Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 2 : KHÔNG GIAN CHI THÀNH
CHƯƠNG 1 : THÔNG ĐẠO TẬN CÙNG
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Tử Long đang suy nghĩ con đường phía trước, bị nàng hỏi đột nhiên
giật mình, đây hình như là lần đầu tiên Ngả Tuyết trực tiếp hỏi tên hắn:
“ Ân?...A, hoàn hảo, ta không sao.”
“ Nga!” Trên mặt Ngả Tuyết hiện ra một loại thần sắc dị dạng, vị nam
tử này vì sao lại thần bí như thế, vũ kỹ thấp kém lại được Hoa Nạp Đức
tin tưởng như vậy, ở tình huống lạnh giá lại không cần dùng Hỏa tinh
hoa linh tố thạch cũng không hề cảm giác có gì không khỏe, chẳng lẽ
hắn thâm tàng bất lộ? Hay là hắn có địa phương đặc thù gì, ý nghĩ như
vậy làm cho Ngả Tuyết càng ngày càng mê hoặc, càng ngày càng hiếu
kỳ về Tử Long.
“ Chúng ta đi thôi! Tất cả nhất định phải cẩn thận!” Tử Long không
chú ý tới thần tình của Ngả Tuyết, chỉ nhắc nhở hai người một câu lại
dẫn đầu đi vào thông đạo không nhìn thấy cuối không biết có gì đang
chờ đợi bọn họ.
Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết cũng không nói gì, chỉ theo Tử Long đi về
phía trước.
Bên trong thông đạo này không khắc hình vẽ như bên ngoài, nhìn toàn
bộ trống trải, không có vật gì trang trí, đi tới không phát hiện ra có gì
biến hóa, điều này làm cho Tử Long bọn họ không biết đi đã bao lâu
nhưng lại cảm giác như vẫn đứng một chỗ, phía trước vẫn là một mảnh
bông tuyết trắng xóa, mà quay đầu nhìn lại, cửa vào đã biến mất trong
tầm nhìn, nhìn tới nhìn lui, vẫn là một mảnh bông tuyết trắng xóa.
“ Địa phương thật quỷ quái, nơi nơi đều như nhau, nếu như là ta, nhất
định đã sớm điên rồi.” Hành trình đơn điệu mà khô khan làm Hoa Nạp
Đức bực tức.
“ Đúng vậy, ở đây làm ta cảm giác có một loại cô độc, tịch mịch. Nếu
- như một người, ở thời gian dài sinh tồn trong hoàn cảnh này, ta nghĩ ta
cũng sẽ tinh thần thất thường.” Ngả Tuyết cũng đồng ý lời Hoa Nạp
Đức, mở miệng nói.
“ A Đức, chúng ta đi con đường này đúng không?” Tử Long cũng có
loại cảm giác này, hắn biết nếu bọn họ không nói gì để phân tán lực chú
ý, theo thời gian trôi qua, tinh thần sẽ càng ngày càng khẩn trương, đến
cuối cùng sẽ bị thất thường.
“ Không sai, tinh thạch cảm ứng sẽ không sai.” Hoa Nạp Đức nắm chặt
tinh thạch trong tay gật đầu nói.
“ Vậy là tốt rồi.” Tử Long nhàn nhạt cười, giảm bớt một chút áp lực gây
cho bọn họ. Điều này làm cho Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết cảm giác khá
hơn.
Nụ cười của Tử Long không tránh được đôi mắt nhạy cảm của Ngả
Tuyết, trong lòng nàng thất kinh, tại sao lại như vậy? Một lần mỉm cười
nhàn nhạt của hắn mà có thể ảnh hưởng tâm trí của nàng sao?
Nhưng nàng không biết chính là, trong lúc Tử Long mỉm cười, một cỗ
sát khí yếu ớt song song bao phủ hai người, chính là sát khí ôn nhu của
Tử Long, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng có thể làm cho tâm tình
bọn họ tự giác dễ dàng hơn, nhưng cứ như vậy, Tử Long ở trong mắt
Ngả Tuyết, lại càng khó suy đoán hơn. Ngả Tuyết cùng Hoa Nạp Đức
liếc mắt nhìn nhau, xem ra, Hoa Nạp Đức cũng có cảm thụ đồng dạng.
Hai người không lên tiếng theo sát phía sau Tử Long, lòng mang tâm sự
bước đi, chỉ là Ngả Tuyết luôn luôn dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Tử
Long.
Đột nhiên, Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết cảm giác khí tức của Tử Long
trong nháy mắt biến hóa, một cỗ lực lượng không gì sánh kịp tràn ra, đó
là lực lượng như thế nào? Phá núi nát đá, hủy thiên diệt địa, ở trong
lòng hai người xác định có loại cảm giác như vậy, nhưng loại khí thế
này vừa phóng đã thu, mà ở phía trước Tử Long cũng trầm mặc xuống,
vẫn có vẻ mộc mạc như cũ. Cho dù trong lòng hai người Hoa Nạp Đức
có kinh ngạc, nhưng nhìn thấy thân ảnh yên lặng của Tử Long, cũng
giống như thần minh lại nhảy lên trong lòng họ, cũng không dám mở
miệng nói gì.
- Lúc này Tử Long lại cảm thụ được nguyên linh trong cơ thể biến hóa,
vừa rồi hắn cảm giác được nguyên linh trong cơ thể không ngừng tuần
hoàn chống lại hàn khí, một cỗ khí tức tinh hoa yếu ớt chậm rãi thẩm
thấu bên ngoài thân hắn, qua Ám Ảnh Cuồng Sát chuyển hoán, hình
thành nguyên linh, dung nhập vào linh hạch trong bụng, mà loại tinh
hoa khí tức này đối với Tử Long vô cùng xa lạ, cho nên hắn dùng thần
thức điều tra, mới biết được, tinh hoa khí tức xa lạ không ngờ là Băng
tinh hoa, thời gian bình thường Tử Long không tiếp xúc được Băng tinh
hoa, Tường Vân đại lục ngoại trừ Bắc Phương Tuyết Nguyên, chưa
từng rơi tuyết, độ lạnh chưa từng qua mười độ, mà ở địa phương này
Băng tinh hoa dị thường dư thừa, cho nên trong lúc Tử Long vận
chuyển Ám Ảnh Cuồng Sát, Băng tinh hoa cũng theo đó mà chuyển hóa
thành nguyên linh, chỉ là phi thường thong thả.
Loại tình huống này rất bình thường, thế nhưng Tử Long lại cảm giác
được linh hạch trong cơ thể chậm rãi giảm nhỏ, tuy rằng cảm giác rất
chậm, Tử Long cũng xác định biến hóa như vậy cũng không phải do
nguyên linh tiêu hao mà đến, mà là mật độ của linh hạch đang từ từ gia
tăng, chỉ là rất yếu ớt mà thôi. Không chỉ như thế, nguyên linh tuần
hoàn khắp kinh mạch trong cơ thể dĩ nhiên lại bắt đầu lưu động nơi
hình rồng trên ngực, tuần hoàn một lần lại một lần rồi quay về tiến
nhập vào linh hạch.
Mà đi ở phía sau, Hoa Nạp Đức cùng Ngả Tuyết cũng càng ngày càng
mê hoặc, bởi vì trong mắt bọn họ, cảm giác Tử Long mang đến càng
ngày càng hài hòa, phảng phất như từng chút từng chút dung hợp cùng
hoàn cảnh chung quanh, khí tức hài hòa cũng làm cho bọn họ nhìn bóng
lưng Tử Long ngày càng trầm mê, đó là một loại không vui không lo,
không muốn không cầu, trong lòng một mảnh thanh minh, như yên lặng
ngủ say, không có bất luận sự vật gì, không có bất luận tiếng động gì,
không còn ký ức nào khác.
Trong bất tri bất giác, Tử Long rốt cuộc thấy được một địa phương
không tầm thường trong thông đạo, đó là ở phía trước không xa xuất
hiện một ngã rẽ bốn mươi lăm độ, Tử Long dừng bước quay đầu lại, đột
nhiên bị đụng phải, “ A!” thanh âm một nam một nữ song song vang lên
phía sau Tử Long.
“ Hai người các ngươi làm gì? Bước đi sau không nhìn kỹ, nghĩ gì mà
- nghĩ đến xuất thần như thế?” Tử Long quay đầu lại nhìn vẻ mặt mờ mịt
của hai người hỏi.
Hoa Nạp Đức liếc mắt nhìn Ngả Tuyết, có chút mê man nói: “ Tử Long,
vừa rồi ngươi làm sao vậy?”
“ Ta làm sao? Ta thế nào a! Chính là hai người làm sao mới đúng, thấy
ta dừng lại còn đụng trúng.” Tử Long không khỏi nghi hoặc nhìn hai
người.
“ A! Vừa rồi ta có một loại cảm giác, thật giống như lúc đi vào đại điện
nhìn thấy người đứng trên đầu thần long, đã đột nhiên thất thần.” Ngả
Tuyết cau mày, nhìn Hoa Nạp Đức trầm giọng nói.
“ Đúng vậy! Ta cũng như vậy, Tử Long, ngươi rốt cuộc là làm cái gì?”
Hoa Nạp Đức nhìn Tử Long hiếu kỳ nói.
Tử Long giật mình, âm thầm nghĩ: “ Chẳng lẽ vừa rồi nguyên linh dung
hợp Băng tinh hoa nguyên tố, nhưng vì sao gặp phải tình huống này,
thần long ấn? Lẽ nào người trên đầu thần long có quan hệ gì sao?” Tử
Long nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ, trái lại khiến cho hắn ngày càng
nghi hoặc.
Liếc mắt nhìn Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết, đều đang chăm chú theo dõi
hắn, đang chờ hắn trả lời, Tử Long cười khổ một chút nói: “ Ta có thể
làm gì, xem là hai người còn chưa hoàn toàn giải thoát khỏi trận pháp
kia đó!”
Ngả Tuyết như có thâm ý nhìn thoáng qua Tử Long, ngược lại nhẹ
giọng nói: “ Có thể là như vậy!”
Hoa Nạp Đức cũng trầm tư, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói: “ Tử Long,
ngươi dừng lại làm gì, sao không đi nữa?”
“ Chúng ta hình như đi lâu lắm rồi! Phía trước có ngã rẽ, không bằng
chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp!” Tử Long thở dài một hơi
nói.
“ Chúng ta đi quá lâu, ta cảm thấy như đã vài ngày vậy, nếu ngươi
không nói, ta không cảm giác mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi!”
- Hoa Nạp Đức lấy ra Hỏa tinh hoa linh tố thạch chà xát trong tay nói.
Kỳ thật Tử Long căn bản không cần nghỉ ngơi, nguyên linh trong cơ thể
không ngừng vận chuyển, đã làm hắn không còn cảm giác uể oải, mà
Băng tinh hoa chuyển hoán thành nguyên linh, càng làm cho Tử Long
tinh thần gấp trăm lần, nhưng Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết thì khác, bọn
họ đều là khống tố sư, thể lực vốn kém, ở khoảng thời gian này, cũng
không biết đã đi bao lâu, thể lực đã tiêu hao nhiều, lại bất tri bất giác
mơ hồ đi theo Tử Long, lúc này hai người tỉnh táo lại, đã là uể oải
không chịu nổi.
Ba người nghỉ ngơi một hồi, ăn một ít đồ ăn lại uống nước, Hoa Nạp
Đức bởi vì sốt ruột cứu người, cũng không nghỉ ngơi lâu, ba người lại đi
tiếp. Qua ngã rẽ phía trước, sau mấy tiếng đồng hồ, ba người rốt cuộc đi
tới tận cùng thông đạo.
nguon tai.lieu . vn