Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 11 : ĐƯỜNG HOÀNG MÀ KHIÊM TỐN
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
“ Lúc nào chúng ta lên đường?” Tử Long tận lực thay đổi trọng tâm
câu chuyện.
“ Nga, chỉ cần ngươi nguyện ý, lúc nào cũng đều được.” Tư Cách Lặc
Nhĩ chú ý chính mình thất thố, một sự ngượng ngùng của tiểu cô nương
ngưng đọng trên gương mặt xinh đẹp của nàng, nhìn về Tử Long mộc
mạc, khóe miệng khả ái cong lên, xuất ra một viên dược hoàn màu hồng
nói tiếp: “ Nhưng trước tiên, ngươi phải đem viên thuốc này uống vào,
đây là một loại độc dược do trăm loại độc tố dung hợp mà thành, độc
tính hai năm phát tác một lần, thời gian phát tác, toàn thân trên dưới lại
đau đớn không ngớt, làm ngươi sống không bằng chết, thậm chí ngươi
còn không cảm nhận được cả ngón tay của mình, nhưng ngươi yên tâm,
đây chỉ là để ngươi an tâm ở lại trong Ngự Thú tộc mà thôi, chỉ cần
ngươi không có gì dị trạng, ta sẽ mỗi hai năm cho ngươi một viên giải
dược, tạm hoãn thời gian phát tác của nó, thế nào?”
Tư Cách Lặc Nhĩ vừa nói vừa hướng Tử Long đi tới, nàng ta cũng
không sợ Tử Long làm ra cử động gì bất lợi, trong lòng nàng ta nam tử
trước mắt này có một loại cảm giác tín nhiệm không hiểu, có thể do trực
giác trời sinh của nữ nhân, nàng tin tưởng, chỉ cần lời nam tử này nói
ra, như vậy hắn nhất định sẽ làm được.
Tử Long nhẹ nhàng cầm lấy dược hoàn trong tay Tư Cách Lặc Nhĩ,
không chút do dự nuốt xuống, sau đó nói: “ Chúng ta đi thôi!” Hắn
không muốn dây dưa ở chỗ này, mỗi khi nhìn thấy thạch thai hình rồng,
trong đầu hắn sẽ có một thanh âm nhộn nhạo: “ Nhớ kỹ, nhất định phải
trở về…”
Có thể, sinh mệnh của hắn có hạn, có thể, hắn cũng sẽ không còn xuất
hiện trên đại lục này lần thứ hai, có thể, sẽ không còn gặp lại những
gương mặt quen thuộc, nhưng hắn lại có lòng tin không chút nào sợ hãi,
chỉ cần hắn muốn làm, sẽ không có chuyện gì không làm được, đây là sự
- kiên định tin tưởng không gì sánh được trong lòng Tử Long, chỉ cần tín
niệm này còn tồn tại, hắn cũng sẽ nỗ lực, sẽ không bỏ qua, bởi vì hắn nói
qua, chỉ cần hắn nói, hắn nhất định sẽ làm được.
Nhìn Tử Long không chút do dự nuốt viên độc dược, Tư Cách Lặc Nhĩ
hơi sửng sốt, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau đó nàng đi
tới thạch thai hình rồng, bàn tay mảnh khảnh thôi động mấy hòn đá,
sau đó xoay người lại nhìn Tử Long nói: “ Đặt tay lên trên, chúng ta
đi.”
Tử Long nắm tay, bước tới trước thạch thai, tay phải chậm rãi đặt lên
thạch thai hình rồng. Nhất thời trước mắt quang mang chói mắt, hắn
cảm giác không gian bốn phía chậm rãi uốn éo, xoay tròn cải biến, công
pháp Ám Ảnh Cuồng Sát trong cơ thể không ngừng vận chuyển, nhưng
cũng không cải biến được biến hóa này.
Từ từ, không gian xoay tròn ngày càng mãnh liệt, Tử Long cảm giác
được toàn bộ thân thể hóa thành dịch thể, xoay tròn thành một đoàn,
giống như đang vẽ một bức tranh, cả trang giấy bị cuốn lên, sự vật bốn
phía chậm rãi mơ hồ, chỉ thấy những điểm tinh quang không ngừng bay
qua bên người, đột nhiên Tử Long cảm giác được thiên địa tinh hoa bên
ngoài đều tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ có một loại
tinh hoa nguyên tố mà hắn biết cực kỳ sinh động, sinh động xấp xỉ
cuồng bạo, công pháp trong cơ thể vận chuyển, làm hắn cảm giác loại
tinh hoa nguyên tố này đang song song bị hút vào trong cơ thể, lại kinh
qua chuyển hóa theo nguyên linh vận hành quanh thân, điều này làm
cho Tử Long cảm thấy được một loại đau đớn như bị xé rách.
Tử Long kinh hãi, đây là điềm báo công lực đề thăng, nếu như tiếp tục,
chỉ sợ sẽ đạt tới Ám Ảnh Cuồng Sát tầng thứ sáu, Tử Long đình chỉ
công pháp vận chuyển, đem nguyên linh toàn bộ thu hồi vào trong linh
hạch, nhưng hiện tại hắn đang ở trong không gian, loại tinh hoa nguyên
tố này lại quá mức cuồng bạo, cho dù hắn dừng lại vận hành Ám Ảnh
Cuồng Sát, nhưng nguyên tố này bị hút vào chuyển hóa thành nguyên
linh cũng hấp dẫn không ngừng mà dũng mãnh tràn vào trong cơ thể
hắn, nhưng không trải qua Ám Ảnh Cuồng Sát chuyển hoán, nó chỉ có
thể làm như tinh hoa nguyên tố chứa đựng trong kinh mạch hắn, thế
nhưng càng ngày càng nhiều tinh hoa nguyên tố làm kinh mạch của hắn
đã không cách dung nạp, bỗng nhiên, một ít tinh hoa nguyên tố bắt đầu
cuồng táo nhằm phía xương cốt, cơ thể, cùng nội tạng của hắn.
- Điều này làm cho Tử Long cảm giác được một loại đau nhức khi công
lực đề thăng càng thêm mãnh liệt, mồ hôi hột không ngừng tuôn xuống
trán, trước mắt ngày càng không rõ, từng đợt mê muội không ngừng
truyền đến, làm cho hắn có một loại cảm giác muốn chết ngất, xương
cốt và cơ thể bị tinh hoa nguyên tố không ngừng trùng kích, một lần lại
một lần, cuối cùng dần dần hòa tan đi vào, sau đó nội tạng, tim, gan,
phổi, dạ dày…những khí quan trong cơ thể hắn đều bị loại tinh hoa
nguyên tố này trùng kích, sau đó dung hợp, hiện tại Tử Long chỉ có một
loại cảm giác – đau nhức.
Đột nhiên, Tử Long cảm giác mình đi tới trong một mảnh hư vô, trên
dưới trái phải không có vật thể gì, không có tri giác gì, không có thanh
âm, không có khí tức, thậm chí không có ánh sáng, không tối đen, linh
hoạt kỳ ảo một mảnh, có một loại cảm giác làm cho tan vỡ cô đơn, có
một loại cảm giác làm cho người muốn tự sát, chỉ là trong nháy mắt,
trong nháy mắt thôi, lại làm cho Tử Long cảm thấy thời gian ở chỗ này
không ý nghĩa, liếc mắt đã vạn năm.
Rốt cuộc, loại cảm giác này tiêu mất, Tử Long cũng khôi phục tri giác,
hắn thở dốc, nhẹ nhàng xoa mồ hôi trên đầu, toàn thân trên dưới như bị
ngâm nước qua, ướt sũng, y phục dán sát trên người, làm hắn cảm giác
rất khó chịu.
“ Đệ đệ làm sao vậy, có phải là lần đầu tiên sử dụng truyền tống trận
nên không quen, ha ha, ngươi không phải sẽ ngất đó chứ!” Đúng lúc
này Tư Cách Lặc Nhĩ cười duyên truyền thanh âm vào trong tai Tử
Long, nhất thời làm hắn tỉnh táo lại, hắn hít sâu một lần, lúc này mới
phát hiện, hắn đã đi tới một nơi, liền vô thức tỉ mỉ quan sát cảnh vật
chung quanh.
Chấn động, tuyệt đối chấn động, nhìn bốn phía chung quanh, đây là
cảm giác duy nhất của Tử Long. Địa phương hắn đang đứng, khắp lục
địa mênh mông vô bờ, trước mắt hắn, cây cỏ mềm mại màu xanh biếc
đang lắc lư trong gió nhẹ, đủ loại động vật có kiểu dáng hắn chưa từng
gặp qua đang an bình nhàn nhã du ngoạn, một tòa thần điện cao to kiến
trúc phía xa xa, toàn kiến trúc hiển lộ phong cách, hiển lộ một cỗ khí
phách tang thương mà uy nghiêm. So sánh với nó, lần đầu tiên hắn cảm
thấy nhỏ bé như hạt bụi, hắn tin tưởng, ở trên Tường Vân đại lục,
những quốc gia, nhân loại liên hợp lại, cũng không khả năng kiến tạo ra
- kiến trúc của Bắc Nguyên Tuyết sơn này.
Trên cao, một quái điểu hình thù kỳ lạ quái trạng đang không ngừng
xoay quanh, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu quái dị, xoay người nhìn
lại, làm hắn duy nhất cảm thấy quen thuộc chính là thạch thai hình
rồng, mà phía sau thạch thai lại là vách núi không nhìn thấy biên giới,
nham thạch không ngừng hướng vào trong kéo dài, phía dưới lại là
mông mông một mảnh. Nếu như Tử Long đang ở trên khoảng không
bao quát khắp lục địa, hắn sẽ phát hiện, đây là một lục địa hình phễu
phiêu phù giữa không trung, giống như thổ địa đang ra sức bạt khởi
lên, toàn bộ lục địa bị một tầng vụ khí ngưng kết vây quanh, nhìn qua,
tựa như bị một miếng vải bông màu khói bao vây.
“ Thế nào? Đệ đệ còn chưa khôi phục lại sao? Thoạt nhìn như bị ngất
xỉu thật nghiêm trọng nga!” Tư Cách Lặc Nhĩ lại trêu chọc Tử Long.
Lúc này Tử Long đã từ trong cảnh tượng kỳ huyễn tỉnh táo lại, hắn
nhàn nhạt nhìn Tư Cách Lặc Nhĩ khẽ cười đáp lại, bắt đầu nội thị thân
thể của chính mình, phát hiện ngoại trừ cỗ tinh hoa nguyên tố không
biết tên dung hợp vào thân thể, không có bất luận dị tượng gì. Hơn nữa
xuyên thấu qua việc hấp thu loại nguyên tố này, hắn vui mừng phát
hiện, thần thức rõ ràng đề thăng hơn trước đây, ngũ quan càng thêm
nhạy cảm.
Tử Long chỉnh lại quần áo một chút, vừa rồi trong không gian truyền
tống, kính mắt và mũ không biết đã bay mất nơi nào, hắn dùng tay trái
vuốt mái tóc mất trật tự: “ Đây là lãnh địa của Ngự Thú tộc sao? Thực
sự làm người mở rộng tầm mắt.”
Tư Cách Lặc Nhĩ nhìn tướng mạo thật sự của Tử Long, nhất thời đứng
ngây ra. Mái tóc đen nhánh, đôi mày kiếm nghiêm nghị hữu thần, đôi
mắt to u buồn, chiếc mũi cao như mũi ưng, cằm tinh xảo, vóc người cân
xứng mà rắn chắc, làm cho người ta cảm giác một loại bá đạo nội liễm,
trong đường hoàng lại ẩn chứa cảm giác khiêm tốn hoàn toàn đối lập.
nguon tai.lieu . vn