Xem mẫu

  1. Phần 23 TẦNG 13 ĐỊA NGỤC 3 giờ sáng. Diệp Tiêu chăm chú nhìn vào máy di động, đôi mắt anh đã đỏ ngầu, vất vả lắm mới nhìn được đúng vào ô cửa sổ tối om. Ngoài kia là mấy ngọn đèn luôn sáng thâu đêm ở tòa nhà đối diện. Anh đã vào được 9 tầng hạ của địa ngục. Màn hình vẫn hiện rõ cái số máy kia: xxxxx741111. Diệp Tiêu vẫn không sao thoát khỏi cái số máy mà anh giải mãi là “địa ngục” này. Anh cũng không giải thích nổi, đã biết rõ đây là địa ngục sao mình vẫn tiếp tục dấn sâu vào? Từ hôm bước vào tầng 1 địa ngục anh cảm thấy mình mang 1 tâm trạng hấp tấp khó tả, hối thúc anh phải đi tiếp. Ở tầng 1 địa ngục, Diệp Tiêu chọn “Chùa Lan Nhược” vì anh từng có ấn tượng sâu sắc với câu chuyện Nhiếp Tiểu Sảnh trong Liêu Trai Chí Dị. Khi lướt đi trong chùa Lan Nhược, anh cảm thấy mình đã trông thấy Nhiếp Tiểu Sảnh thật, anh chăm chú nhìn đôi mắt đẹp mê hồn của nàng, hít thở làn không khí của mấy trăm năm về trước, thậm chí có thể thông qua 1 phương thức nào đó, đối diện và trò chuyện với nàng, đụng đến thể xác và linh hồn của nàng. Diệp Tiêu rất tin ở cảm nhận thể nghiệm y như thật này, rành rành là chưa từng có đối với bất cứ ai; kể cả các game máy tính hiện đại nhất cũng chưa thể làm nổi điều này. Tuy sự nhạy cảm của người cảnh sát vẫn luôn cảnh cáo anh, nhưng đối diện với địa ngục như thế này, những ý nghĩ huyền hoặc và tò mò lại cứ như cái kim nhói vào anh, thôi thúc anh phải đi suốt tầng địa ngục. Thế là anh đi từ Chùa Lan Nhược đến Phủ tiến sĩ thôn vắng, đến Quán trọ U linh và Lâu đài Dracula, và đến cả London năm 1888. Hiện nay anh đã đột phá 9 tầng thượng địa ngục, còn nhiều địa ngục mới với những thể nghiệm mới đang chờ đợi anh. “Bạn đã vào tầng 10 địa ngục, kể từ đêm nay sẽ bước vào 9 tầng hạ, được thể nghiệm cuộc dạo chơi hoàn toàn mới. Hãy lựa chọn: 1. Ước 1 điều; 2. Lời giải câu đố bức xúc nhất; 3. Gặp người cần gặp nhất.” Diệp Tiêu cúi đầu suy nghĩ rất lâu rồi chọn “3. Gặp người cần gặp nhất.” Trong đầu anh bỗng thoáng hiện lên những khuôn mặt – trong đó, có người đã chết, có người đang ở trong tù, có người vẫn đang là bạn rất thân của anh. Nhưng có 1 người mãi mãi in sâu hình bóng trong anh.
  2. “Tuyết Nhi.” Anh khẽ nhẩm tên nàng. Đã rất lâu không nghĩ đến nàng, nhưng anh biết mình không thể nào quên, vì nàng là 1 dấu ấn không thể phai mờ. Anh hít thở thật sâu, nhắm mắt, nhưng khuôn mặt Tuyết Nhi dường như lại càng rõ nét. Nàng đang đứng trên tuyết phương bắc, sau lưng là 1 dải đất trời trắng phau, nàng tinh khôi trong sáng như 1 pho tượng chạm bằng băng. Diệp Tiêu không nhớ nổi đó là khi nào, là 7-8 năm trước thì phải? Hồi đó anh còn học ở Đại học Cảnh sát Bắc Kinh, nữ sinh ngành trinh sát hình sự hiếm đến mức thảm hại, 1 cô gái như Tuyết Nhi đúng là kỳ hoa dị thảo, đương nhiên rất hấp dẫn Diệp Tiêu. Tuyết Nhi đến từ 1 thành phố nhỏ miền Bắc, tuy sẽ trở thành 1 nữ cảnh sát nhưng cô không “dữ dằn” như các đàn chị lớp trên, trái lại nàng đầy vẻ nữ sinh khoa học xã hội. Không ai ngờ rằng nàng lại là người đứng đầu trong các cuộc thi xạ kích; còn Diệp Tiêu dù cố đến mấy vẫn phải xếp sau cô 1 bậc. Một năm trước khi tốt nghiệp, Tuyết Nhi đã trở thành bạn gái của Diệp Tiêu, cấp trên phân công họ cùng đi Vân Nam thực tập. Đến nay anh vẫn nhớ rất rõ, vào 1 buổi hoàng hôn khi những áng mây màu đang trôi về nam, anh nắm tay Tuyết Nhi và bỗng có 1 cảm giác về sự biệt ly đau đớn. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Diệp Tiêu ra khỏi những hồi ức xa xưa. Anh lóng ngóng suýt nữa thì đánh rơi di động. Anh cầm máy lên nghe. Nhưng đối phương lại im lặng, anh chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ. Anh run run, chờ đợi. Anh có linh cảm… hình như máy bên kia là 1 u linh… Anh nghe thấy tiếng khóc nức nở của 1 cô gái… Hơn 7 giờ sáng, Xuân Vũ thức dậy, thấy mình đã để nguyên quần áo nằm ngủ trên chăn. Cô vội xuống giường, uống cốc nước nóng. Cũng may mình chưa bị cảm lạnh. Nhìn cảnh sân trường giá lạnh bên ngoài cửa sổ, cô nhớ đến những chuyện xảy ra đêm qua. Không rõ Cao Huyền lúc nào mới ngủ được? Ôi, mình tệ thật, mình nghĩ đến anh ta làm gì? Xuân Vũ tự trách mình rồi chạy ra ngoài đánh răng rửa mặt. Chín giờ sáng, cô soi gương, nói “OK” rồi ra khỏi phòng, đi làm. Ngồi xe điện ngầm vẫn là tiện nhất, khi đi qua cửa soát vé, Xuân Vũ bỗng thấy sau lưng lành lạnh, nhưng ngoảnh lại thì chẳng nhìn thấy gì khác thường. Hôm nay là ngày gì mà đông người đi xe điện ngầm đến thế? Gần như phải xếp hàng mới xuống được sân ga. Chuyến tàu đã đến, cô cùng dòng người chen chúc lên toa. Đi chán chê mới tìm được chỗ ngồi đối diện với cửa sổ. Tấm biển quảng cáo đồ lót nhanh chóng lùi lại biến
  3. mất, sau đó là đường hầm âm u. Không khí trong toa rất ngột ngạt, tiếng nhạc chuông tin nhắn của máy di động nổi lên khắp đó đây, có cảm giác đang ở giữa chợ, ai cũng bị ép phải chen chúc ở đây mặc cả mua bán cho nhanh, và chờ cái lúc được thoát ra. Ánh đèn trong toa hắt lên cửa kính đối diện, phản chiếu hơn chục khuôn mặt mệt nhọc và nhợt nhạt. Xuân Vũ tìm mãi mới thấy khuôn mặt mình trên ô kính, hơi méo mó biến dạng – nhất là đôi mắt của cô, trong trạng thái cực kỳ sợ hãi thì người ta mới mở to mắt như thế! Cô bỗng nhận ra 1 khuôn mặt. Điều này khiến mắt cô càng mở to hơn. Hình như thời gian đã ngừng trôi? Không, nó bỗng trôi ngược lại. Trong toa xe điện ngầm chật như nêm, hình như cô ngửi thấy 1 mùi quen thuộc. Cô đã nhìn thấy khuôn mặt người ấy in trên cửa kính đối diện, cách cô chừng hai ba mét. Khuôn mặt 1 người đàn ông trung niên, tuổi chưa cao nhưng đã già trước tuổi – so với hình ảnh quen thuộc trong cô, khuôn mặt này có nhiều nếp nhăn, tóc cũng không rậm và đen nữa. Những nỗi nhọc nhằn của đời sống đã khiến ánh mắt ông đờ đẫn. Nhưng Xuân Vũ vẫn biết người ấy là ai, năm tháng không thể thay đổi vị trí của ông; ông mãi mãi là người đàn ông rất quan trọng trong đời Xuân Vũ – người cha. Cô đã gặp cha. Đoàn tàu vẫn lao nhanh, đôi môi Xuân Vũ run run, cô dán mắt nhìn vào khuôn mặt ánh lên trong cửa kính. Hoàn toàn đúng, ông chính là cha cô, tuyệt đối không thể nhầm. Đã biệt ly hơn chục năm trời, trông ông già đi rất nhiều. Đó là dấu ấn của thời gian vô tình! Xuân Vũ rất muốn đưa tay ra sờ vào những nếp nhăn kia của ông… Rồi cô ngoảnh đầu, nhìn các khuôn mặt ở bên cô. Cô bỗng nhìn thấy 1 người đàn ông trung niên quay người rồi lách đi về phía cửa toa xe. Đúng là người ấy! Xuân Vũ dường như sắp gọi to – bố ơi! Cô cũng lách theo người đàn ông ấy. Nhưng xung quanh chật ních người, có mấy cô gái đang rít lên nguyền rủa Xuân Vũ đã làm họ bị đau. Mặc kệ, không cần biết, cô chỉ muốn nhìn thấy bố, để ôm lấy ông, kể ông nghe rất nhiều chuyện. Nhưng người đàn ông ấy lại lách rất nhanh, chỉ còn nhìn thấy cái gáy với mái tóc đã rất thưa. Ông sắp khuất hẳn, Xuân Vũ không nén được nữa vội gọi to: “Bố ơi!”
  4. Hành khách trong toa đều ngoảnh nhìn cô như nhìn 1 kẻ tâm thần. Nhưng người đàn ông kia không ngoái lại, vẫn tiếp tục lách đi. Xuân Vũ cuống lên, sắp khóc. Hai hành khách to béo đang án ngữ ngay trước mặt, khiến cô không thể chen lên được nữa. Lúc này tàu vừa vặn đến ga đỗ, Xuân Vũ cứ đứng như chôn chân ở 1 chỗ gần cửa toa, mọi người đang chen nhau xuống tàu, Xuân Vũ bám chặt lan can nhưng rồi cũng bị đẩy ra khỏi cửa, xuống sân. Cô lại định bước lên, thì đã kiệt sức. Cô chỉ có thể đứng nhìn đoàn tàu chạy đi, chỉ có những hộp đèn quảng cáo đặt đối diện với đường sắt đang nhìn cô. Lúc này cô mới biết khuôn mặt mình đẫm lệ. Cô nhìn vào tuyến đường hầm sâu hun hút, mặc cho nước mắt lã chã rơi xuống sân ga. Tuy trên sân vẫn còn đông người, nhưng Xuân Vũ thật sự muốn khóc lên thật to, để mọi người đời đều nghe thấy nỗi đau khổ của cô. Cô đứng bất động ở đó hồi lâu, vẫn nhớ mãi khuôn mặt người cha vừa nhìn thấy; cô tin chắc mình không thể nhìn nhầm. Có lẽ vì trên tàu quá đông người, nên ông không nghe thấy cô gọi. Nhưng, Xuân Vũ không thể không đối mặt với 1 điều này: cha đã mất từ lâu! Cha cô đã chết cách đây chục năm. Thế thì người đàn ông lúc nãy cô xác định là cha mình, có phải là “người” hay không? Đôi môi cô vẫn run, cô chầm chậm cất bước, rời khỏi nơi này. Xuân Vũ vẫn đến công ty đúng giờ. Đứng trong thang máy, cô chỉnh trang lại đầu tóc quần áo, trông đã tươi tỉnh hơn lúc nãy rất nhiều. Hình như CoCo cũng không nhận thấy Xuân Vũ có nét gì khác thường, cả 2 bắt tay vào làm việc của mình. Xuân Vũ ngồi khuất sau màn hình, thiết bị nghiệp vụ của công ty cũng đã bật, nhưng tay cô không hề đụng đến con chuột. Cô cúi đầu, đang nhớ lại khung cảnh lúc nãy ở trên xe điện ngầm – cha đã chết nhiều năm, nay lại xuất hiện ở 1 chỗ chỉ cách cô vài mét; khi cô tìm ông thì ông lại vội vã lách vào giữa đám đông rồi biến mất. Có phải điều này kỳ dị không thể tưởng tượng nổi? Những ngày gần đây cô đã trải qua quá nhiều chuyện khó bề tưởng tượng! Cô không tin rằng người mình đã gặp lại là u linh của cha. Nhưng cha không thể vẫn còn sống, vì chính cô đã nhìn thấy ông chết kia mà? Mùa đông năm đó khi Xuân Vũ 11 tuổi, gia đình gồm 3 người ở trong 1 căn nhà không lớn, cha cô là 1 người bình thường, mẹ cô là 1 phụ nữ mềm yếu; họ sống giản dị như tất cả mọi người.
  5. Nhưng chính trong mùa đông giá lạnh khác thường ấy, cô bé Xuân Vũ nhìn qua cửa sổ thấy tuyết rơi đầy trời thì rất vui sướng, chạy ra khỏi nhà. Hai bím tóc tết cong cong trên đầu, Xuân Vũ chạy lon ton nhìn những bông tuyết bay ngợp trời, chúng rơi lên mặt rồi tan ra, chẳng khác gì cô bé lọ lem đang nhảy múa khi nhìn thấy chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích. Rất nhiều trẻ nhỏ đều hân hoan đùa vui trong tuyết, Xuân Vũ cũng trong số đó. Cô bé đã quên mất ranh giới vỉa hè và đường cái, chạy ra tận tuyến đường cao tốc xe cộ lao nhanh như chớp giật. Đúng lúc đó có 1 chiếc xe tải ầm ầm lao đến, người lái xe trước đó đã “táo tợn” uống vài chén rượu, thời tiết xấu, tuyết đang rơi khiến anh ta không nhận ra lũ trẻ đang đứng trên đường. Xuân Vũ sợ quá đứng chôn chân nhìn chiếc xe tải đang lao đến… Nếu lúc đó bố không ngẫu nhiên đi qua thì cô bé Xuân Vũ 11 tuổi đã phải kết thúc sự sống. Đúng khoảnh khắc chiếc xe tải sắp xô vào cô bé, thì bố cô đã lao ra đường rất nhanh, đẩy con gái thật mạnh về bên lề đường, còn chính ông thì bị ô tô đâm phải. Người ông lập tức bắn tung lên không trung tuyết đang rơi, xoay nửa vòng tròn rồi rơi vật xuống trước mặt Xuân Vũ. Chiếc xe tải đang phóng như điên rồi cũng dừng lại. Xuân Vũ kinh hãi ngây đờ, quỳ bên cạnh bố, nhìn khuôn mặt ông đang dần dần tím ngắt, toàn thân ông chảy máu, chúng dần biến thành những khe suối nhỏ đỏ tươi. Vào những phút cuối cùng của cuộc đời, ông vẫn đăm đăm nhìn Xuân Vũ, đôi mắt mở to, miệng mấp máy nhưng không nói nên lời. Vào lúc mà linh hồn còn vấn vương lần cuối với thể xác, cảnh tượng ông nhìn thấy trước mắt là bầu trời tuyệt vời đầy hoa tuyết bay, và cô công chúa tuyệt đẹp trong tuyết – con gái của ông.
  6. Xuân Vũ đã chứng kiến bố tắt thở. Quá sợ hãi đến nỗi cô bé không biết khóc là gì nữa. Khi thấy mẹ khóc than thảm thiết, cô mới òa khóc theo. Cô biết bố đã chết là vì cứu con gái. Nếu cô không quên lời dặn dò, đừng ra chơi giữa đường quốc lộ, thì bố đã không phải bằng mọi giá cứu cô để rồi bỏ mạng. Rất nhiều năm sau đó, cô luôn cảm thấy mình đã mắc nợ bố 1 cuộc đời, nhưng cô vĩnh viễn không thể nào đền bù được. Vì thế mà đêm đêm cô thường rơi lệ, mong sao xuất hiện 1 sự thần kỳ để bố lại có thể trở về với cô. Nếu thật sự có thiên đường thì cô mong mình nhất định sẽ gặp ông ở nơi đó. Nhưng hiện nay e rằng sẽ gặp gỡ ở địa ngục chăng? Lúc này Xuân Vũ mới nhận ra là mình đang khóc. Cô vội lấy khăn thấm nước mắt. Nhìn sang cửa sổ kéo dài chạm sàn nhà, thành phố với 1 biển người mênh mông như thế, lẽ nào cơ hội được gặp chuyện thần kỳ đã lướt qua rồi đi mất? Bỗng 1 giọng nói kỳ lạ vang lên từ phía sau cô: “Cô khóc đấy à?” Cô sợ giật bắn mình, thì ra là Giám đốc Nghiêm Minh Lượng đang đứng đó. Cô vội cúi đầu nói: “Vừa nãy tôi bị cát bay vào mắt.”
nguon tai.lieu . vn