Ha ha, có cá tính, ta thích, ta không phải nói phải chơi cho ta hài lòng
sao? Nếu như, tiểu thư mỹ lệ ngươi nguyện ý thay thế vị công chúa xinh
đẹp, thì ta có thể suy nghĩ một chút.” Tư Cách Lặc Nhĩ cười dùng tay
phải nhẹ vuốt chiếc cằm tinh mỹ, nếu như nàng ta là một nam nhân, Tử
Long nhất định cho rằng, đây là một sắc lang không hơn không kém.
Tử Long nhìn Ngả Tuyết đang cắn răng lạnh lùng nhìn nàng ta không
nói gì, mà ánh mắt Tư Cách Lặc Nhĩ lại không ngừng đánh giá Ngả
Tuyết từ trên xuống dưới, trong ánh mắt lóe ra quang mang tham lam.
Trong lòng Tử Long muốn bật cười, nguyên lai nàng ta có loại ham
thích này, thoạt nhìn muốn cô ta thả công chúa, khả năng có điểm trắc
trở.
“ Thế nào, tiểu mỹ nhân của ta, vóc người của ngươi thật là đẹp, ta nghĩ
nhất định so với tiểu công chúa sờ vào còn tuyệt hơn, ha ha.” Tư Cách
Lặc Nhĩ chậm rãi đứng lên hướng Ngả Tuyết đi tới.
Ngả Tuyết chưa từng gặp qua kiểu này, trong lúc nhất thời lại không
biết nên làm gì mới đúng, gương mặt nàng ửng đỏ, mất đi biểu tình
băng lãnh ngày xưa, nhìn qua càng xinh đẹp, làm cho Tư Cách Lặc Nhĩ
càng tươi cười sáng lạn.
Ngả Tuyết lui một bước, tay phải vung lên, một đạo thủy quang thoáng
hiện, trực tiếp bay thẳng tới Tư Cách Lặc Nhĩ đã bước xuống đài, mà
Tư Cách Lặc Nhĩ lại mỉm cười đứng thẳng bất động, phảng phất như
không hề quan tâm. Chỉ thấy thủy quang phi tới trước người nàng ta
một thước thì đột nhiên bất động, dường như đụng vào một vách tường
vô hình, thủy quang rơi xuống đất, làm cho ngoài ý muốn chính là, rơi
xuống mặt đất đã hóa thành băng phấn.
- Ngả Tuyết sửng sốt, đây là vì sao, như thế nào Thủy Linh Ba lại mất đi
hiệu lực, còn có người có thể phá giải dễ dàng như vậy, tất cả đều làm
cho nàng không cách lý giải, nàng nhớ kỹ lúc trước nàng vô ý dùng
chiêu Thủy Linh Ba, kết quả, toàn bộ vùng sân tựa như bị đánh vỡ toàn
bộ sụp xuống, từ ngày đó nàng cũng không dùng Thủy Linh Ba lần nào
nữa. Nhưng lúc này, dù nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu được, nàng
vốn tin tưởng chiêu thức này rất mạnh nhưng bây giờ lại không có tác
dụng nào.
“ Ngả Tuyết, trước tiên để a Đức khôi phục ý thức mới quan trọng hơn,
bình tĩnh a.” Tử Long đỡ Hoa Nạp Đức nhìn chằm chằm Tư Cách Lặc
Nhĩ như suy nghĩ, sau đó nói với Ngả Tuyết.
Ngả Tuyết nghe vậy gật đầu, một đạo thủy quang lướt lên người Hoa
Nạp Đức, Tử Long có thể cảm giác được trong thủy quang tản ra sinh
mệnh khí tức cường liệt, điều này không khỏi làm cho mắt hắn sáng
ngời, trong đầu hiện lên một đạo quang mang. Rất nhanh Hoa Nạp Đức
liền có phản ứng, hắn đã tỉnh lại, chỉ còn có chút ít suy yếu mà thôi.
“ Tiểu thư mỹ lệ, nguyên lai ngươi kêu Ngả Tuyết, a! Một cái tên êm tai
mỹ lệ, thực sự làm cho người ta say sưa, ngươi muốn cứu vị tiểu công
chúa xinh đẹp kia sao? Vậy ngươi phải làm cho tỷ tỷ hài lòng a, thời
gian tắm còn chưa tới, không nên phóng nước ra lung tung mới tốt, ha
ha…” Tư Cách Lặc Nhĩ uốn éo dáng người quyến rũ cười nói với Ngả
Tuyết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngả Tuyết đỏ lên, cũng không biết nên phản
bác điều gì, chỉ là tức giận đến hô hấp dồn dập, nắm tay nắm chặt, nếu
không phải đã biết có công kích cũng vô ích, đã sớm cuồng oanh loạn
tạc thẳng đi.
“ Là ngươi bắt đi muội muội ta, ngươi làm gì nàng, mau thả nàng ra.”
Vừa tỉnh lại vẻ mặt Hoa Nạp Đức đột nhiên hung hăng tức giận nhìn Tư
Cách Lặc Nhĩ nói.
Tử Long giật mình, quay đầu nhìn Hoa Nạp Đức, bừng tỉnh hiểu ra: “
Thì ra là thế!”
“ Nga? Vương tử điện hạ, nguyên lai là ngươi đến tìm muội muội, ha
ha, nhưng loại tình huống này, ngươi có thể cứu ra muội muội hay
- sao?” Tư Cách Lặc Nhĩ hứng thú nhìn Hoa Nạp Đức nói.
“ Hừ! Ngươi vui vẻ quá sớm rồi đó!” Hoa Nạp Đức hừ lạnh một tiếng,
theo thanh âm hắn cất lên, chuyện tình thần quái xảy ra, hai bộ xương
Hỏa Diễm Sư Tử vừa đứng ngay giữa thạch thất đột nhiên cử động, “
oanh” một tiếng toàn thân tản mát ra một cỗ hắc sắc hỏa diễm mãnh
liệt, một loại cảm giác kinh khủng làm kẻ khác không rét mà run lan
tràn từng góc trong thạch thất, phảng phất tiếng gầm rú truyền đến từ
địa ngục, làm cho người ta kinh hãi.
“ Ha ha, tiểu đệ sao lại nóng ruột như thế vậy? Tỷ tỷ còn chưa có nói sẽ
không tha cho tiểu công chúa, ngươi thật nhẫn tâm hạ thủ với tỷ tỷ
sao?” Tư Cách Lặc Nhĩ cười duyên nhìn Hoa Nạp Đức nói.
“ Lời lôi thôi không cần nói, ngươi mau thả muội muội ta!” Hoa Nạp
Đức không có vẻ mặt vui cười như trước, vẻ mặt âm trầm mà lờ mờ làm
Tử Long cảm giác được có chút xa lạ.
“ Đã lâu không ai nói chuyện với ta như thế, tiểu đệ đệ ngươi thật sự rất
ý tứ, vậy nhường cho tỷ tỷ nhìn thấy sự lợi hại của Ám Dạ khống tố sư
đi!” Tư Cách Lặc Nhĩ cũng không vì sự vô lý của Hoa Nạp Đức mà cảm
thấy tức giận, vẻ tươi cười trên mặt vẫn còn ngọt ngào đến cực điểm.
Theo lời nói tràn ngập từ tính khuếch tán trong thạch thất, tay trái Tư
Cách Lặc Nhĩ xuất ra một đoản trượng có hai đầu khảm một hỏa hồng
một băng lam linh tố thạch, lam quang khởi lên, theo tay phải làm ra
một loạt động tác phức tạp, thanh âm cao vút vang vọng cả gian thạch
thất: “ Với tên ta Tư Cách Lặc Nhĩ triệu hoán bằng hữu trung thành
nhất của ta, cánh cửa dị giới mở rộng cho ngươi, không gian ràng buộc
giải trừ cho ngươi, đến đây đi! Bằng hữu của ta – Băng Phượng
Hoàng.”
Đột nhiên độ ấm trong thạch thất toàn bộ giảm xuống, ở trước mặt
nàng dần hiện ra một lỗ ống kính hình tròn, bên trong ống kính thoáng
hiện những phù văn phức tạp mà xa lạ lúc sáng lúc tối, chậm rãi hiện ra
một đầu chim, một chút một chút hướng phía trước hiện ra, chỉ chốc
lát, toàn bộ thân thể xuất hiện ngay giữa khoảng không, một con chim
to toàn thân màu lam nâng chiếc đuôi dài mỹ lệ không gì sánh được ở
giữa không trung vỗ cánh bay lượn.
- “ Băng Phượng Hoàng! Triệu hoán thuật!” Ngả Tuyết trừng mắt nhìn
sinh vật kia kinh hô.
Tử Long đẩy kính mắt trên mũi, nhìn kỹ sinh vật mỹ lệ mà thần kỳ
trước mắt, trong lòng âm thầm tính toán: “ Thoạt nhìn thứ thời thượng
cổ cũng không phải hoàn toàn trống rỗng mà tưởng tượng, quả thật có
loại sinh vật phượng hoàng này, ghi chép về thượng cổ thời đại đại thể
đều là hỏa phượng, nữ nhân này không ngờ có thể dùng triệu hoán
thuật gọi ra một con Băng Phượng Hoàng, “ trò chơi” lần này thực sự là
càng ngày càng có ý tứ nga.”
Hoa Nạp Đức hừ lạnh một tiếng, hai tay cực nhanh đánh ra mấy động
tác, hai bộ xương sư tử phát ra hỏa quang màu đen phảng phất như
nhận được chỉ thị, thả người nhảy lên, nhanh chóng nhằm Băng
Phượng Hoàng đang bay giữa không trung đánh tới. Trong hỏa diễm
màu đen ẩn chứa khí tức tử vong cường đại, năng lượng thiêu đốt linh
hồn làm cho Băng Phượng Hoàng rõ ràng có điều cố kỵ, chỉ thấy hai
cánh nó vỗ mạnh, hai đạo băng kiếm cứng rắn như sắt thép bay ra,
đánh thẳng tới hỏa diễm màu đen.
nguon tai.lieu . vn