Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 16 : CHA CON TÌNH THÂM
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Tử Long yên lặng nghe Tư Cách Lặc Nhĩ giới thiệu, âm thầm lưu ý
những địa phương nghiên cứu trọng yếu, tuy rằng Lặc Nhĩ cũng không
nói gì, nhưng ở đây khẳng định sẽ có chút cấm chế, trước tiên thăm dò
xong tình huống rồi hãy tính.
Rất nhanh Lặc Nhĩ mang theo Tử Long đi tới trước một cánh cửa điêu
khắc hoa văn dừng lại, nhẹ tay đặt lên cửa, trong chớp mắt, cửa lớn
điêu khắc giống như mặt nước hoảng động lên, Lặc Nhĩ tươi cười hướng
Tử Long nói: “ Vào đi!”
Tử Long đi theo nàng qua cửa, xuất hiện ở trước mắt hắn chính là một
căn phòng sách thật to, bên trong bày đầy giá sách, được phân loại rõ
ràng, bày biện mười phần chỉnh tề, Lặc Nhĩ lôi kéo Tử Long đi tới một
giá sách được khảm trong tường, cố sức đẩy giá sách, ở đây dĩ nhiên là
một hầm ngầm, bên trong có một cái bàn, một ghế, còn bày ra mấy
trăm quyển sách, thoạt nhìn đều là một ít thư tịch bí mật, bằng không
cũng không che giấu bí ẩn như thế.
Lặc Nhĩ đi tới sau bàn, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, một màn xảy ra
làm Tử Long đỏ mặt tới tận mang tai, nhưng may là hắn mang mặt nạ,
bằng không vẻ xấu hổ trên mặt sẽ hiện ra không thể nghi ngờ, nguyên
lai Lặc Nhĩ mặc váy liền áo, khi nàng ngồi xổm xuống, cảnh xuân bên
trong tất cả đều bị Tử Long thấy được, Tử Long còn chưa trải chuyện
nam nữ nên có chút khó khăn, bản năng nguyên thủy làm cho hắn khó
nhịn xung động, mà khóe mắt Lặc Nhĩ lại nhẹ nhàng liếc hắn, trong ánh
mắt quyến rũ lộ vẻ cười đắc ý.
Tư Cách Lặc Nhĩ moi dưới sàn nhà xuất ra một quyển sách mặt ngoài
bìa đã cũ vàng, sách chỉ có vài tờ, hơi mỏng, mặt bìa không có tên, chỉ là
vẽ những đồ án mà Tử Long xem không hiểu, Tư Cách Lặc Nhĩ đưa
sách cho Tử Long nhẹ nhàng nói: “ Quyển sách này là hơn sáu ngàn
năm trước thần long lưu cho Ngự Thú tộc chúng ta, ngươi xem ngay ở
- đây đi, có gì không hiểu thì hỏi ta, ta sẽ giải thích cho ngươi, ngươi yên
tâm, ở đây rất yên tĩnh, ngoại trừ ta, không có ai đến quấy rối ngươi
đâu, đệ đệ có muốn tỷ tỷ ở chỗ này cùng ngươi không?”
“ Không cần, ta tự mình là được, ta sẽ nhớ hỏi ngươi, Tư Cách tiểu thư,
ngươi đi trước đi!” Tử Long đang xấu hổ nên thầm nghĩ để cho nàng
rời khỏi trước, chỉ cần nàng ở chỗ này, hắn lại nhớ cảnh xuân vừa nhìn
thấy.
Tư Cách Lặc Nhĩ đương nhiên biết tâm tư của Tử Long, nhưng cũng
không tiếp tục chọc hắn, chỉ nhẹ giọng nói: “ Được rồi, tỷ tỷ phải đi, có
gì cần, ta sẽ đến ngay, ha ha!”
Tư Cách Lặc Nhĩ rời khỏi, Tử Long hít một hơi thật dài, chậm rãi ngồi
xuống, nhẹ nhàng lấy ra quyển sách mỏng thần bí kia, trong lòng nghĩ,
đã là sáu ngàn năm lâu như vậy, đừng vì lật vài lần thì bị nát, vậy thì
thật nguy rồi.
Nhẹ nhàng mở sách ra nhìn, Tử Long nhất thời sững sờ, trên sách
không có văn tự gì, trắng xóa một mảnh, chẳng lẽ là bọn họ đang gạt
mình, đúng lúc này, cửa ngầm đột nhiên mở, lộ ra khuôn mặt mang mặt
nạ của Tư Cách Lặc Nhĩ, hướng Tử Long nói: “ Nga, được rồi, quên nói
cho ngươi, quyển sách này không phải dùng mắt nhìn, mà dùng tinh
thần lực thăm dò, tự lĩnh ngộ đi!” Nói xong không đợi Tử Long phản
ứng liền đóng cửa ngầm rời đi.
Tử Long cười khổ, cầm quái thư không chữ trong tay, vừa định dùng
tinh thần lực tra xét, cửa ngầm lại đột nhiên mở ra, chỉ thấy Tư Cách
Lặc Nhĩ cầm một chén trà nóng đi vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nói: “
Đây là nước trà, khi nào ngươi khát thì uống một chút, rất nâng cao
tinh thần, được rồi, ta sẽ không trở lại nữa!” Nói xong lại rời đi.
Tử Long lắc đầu, cầm chén trà uống một ngụm, đột nhiên một thanh
âm truyền đến: “ Đệ đệ, nhớ kỹ có việc thì gọi nga!”
Làm hắn giật mình cả kinh “ phốc” một tiếng phun hết ngụm trà ra
ngoài, cũng may là không phun lên quyển sách, Tư Cách Lặc Nhĩ thấy
thế ha ha cười lên, nói: “ Đệ đệ đã lớn như vậy rồi, thế nhưng còn không
cẩn thận, nhanh, ta giúp ngươi lau.” Vừa nói vừa đi tới sát người hắn,
cầm khăn nhẹ nhàng lau cho hắn, một mùi hương dũng mãnh lan vào
- mũi Tử Long, đôi mắt hắn lơ đãng nhìn qua vùng ngực đã bại lộ trong
tầm mắt, một cỗ nhiệt khí nhất thời dâng lên trong lòng hắn.
Tử Long cuống quýt quay đầu đi, nói: “ Cảm tạ…ta…ta tự mình được
rồi… ngươi đi trước đi!”
“ Ha ha, được rồi, lúc ngươi có uống thì nhất định phải cẩn thận đó!”
Nói xong vừa cười vừa thật sự rời đi.
Tử Long thấy nàng rốt cuộc chịu rời khỏi, âm thầm bình phục sự táo
loạn trong lòng, qua một lúc đã an tĩnh lại, liền hít sâu một hơi, tinh
thần lực chậm rãi tham nhập vào trong quyển sách cổ xưa…
Lúc này tâm tình Tư Cách Lặc Nhĩ rất tốt, tiêu sái đi trên hành lang,
không biết vì sao, khi nhìn thấy hình dạng khó xử của Tử Long, nàng
luôn luôn thật cao hứng, cho nên nhịn không được là cứ muốn đi trêu
chọc hắn, vị trượng phu trên danh nghĩa này, loại cảm giác này đã lâu
không có, từ ba mươi năm trước, sau khi tinh thần lực của phụ thân
biến mất, không còn khả năng ngự thú, nàng cũng chưa từng thật sự vui
vẻ qua.
Nhưng nàng là một hài tử hiếu thuận, nàng luôn sợ phụ thân lo lắng,
cho nên bao năm qua phải giả vờ tươi cười, không cho phụ thân nhìn
thấy, đây là một loại tư vị rất khó chịu, rõ ràng trong lòng không vui
nhưng lại phải cười ra, người không trải qua loại tư vị này, sẽ không
bao giờ biết được. Tử Long xuất hiện làm cho tâm tình của nàng khôi
phục rất nhiều, phụ thân rốt cuộc có thể an tâm hưởng thụ sinh hoạt an
ổn, sẽ không vì sự tình gì mà phải phí sức, lại có người ở bên cạnh giúp
nàng ngăn trở các nam nhân luôn vây quanh phiền phức, hơn nữa,
chuyện mấy ngàn năm trong tộc còn chưa được làm rõ, cũng sẽ nhờ hắn
mà cởi ra. Cứ như vậy, phiền não của nàng cũng không còn nữa, đơn
giản là vậy thôi.
Nghĩ nghĩ, nàng đi qua hành lang đến trước của phòng phụ thân, nhẹ
nhàng đẩy cửa vào, chỉ thấy phụ thân đang đứng ngay cửa sổ nhìn ra
xa, thân ảnh già nua làm trong lòng nàng trầm xuống, khi nàng còn bé
phụ thân giống như tòa núi cao, hôm nay không còn cao lớn như vậy
nữa, gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi qua, thổi bay mái tóc bạc, có thể, trong
lòng phụ thân, còn chưa nhẹ nhàng mà buông xuống a!
- “ Phụ thân!” Nàng đi tới sau lưng phụ thân, nhẹ nhàng khoác thêm áo
cho hắn: “ Cẩn thận bị cảm lạnh.”
Tư Cách Trục Sâm chậm rãi quay đầu, hiền lành cười, lẳng lặng nhìn
đứa con gái mình thương yêu. Hắn biết, những năm gần đây nàng đã
chịu nhiều đau khổ, vì để giúp hắn khôi phục, bình thường chạy đến
Tường Vân đại lục bắt đến rất nhiều trị liệu sư, tuy rằng lần nào cũng
thất bại nhưng nàng chưa từng buông tha qua, để hắn không lo lắng
nàng luôn mang theo vẻ mặt tươi cười, những điều này hắn đều biết
được, hắn rất xấu hổ, thân làm cha mà để con gái khổ cực như vậy, hắn
cũng biết, con gái không thích nam nhân, tuy rằng hắn rất phản đối, thế
nhưng chưa từng nói qua, bởi vì hắn không muốn làm nàng bị ủy khuất.
Lúc này đây, nàng không ngờ tìm được một nam nhân trở về, nhưng
còn cho hắn mang mặt nạ tiêu chí thánh vương, hắn biết rõ nam nhân
này có ý nghĩa như thế nào với Ngự Thú tộc, có nam nhân này, Ngự
Thú tộc sẽ được thần long che chở, có thể còn cấp cho bộ tộc mang đến
thật lớn huy hoàng chưa từng có, nhưng cũng ủy khuất cho nữ nhi, hắn
già rồi, không còn lại bao nhiêu thời gian, thật mong nam nhân này có
thể làm cho nữ nhi thay đổi, nếu như thật sự làm được, hắn cũng thật sự
an tâm.
“ Lặc Nhĩ, ngươi đưa hắn đi thư phòng rồi?” Tư Cách Trục Sâm yêu
thương vuốt mái tóc con gái hỏi nhỏ.
“ Đúng vậy phụ thân, hắn rất chăm chú, cũng rất có ý tứ, ta tin tưởng
hắn sẽ làm cho tộc ta càng thêm hưng thịnh.” Nàng ôn nhu cười nói.
Hắn có thể cảm thấy được, khi con gái nhắc tới nam nhân kia, phảng
phất vui vẻ hơn rất nhiều, đó là một dấu hiệu tốt, hắn hài lòng gật đầu
cười nói: “ Mong muốn như vậy, qua một hồi, ta còn phải đi thuyết
phục năm vị trưởng lão, Lặc Hùng, Lặc Phong, Lặc Minh thì không
thành vấn đề, nhưng hai người kia thì có chút trắc trở.”
“ Phụ thân không cần lo lắng, vì lợi ích của tộc nhân, ta nghĩ hai vị
trưởng lão sẽ đồng ý thôi.” Nàng cũng biết hai trưởng lão cố chấp,
nhưng vẫn thoải mái nói.
“ Mong muốn như vậy!” Tộc trưởng nhìn ngoài cửa sổ, xa xa trong
rừng rậm bay lên vài cánh chim, gió nhẹ thổi qua, thổi đi tâm sự trong
- lòng hai cha con, trong lúc nhất thời, dường như an tĩnh hơn rất
nhiều…
nguon tai.lieu . vn