Xem mẫu
- Phần 33
TẦNG 19 ĐỊA NGỤC
Trôi giạt trong biển băng rất lâu, Xuân Vũ từ từ nổi lên mặt nước.
Mí mắt vẫn nặng chình chịch nhưng rồi cô vẫn mở mắt ra, chỉ thấy 1 làn ánh sáng mờ
đục. Cô chớp chớp mắt thật mạnh rồi nhận ra đây là 1 căn phòng hoàn toàn xa lạ,
mình đang nằm trên giường đệm êm ái, tấm rèm cửa khá dày che ánh sáng. Trên bức
tường trước mặt treo bức tranh “Đi tuần đêm” của Rembrandt, dưới ánh đèn bố trí rất
khéo, thấy rõ 1 tốp người Hà Lan thế kỷ 17 đang đi tuần tra trên phố.
Cô cố ngồi dậy, nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua. Cô đã vào tầng 18 địa ngục – 1
ngôi trường đại học dân lập đã ngưng hoạt động, cô làm theo các tin nhắn và chữ viết,
rồi đi đến khu bể bơi của trường. Đứng bên bể bơi, cô nhớ đến điều bí mật sâu kín
nhất trong lòng cô. Người bố dượng đã chết từ lâu bỗng xuất hiện, ông ta dần áp sát
khiến cô tuyệt vọng rồi bị ngã xuống bể bơi. Lúc sắp chết đuối thì Cao Huyền nhảy
xuống cứu, rồi đưa cô về đây. Đúng thế, đây là nhà Cao Huyền, phía dưới là phòng
tranh của anh.
Hai tay cô ôm vai, hít 1 hơi thật sâu. Cô đã đi qua tầng 18 địa ngục, vậy thì tầng 19 sẽ
là gì đây?
Cô bỗng nhớ ra rằng, tối qua, máy di động của cô, quần áo ướt của cô đều để lại ở
cái bể bơi ấy. Vậy thì có lẽ cô không thể chơi tiếp trò chơi địa ngục được nữa!
Nhưng, cô còn chưa ra khỏi địa ngục! Có 1 u linh nào đó vẫn đang chờ cô.
Cửa phòng bỗng mở ra, Cao Huyền bước vào. Anh thấy Xuân Vũ đã tỉnh dậy bèn ngồi
xuống bên giường, nói: “Em còn thấy lạnh không? Nếu vẫn thấy chưa ổn, anh sẽ đưa
em đi viện ngay.”
Xuân Vũ thẫn thờ nhìn anh, im lặng hồi lâu, rồi cô bỗng ôm chầm lấy anh, lẩm bẩm:
“Bây giờ em rất ổn rồi, chỉ cần có anh ở bên… em chỉ cần có anh ở bên…”
Cao Huyền khẽ hôn Xuân Vũ: “Em không sao là tốt rồi. Nếu em xảy ra chuyện gì, anh
thực sự không biết sẽ sống ra sao.”
“Tại sao tối qua anh cũng đến bể bơi?”
“Vì anh cũng nhận được tin nhắn về tầng 18 địa ngục, chỉ dẫn anh đến ngôi trường
đó. Đêm tối tuyết rơi, anh đi vào khu trường vắng vẻ, cuối cùng đi đến bể bơi thì thấy
em bị rơi xuống nước. Anh lập tức cởi áo nhảy xuống cứu em lên. Sau đó đưa em về
đây.”
- Xuân Vũ đã hiểu rõ tất cả nhưng vẫn còn băn khoăn: “Tối qua anh có trông thấy 1
người đàn ông ở bể bơi không?”
“Người đàn ông nào?”
“Một người tuổi trung niên cao lớn, trông gớm ghiếc, toàn thân bốc ra 1 thứ mùi quái
dị. Ông ta bước lại gần em khiến em ngã xuống bể bơi.”
“Không, anh không nhìn thấy ai khác. Chỉ thấy em đứng bên thành bể, ngây người kinh
ngạc nhìn về phía trước, sau đó sợ hãi lùi lại rồi ngã xuống nước.”
Đôi mắt Xuân Vũ mở to: “Anh nói là không hề có người đàn ông nào à?”
“Tất nhiên là không!”
Cô lắc đầu, hít thở thật sâu: “Chẳng lẽ là em bị ảo giác?”
Cao Huyền nhẹ nhàng vuốt mái tóc Xuân Vũ, nói: “Đừng nghĩ ngợi lan man nữa, có lẽ
những thứ mà em tưởng tượng không hề tồn tại.”
Xuân Vũ nhắm mắt cố hồi tưởng lại, cô nghĩ ra rằng lúc đó mình đã hoang tưởng –
mùa hè năm 15 tuổi cô đã giết ông bố dượng thật sao?
Đôi môi cô run run, sao cái hồi ức đó lại rõ đến thế? Không! Cô nhớ rằng không hề có
cái buổi tối như vậy, đâu có chuyện máu me đầm đìa và con dao nhọn.
Cô bỗng nhớ ra cái đêm mà hoa dạ lan hương nở rộ, bố dượng của cô suốt đêm không
về. Ngày hôm sau cũng không thấy bóng dáng, và kể từ đó không thấy tăm hơi ông ta
đâu nữa. Hai mẹ con Xuân Vũ lại trở về cuộc sống yên ổn, người đàn ông ấy cũng
không về quấy rối họ nữa.
Năm cô thi đỗ đại học, mẹ cô không may mắc bệnh ung thư, vào những ngày cuối
cùng của cuộc đời, bà cho Xuân Vũ biết ông ấy không mất tích, mà là đã đi với tình
nhân, họ rủ rê nhau đi Quảng Đông rồi đi định cư ở nước ngoài, vĩnh viễn không trở
về nữa. Ít lâu sau, mẹ cô qua đời.
Đúng thế, cô không giết ông bố dượng, chính ông ta tự bỏ đi.
Cái buổi tối giết người ấy, chỉ là Xuân Vũ hoang tưởng ra mà thôi.
Bây giờ cô đã chiến thắng được sự hoang tưởng ấy.
Cô thở ra 1 hơi thật dài, ác mộng từ bao năm qua có thể kết thúc rồi đây.
Vậy thì, những chuyện ở địa ngục cô gặp bố đã qua đời nhiều năm, gặp bố dượng…
thảy đều là ảo giác và hoang tưởng, chắc đều do trò chơi địa ngục tạo nên.
- Cô lại mở to mắt nhìn Cao Huyền, nói: “Cảm ơn anh đã giúp em nhớ lại được mọi sự
thật!”
“Trí nhớ của em vốn rất bình thường, chỉ vì sợ hãi nên sinh ra hoang tưởng đó thôi!”
“Bây giờ là lúc nào rồi?”
“Đến giờ em đã ngủ một mạch hơn 10 tiếng đồng hồ, lúc này đang là buổi chiều. Em
rất đói bụng, đúng không? Anh sẽ đi mua vài món ăn, cứ chờ anh!” Anh vỗ vai cô, rồi
bước ra khỏi phòng.
Xuân Vũ nhẹ nhàng nằm xuống nhưng rồi cô lại ngồi dậy. Người vẫn thấy rét nhưng
cô cứ kéo tấm rèm cửa sổ ra, tuyết trắng xóa hắt ánh sáng vào khiến cô gần như
không dám mở mắt nhìn.
Tuyết vẫn rơi, ngoài kia dòng sông Tô Châu vẫn lặng lẽ trôi, những bông tuyết rơi
xuống mặt sông, rồi lập tức bị dòng nước nuốt chửng. Con đường bên bờ đê không có
mấy người qua lại, chỉ thấy trên kia cầu xa xa không ngớt dòng ô tô chạy qua. Phía đối
diện vẫn là một dãy nhà gác kiểu cổ, không thể nhìn xa hơn vì bị mấy tòa nhà cao
chắn mất tầm nhìn.
Cô nhìn thấy 1 chú chim sẻ bay ngang qua màn tuyết.
Ở bệnh viện, những bông tuyết đang chấp chới bay. Hứa Văn Nhã nhìn bầu trời qua ô
kính cửa sổ. Mái tóc của cô được chải mượt mà, xõa trên vai rất tự nhiên, chẳng khác
gì 1 con cừu non ngoan ngoãn.
Diệp Tiêu và bác sĩ Văn đứng ngoài cửa buồng, họ nhìn nhau gật đầu rồi lặng lẽ lui ra
ngoài. Đi trên hành lang khá dài, Diệp Tiêu khẽ hỏi: “Bác sĩ gọi điện bảo tôi đến, chỉ
là để nhìn thế thôi à?”
“Không. Tôi mới phát hiện ra 1 điều, cần phải nói với anh.”
“Khoan đã, tôi xin nói với anh điều này trước: Xuân Vũ mất tích rồi.”
“Cô ấy mất tích?”
“Tôi đã tìm cô ấy suốt 1 ngày, gọi di động cũng không thấy gì. Sáng nay tôi đã đến
trường tìm cô ấy, các bạn nói Xuân Vũ đã 1 ngày 1 đêm không về phòng, chẳng rõ đi
đâu.” Diệp Tiêu tiếp tục đi về phía đầu hành lang. “Liệu có phải bệnh cũ của cô ấy
lại tái phát không?”
Bác sĩ Văn im lặng hồi lâu mới nói: “Tuy loại bệnh này có tỉ lệ tái phát rất cao, nhưng
theo quan sát của tôi về Xuân Vũ, thì tôi cho rằng khó mà có khả năng này. Nửa năm
trước khi cô ấy ra viện, tôi đã phân tích tâm lý về cô ấy rất kỹ, tuy nội tâm vẫn còn bị
- 1 ám ảnh nào đó và không muốn nói với ai, nhưng cô ấy rất có ý thức khống chế. Cô
ấy không thuộc nhóm người có hệ thần kinh yếu.”
“Vâng, có lẽ tôi chỉ lo bò trắng răng. Bác sĩ có phát hiện gì về Văn Nhã?”
“Lần trước chúng ta gặp nhau anh đã biết rồi: tôi dùng phương pháp lấy độc trị độc,
dùng ngay tin nhắn để điều trị chứng rối loạn tâm thần. Chủ yếu là tạo dựng cho cô
ấy niềm tin ở sự giao lưu giữa người với người đồng thời khắc phục tâm lý sợ hãi
của cô ta. Tôi đã đi sâu tìm hiểu thế giới nội tâm của Văn Nhã, và phát hiện ra rằng,
khi chơi trò chơi địa ngục, đầu óc cô ta luôn sinh ra các loại âm thanh, cứ như là đang
có người nói chuyện với mình thật. Nhập viện rồi, cô ta vẫn có cảm giác đó, và dùng
con khỉ để thay cho những đối tượng nói chuyện với mình.”
Diệp Tiêu có phần sốt ruột: “Thế thì việc này có thể nói lên điều gì? Lần trước ông đã
nói là cô ta bị ám ảnh tâm lý?”
“Đúng thế. Mỗi chúng ta ai cũng bị ám ảnh tâm lý. Nhưng có người sẽ gặp phải 1 sự
kích thích đặc biệt nào đó – nếu nói ám ảnh đó là ma quỷ, con ma đó bị nhốt trong két
sắt, thì nay có người đưa cho anh cái chìa khóa, mở két và thả con ma đó ra. Anh hiểu
chưa?”
“Ông có thể nói cho rõ hơn không?”
“Được. Nói đơn giản là, chìa khóa để mở nội tâm Văn Nhã là – khống chế tâm lý.”
“Khống chế tâm lý?”
“Đúng. Có rất nhiều cách để khống chế tâm lý mà thường dùng nhất là ám thị và thôi
miên.” Bác sĩ Văn cũng đã đi đến hết hành lang, ông nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, lại
nói tiếp: “Ám thị tức là vì 1 mục đích nào đó, người ta thông qua lời nói, động tác tay,
vẻ mặt, hành động… hoặc 1 thứ tín hiệu nào đó, phát ra 1 thông tin nhất định bằng
phương thức cô đọng, gián tiếp, khiến cho đối tượng phải tiếp nhận quan điểm, ý
kiến được gợi ý, hoặc phải hành động theo phương thức được gợi ý. Nói chung,
người làm ám thị ở thế chủ động tự giác, người bị ám thị ở thế bị động. Môi trường
bóng tối và sợ hãi thì dễ khiến người ta tiếp nhận ám thị.”
Diệp Tiêu hít sâu 1 hơi rồi nói: “Ông nói là, Văn Nhã đã tiếp nhận ám thị? Thế thì ai là
người phát ra ám thị?”
“Đương nhiên là tin nhắn địa ngục! Từ tầng 1 đến tầng 19 của địa ngục là 1 quá trình
ám thị. Thực tế là bất kỳ thông tin nào mà bộ não con người nhận được đều có thể trở
thành 1 thứ ám thị, tin nhắn di động tất nhiên cũng là 1 loại thông tin. Tôi giao lưu với
Văn Nhã bằng tin nhắn, đây cũng là 1 liệu pháp ám thị. Tôi nhận ra rằng, cái trò chơi
địa ngục mà cô ta chơi, có tác dụng ám thị rất mạnh!”
- “Tôi hiểu ra rồi. Còn thôi miên thì sao?”
Lúc này Diệp Tiêu đang nhớ đến bộ phim kinh dị Nhật Bản có tên là “Thôi miên”.
“Ám thị tồn tại ở khắp chốn trong cuộc sống của chúng ta, mà phần lớn là phát sinh
trong lúc không có ý thức gì. Nhưng thôi miên thì phải thông qua 1 phương thức đặc
thù nào đó, đưa người ta vào trạng thái tựa như ngủ; và cũng có thể coi đây là 1 cách
ám thị đặc biệt.”
“Phương thức đặc thù, tức là thuật thôi miên phải không?”
“Anh cho rằng thuật thôi miên là gì? Chỉ có những cách dùng 1 thứ con lắc đung đưa
hoặc những nghi thức như kiểu phù thủy thì mới là thuật thôi miên à? Không! Thuật
thôi miên có rất nhiều thủ pháp, không nhất thiết phải tiến hành trực tiếp.”
“Tức là, cũng có thể thông qua tin nhắn di động để thôi miên?”
Bác sĩ Văn lại im lặng 1 lúc lâu mới nói: “Cho đến nay vẫn chưa có bất cứ 1 thông tin
nào hoặc 1 ca bệnh nào như thế này, nhưng tôi cảm thấy… rất có thể Hứa Văn Nhã là
ca đầu tiên trên thế giới bị thôi miên bằng tin nhắn di động, rồi dẫn đến tâm thần phân
liệt.”
Nghe những suy luận kỳ lạ kinh hồn này, Diệp Tiêu không thể không giật mình: “Nếu
là thế thật, thì người đầu tiên trên thế giới bị thôi miên bằng tin nhắn phải là Tố Lan;
người đầu tiên vì thế mà tự tử là Thanh U.”
“Hiện giờ chúng ta chưa biết chi tiết về việc thôi miên bằng tin nhắn di động, nhưng
cái trò chơi có tác dụng thôi miên rất mạnh ấy chắc chắn phải được thiết kế vô cùng
tinh vi, nếu không, không thể khiến cho người bình thường bị tâm thần phân liệt
được!”
- Lúc này Diệp Tiêu đã không nói được gì nữa. Anh hiểu rất rõ trò chơi địa ngục là thế
nào. Bác sĩ Văn đã suy luận đúng, nó phải được thiết kế dàn dựng rất tỉ mỉ.
Bác sĩ Văn nói tiếp: “Thôi miên chia làm 3 cấp độ: thôi miên nông, thôi miên trung độ,
và thôi miên “mộng hành” (nghĩa là hành động). Văn Nhã chơi trò chơi địa ngục, thoạt
đầu là thôi miên nông, cô ấy chưa cảm thấy sợ hãi mà chỉ thấy rất thú vị. Lúc đó cô ấy
đã bị ám thị rồi và bị lệ thuộc rất mạnh vào tin nhắn địa ngục, buộc phải tiếp tục
bước vào tầng sau của địa ngục. Tiếp theo là thôi miên trung độ, lúc đó cô ấy không
thể rời khỏi tin nhắn địa ngục nữa, ngày càng có nhiều ảo giác và hoang tưởng. Cuối
cùng là thôi miên cấp độ cao nhất – giai đoạn mộng hành; thực tế là khi bước vào trò
chơi địa ngục, cô ấy đã ở trạng thái tương tự mộng du, ý thức đã bị tin nhắn khống
chế hoàn toàn, rất tin vào những cảnh tượng mà mình đã hoang tưởng ra, hậu quả là bị
tâm thần phân liệt, mãi mãi bị hãm ở giai đoạn mộng hành tức là thôi miên độ sâu.”
Nghe đến đây Diệp Tiêu thấy sởn tóc gáy. Giờ đây anh đã hiểu ra, khi bước vào trò
chơi địa ngục, tức là anh đã bị thôi miên nông và thôi miên trung độ. Điều này hơi
giống với việc thể nghiệm mô phỏng trong trò chơi điện tử tương lai: sẽ gắn điện
cực vào đầu, để cho máy tính và bộ não con người trực tiếp giao lưu với nhau, người
chơi sẽ có cảm nhận như chính mình đang ở trong cảnh đó. Thực ra chỉ là tổng hợp
của các kích thích mà máy tính mang lại, người chơi sẽ có những ảo giác y như thật.
Diệp Tiêu nhớ lại sáng sớm hôm qua anh đã có rất nhiều ảo giác khi đang ở trong trò
chơi địa ngục. Hình như anh đã trông thấy Tuyết Nhi, thậm chí hoang tưởng rất mạnh
rằng mình đã bắn chết tên tội phạm ma túy; chắc đó là giai đoạn “mộng hành” đáng
sợ? Nếu lúc đó anh không đập nát chiếc di động thì hậu quả sẽ là bị tâm thần phân
liệt hoặc sẽ giống như Thanh U và Tố Lan cũng nên! Nghĩ đến đây, anh buột miệng
hỏi: “Liệu có thể vì bị mộng hành mà tự tử không?”
“Hoàn toàn có thể! Khi những hoang tưởng đáng sợ đã tràn ngập bộ não, nội tâm đã bị
tin nhắn địa ngục khống chế hoàn toàn, thì con người có thể làm đủ mọi chuyện – kể
cả tự tử.”
Diệp Tiêu đã vã mồ hôi trán: “Nhưng, kẻ thiết kế trò chơi nhắn tin địa ngục đã làm
những gì để có thể đạt được những điều ấy?”
“Tôi không biết . Nhưng chắc chắn hắn là 1 thiên tài – vừa có kiến thức tâm lý học sâu
rộng lại vừa tinh thông lập trình tin học và khai thác trò chơi. Nhưng điều đáng nói
hơn cả, hắn là kẻ cực kỳ điên rồ!”
Con chim sẻ đã bay đi, những bông tuyết vẫn tiếp tục rơi, 1 chiếc tàu chở hàng chạy
trên dòng sông uốn lượn dưới trời tuyết rơi. Cảnh tượng trước mắt thực giống như 1
bức tranh sơn dầu của Gauguin (họa sĩ người Pháp).
Xuân Vũ rời cửa sổ, thong thả bước ra khỏi căn phòng nhỏ. Bên ngoài là 1 phòng
khách rất rộng, bày các loại đồ vật kiểu cổ điển châu Âu, trang trí cũng theo phong
cách cổ điển châu Âu, ngay màu sơn tường cũng cho người ta cảm giác như là cung
- điện Versailles (Pháp) vẫn thấy trong phim ảnh. Ngôi nhà này xây dựng từ những năm
30, cho nên nhìn toàn bộ căn phòng của Cao Huyền có vẻ như trở về châu Âu thế kỷ
19.
nguon tai.lieu . vn