Xem mẫu
- ÁM SƯ THẦN THOẠI
Tác giả : Ẩn Nặc Trần Hiêu
QUYỂN 1 : ÁM SƯ XUẤT THẾ
CHƯƠNG 19 : TRẬN PHÁP TRONG TRUYỀN THUYẾT
Người dịch: Cô Long
Nguồn: Kiếm Giới
Ba người chậm rãi hướng chỗ sâu trong của cánh đồng tuyết đi đến,
nhưng càng đi vào sâu, thì độ lạnh càng tăng cao, Hoa Nạp Đức phải sử
dụng tinh hoa bình tế( che đậy) để giúp Tử Long và Ngả Tuyết, tạm thời
chống đỡ giá lạnh. Tinh thạch vẫn chỉ dẫn địa phương mà Tuyết Sư
Thú công kích nhân loại đã lưu lại, đột nhiên Tử Long nghĩ ra điều gì,
nhìn phương xa một chút trầm giọng nói: “ Ta nghĩ chúng ta cứ tiếp tục
đi như thế, nhất định sẽ có nguy hiểm.”
“ Vì sao? Tinh thạch chỉ thị sẽ không lầm lỗi, chúng ta vẫn đi như vậy
nhất định sẽ tìm được ổ của Ngự Thú Sư, đến lúc đó nhất định phải cho
hắn thấy.” Hoa Nạp Đức không giải thích được ý của Tử Long, nhìn vết
tích kéo dài tận phương xa nói.
“ Ta không biết tinh thạch của ngươi có xuất hiện sai lầm hay không,
nhưng ta biết nếu đi theo những vết tích này tới trung ương thì nơi đầu
tiên chúng ta gặp phải nhất định là thú đàn, với lực lượng ba người
chúng ta đón nhận thú đàn, ta nghĩ hậu quả chỉ có một.” Tử Long chà
xát đôi tay băng lãnh nói.
Ngả Tuyết hình như có thâm ý nhìn thoáng qua Tử Long, vẫn nghĩ Tử
Long luôn cấp cho nàng một loại cảm giác khác thường, nam tử nhìn
như mộc mạc này lại có tâm tư nhẵn nhụi như vậy, nên cũng tán thành
nói: “ Ngươi nói đúng, không bằng chúng ta đi sát biên giới của vết tích,
như vậy nếu như nhìn thấy thú đàn chúng ta có thể né tránh thật xa,
nếu còn không kịp, ta nghĩ ngoài biên giới thì thú đàn cũng sẽ không
làm gì chúng ta.”
Hoa Nạp Đức cũng hiểu được đề nghị này tốt, vì vậy ba người đang qua
thêm trăm mét xa dấu vết quái thú lưu lại, dọc theo vết tích sát biên giới
tiếp tục đi tới. Ba ngày lặn lội đường xa đối với Tử Long cũng không là
gì, nguyên linh tuần hoàn một vòng trong cơ thể là có thể hoàn toàn
- thanh trừ uể oải, chỉ là làm khổ Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết, hai người
đều là khống tố sư, thân thể tố chất kém cỏi, hơn nữa độ lạnh của chốn
trời băng đất tuyết, nếu không phải trên người Ngả Tuyết mang theo
Hỏa tinh hoa Linh Tố Thạch có thể sưởi ấm, sợ rằng hai người đã sớm
không thể chi trì, cho dù là như vậy, hành trình suốt một ngày đêm vẫn
tiêu hao thể lực toàn thân của bọn họ, phải ở thời gian buổi tối tiến hành
khôi phục, mà Tử Long cũng phụ trách gác đêm, may là mấy ngày nay
cũng không có chuyện gì phát sinh, thậm chí dù là một sinh vật cũng
không nhìn thấy.
Nhưng vào giữa trưa ngày thứ tư, đột nhiên Tử Long cảm giác bị người
nhìn trộm, không khỏi nhìn về phía trước, chỉ thấy trăm ngàn Tuyết
Thú Sư đang nằm ngồi cách đó không xa, thân thể trắng tuyết hòa lẫn
dung hợp cùng đất tuyết, nếu như không nhìn kỹ, thật đúng là không
thể phát hiện, nhưng làm cho Tử Long kỳ quái chính là những con
Tuyết Sư Thú này vẫn không nhúc nhích nằm yên ở đó, giống như ngay
cả hô hấp cũng ngừng lại.
Hoa Nạp Đức cùng Ngả Tuyết cũng nhìn thấy được Tuyết Sư Thú phía
trước, mấy người liếc mắt nhìn nhau, tận lực rời xa bên ngoài thú đàn
đi tới phía trước, cẩn thận đi ngang qua đàn Thú Tuyết Sư khổng lồ, cả
đàn Thú Tuyết Sư đội ngũ chỉnh tề, rất quy củ, thậm chí cả tư thế đều
như nhau, phảng phất như một tòa băng điêu sống động, ba người ngay
cả thở mạnh cũng không dám, rất sợ làm giật mình tỉnh giấc đàn Tuyết
Sư, nhưng Tử Long biết mấy người mình đã bị phát hiện, bởi vì con mắt
màu ngân bạch của chúng đang chậm rãi chuyển động theo bước chân
của mọi người, bởi cự ly xa, hơn nữa tốc độ chuyển động cũng chậm,
nếu bất cẩn sẽ không phát hiện được.
Thế nhưng Tử Long cũng không có nói ra, bởi vì nếu như Ngự Thú Sư
không muốn bọn họ đến gần, sớm đã để cho đàn thú phát động tiến
công, sẽ không để cho bọn họ cứ như vậy mà đi qua. Ba người khẩn
trương đi qua khỏi đàn thú, không khỏi thở ra một hơi thật dài.
Lại là hành trình một ngày đêm, ba người rốt cuộc đi tới dưới chân
tuyết sơn, nhìn về phía trước, không khỏi phát sinh từng trận cảm thán,
từ vị trí này có thể rõ ràng nhìn thấy băng tuyết hình thành đá núi, chỉ
là băng nham cũng không nghiêng, mà là thẳng tắp từ trên xuống dưới,
giống y như một tấm gương sừng sững đứng nơi đó, Tử Long ngửa đầu
nhìn tuyết sơn cao to nguy nga, chẳng hiểu thế nào, trong lòng dĩ nhiên
- hiện lên một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
“ Nhanh, bên này, cảm giác của tinh thạch càng ngày càng mãnh liệt
đó.” Hoa Nạp Đức nắm chặt Tử Mẫu tinh thạch chạy nhanh tới một bên
sườn núi. Tử Long và Ngả Tuyết cũng theo sát phía sau, băng nham
chiếu rõ phản ánh thân ảnh ba người đang chạy thật nhanh.
“ Bên kia có cánh cửa, không biết có phải là địa phương của Ngự Thú
Sư hay không.” Ngả Tuyết chỉ một cánh cửa màu trắng khảm vào giữa
băng nham.
“ Khẳng định đúng rồi, chúng ta đi mau, sẵn đám Tuyết Sư còn ở xa,
chúng ta nhanh đi vào thôi.” Hoa Nạp Đức có chút sốt ruột vừa nói vừa
hướng cánh cửa đi đến.
Tử Long và Ngả Tuyết đều đi theo phía sau Hoa Nạp Đức, Tử Long kéo
tay Hoa Nạp Đức nói: “ A Đức, ngươi có cảm thấy kỳ quái hay không,
đàn Tuyết Sư Thú đặt ở ngoài đó không phải chỉ là bày biện mà thôi a.”
“ Ta cũng có loại cảm giác này, hình như người bên trong đang chờ
chúng ta, nhưng ta nhất định phải đi xem thử Ngự Thú Sư này là người
như thế nào.” Hoa Nạp Đức cắn răng kiên định nói.
Tử Long gật đầu, không nói gì thêm, khoảng một khắc thời gian ba
người đi tới trước cửa sơn môn, chỉ thấy một cánh cửa do băng lớn tạo
thành tỏa ra hàn khí lạnh buốt giá, toàn bộ cửa đại khái cao mười thước
rộng năm thước, ba người đứng trước cửa nhìn thật nhỏ bé.
Hoa Nạp Đức khẩn cấp đi tới trước cửa, hai tay chậm rãi đặt tới cửa,
còn cách cự ly chừng một thước thì đột nhiên một loại khí tức làm cho
cả ba hít thở không thông từ trên cửa tỏa ra. Chỉ có thần thức cường
đại của Tử Long mới đi qua được dễ dàng một ít.
Hoa Nạp Đức vội thu hồi hai tay, cỗ khí tức cường liệt cũng tùy theo
mất đi, Hoa Nạp Đức không cam lòng thở hổn hển hai mắt chăm chú
nhìn chằm chằm sơn môn.
“ Tinh thần lực lượng thật mạnh đại, chúng ta làm sao bây giờ?” Ngả
Tuyết thở gấp nói.
- “ Ngả Tuyết, cửa này là do băng chế, ngươi dùng khống thủy thuật thử
xem!” Hỏa Nạp Đức đột nhiên nghĩ ra điều gì nói với Ngả Tuyết.
“ Để ta thử xem!” Ngả Tuyết nhìn hắn nói.
Tử Long nhìn hai mắt Ngả Tuyết khép hờ, hai tay làm ra thủ thế xinh
đẹp, chỉ thấy một đạo quang cầu xuất hiện ngay trước mặt Ngả Tuyết,
quang cầu phát ra quang mang bạch sắc chói mắt, chậm rãi hướng sơn
môn dời đi, dần dần quang cầu dung vào trong cửa núi từng chút một,
toàn bộ Thủy tinh hoa trên cửa lớn từ từ sinh động, Ngả Tuyết cau mày
hai tay hư không đẩy về phía trước, “ oanh lung lung”, sơn môn thật
lớn bắt đầu mở ra, một khe hở chỉ đủ một người đi qua xuất hiện ngay
trước mắt ba người, nhưng như vậy cũng đã không tệ rồi.
Tử Long nhìn thoáng qua Ngả Tuyết, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, có
chút cảm giác vô lực, đột nhiên thân hình bắt đầu lảo đảo, Tử Long
nhìn thấy không hay, liền bước nhanh lên đỡ Ngả Tuyết.
“ Ngươi không sao chứ?” Tử Long kiểm tra tình huống Ngả Tuyết một
chút, hoàn hảo, chỉ là tinh thần lực sử dụng quá độ, nghỉ ngơi một chút
sẽ tốt.
“ Không có việc gì, cảm tạ ngươi.” Ngả Tuyết cảm kích nhìn thoáng qua
Tử Long nói.
“ Ngả Tuyết, ngươi không có chuyện gì a?” Hoa Nạp Đức cũng đã đi tới
hỏi.
“ Không có chuyện gì, qua một hồi là tốt rồi, chúng ta đi vào trước đi!”
Lúc này Ngả Tuyết mới phát hiện bởi vì vô lực, toàn bộ thân thể đều y
ôi trong lòng Tử Long, nhất thời trên mặt đỏ lên, giãy dụa thoát khỏi
tay Tử Long, nhưng vừa đứng thẳng, lại cảm thấy chóng mặt muốn té,
phải nhờ Tử Long đỡ lấy, trong lòng Ngả Tuyết rung động, vì sao vị
nam tử dáng vẻ quê mùa này lại có thể cấp cho mình một loại cảm giác
khác thường như thế.
“ Chúng ta đi thôi, Tử Long, ngươi đỡ Ngả Tuyết đi.” Hoa Nạp Đức biết
Ngả Tuyết có chút không thích ứng, nhưng không có cách nào, nàng suy
yếu đến mức không thể tự mình bước đi.
- “ Chúng ta vào đi thôi!” Ngả Tuyết đỏ mặt nhỏ giọng nói.
“ Ân, chúng ta cùng vào!” Tử Long chậm rãi đỡ Ngả Tuyết đi vào sơn
môn.
Đi vào trong sơn môn, một tòa đại điện xuất hiện trước mặt ba người,
bảy băng trụ cao hơn mười thước chống đỡ đại điện lớn hơn trăm thước
vuông, nhưng bên trong đại điện ngoại trừ băng trụ thì cũng không còn
vật gì khác, ở phía trước đại điện trên vách tường điêu khắc bảy con
thần long, thần long khắc họa khác nhau, hoặc là cưỡi mây đạp gió,
hoặc là nhị long hí châu, chỉ có một con rồng nằm trên sáu con thần
long khác, mà bên trên đầu rồng lại có một người đứng thẳng.
Tử Long cảm giác con rồng kia vô cùng thân thiết, hình như giống như
Tử Sắc Thần Long trên ngực hắn, chỉ là một bên là bay lượn trên
không, một là đang chợp mắt, ánh mắt dần dần nhìn lên trên, nhìn
người kia, làm trong lòng hắn có một tia nghi hoặc, vô luận thấy thế
nào, người kia cũng là mơ mơ hồ hồ, thấy không rõ dung mạo và quần
áo hắn, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ chân thật, có
một loại ngạo thị thiên địa vạn vật, vô cùng khí thế, giống như thiên
thần đang đứng sừng sững nơi đó, Tử Long nhìn không rõ nên càng
muốn nhìn thêm cho thật rõ ràng, trong mắt phảng phất đã không còn
gì khác, chỉ có một thân ảnh không rõ tồn tại, cứ như vậy càng ngày
càng trầm mê, càng ngày càng bàng hoàng, trong lòng phảng phất như
càng lúc càng mê man, giống như tiến nhập vào một mảnh thế giới an
tĩnh tường hòa, thể xác và tinh thần bất giác thả lỏng, trong lòng một
mảnh linh hoạt kỳ ảo, vô trần vô thế vô tạp niệm.
Đột nhiên nguyên linh trong ngực Tử Long hiện lên, cấp tốc lưu chuyển
toàn thân, hắn mạnh mẽ tỉnh táo lại, điều tiết nguyên linh quay về linh
hạch, lắc đầu thanh tỉnh lại, lại nhìn Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết, hai
người vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, si ngốc nhìn chằm chằm
vách tường, trong ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng. Tử Long trong
lòng cả kinh, đây là thứ gì, không ngờ có khả năng mê hoặc tâm thần
người khác, nếu không phải do nguyên linh ở thời điểm mấu chốt tuôn
ra, khả năng hiện tại mình đã không thể thanh tỉnh lại, không khỏi vận
khởi nguyên linh, mãnh liệt hét lên một tiếng, nhất thời thanh âm vang
vọng trong đại điện, Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết cũng theo tiếng hét của
hắn mà tỉnh táo lại.
- Hai người nhất thời tuôn mồ hôi lạnh, từng ngụm thở phì phò, bởi vì
như trong ác mộng giật mình tỉnh giấc.
“ Làm sao vậy? Vừa xảy ra chuyện gì? Đây là có chuyện gì?” Hoa Nạp
Đức xoa mồ hôi trên trán mê man hỏi.
“ Không nên nhìn người trên bức họa kia nữa, không biết ở đây dùng
phương pháp gì, lại có thể mê hoặc tâm thần người khác, làm cho chìm
đắm trong đó, vô pháp tự kìm chế.” Tử Long nhìn Hoa Nạp Đức cảm
giác không gì trở ngại mới nói.
Trong lòng Hoa Nạp Đức còn sợ hãi nói: “ Thật đáng sợ, vừa nhìn chằm
chằm người kia, không biết thì đã trầm mê trong đó rồi, hình như cái gì
cũng không biết, đem những sự việc đều quên, trong ngực không còn gì
cả, nếu không phải Tử Long hét một tiếng, ta nghĩ đời này chúng ta
cũng không thể tỉnh táo lại.”
“ Lẽ nào đây là trận pháp?” Ngả Tuyết sắc mặt tái nhợt trầm tư nói.
nguon tai.lieu . vn