Xem mẫu
- Phần 2
Thanh U hình như không mấy chú ý nghe, cô nói cứ như không: “Tớ đã từng vào!”
“Hả?” Xuân Vũ khẽ kêu lên, cô nhìn lên cửa sổ tầng trên tòa nhà. “Cậu đã vào à?
Trong đó ra sao?”
Thanh U bỗng từ từ ngoảnh sang, vẻ mặt căng cứng, không còn nét dịu hiền của một
nữ sinh. Cô nhìn Xuân Vũ, nhưng không trả lời. Rồi cô ngoảnh nhìn lên cửa sổ tầng
hai của toà nhà ma.
Trời mỗi lúc một lạnh, sắc trời cũng sẫm hơn, tòa nhà ma trước mặt hình như cũng lan
tỏa một làn khí âm u khiến Xuân Vũ sởn gai ốc. Từ sau khi sự kiện ở thôn hẻo lánh
kết thúc, đây là lần đầu tiên Xuân Vũ lại cảm thấy sợ hãi thật sự. Cô vội nói: “Cậu
định bảo tớ cùng đến đây để làm gì? Nếu không vào thì mau về thôi!”
Không đợi Thanh U kịp trả lời thì máy di động đeo trước ngực cô đã “tít tít”. Lại một
tin nhắn.
Cô cúi xuống nhìn, hơi run run và gật đầu. Rồi cô mở ví lấy ra chiếc máy ảnh kỹ thuật
số SONY đưa cho Xuân Vũ, nói: “Cậu chụp cho tớ đi!”
Xuân Vũ cầm chiếc máy ảnh xinh xắn, cô hơi lúng túng: “Chụp ở đây à?”
“Ừ!” Thanh U đứng ngay trước tòa nhà ma, nhìn về phía Xuân Vũ, nói: “Cậu chụp, lấy
cả tòa nhà này cho tớ!”
Xuân Vũ cảm thấy băn khoăn thấp thỏm, lùi lại vài bước. Cô nhìn tòa nhà sau lưng
Thanh U vẫn bị đồn đại là có ma, lại nhìn lên bầu trời đang dần xám lại, nâng máy
ảnh lên một cách vô thức.
Lùi mãi đến chân tường, ống kính mới có thể lấy được toàn cảnh tòa nhà ma. Cửa sổ
tầng hai và tầng ba đều thấy rất rõ, chỉ có nền trời thì quá sẫm. Xuân Vũ tỷ mỉ điều
chỉnh máy ảnh. Trong ống kính, Thanh U với khuôn mặt vô cảm, trang phục màu đen,
chiếc di động màu đỏ tươi đeo trước ngực, phía sau là tòa nhà âm u; toàn bộ khung
cảnh hiện rõ những sắc màu trái ngược. Trước đây hễ chụp ảnh thì Thanh U thường
thể hiện đủ loại POSE, với nụ cười ngây thơ trong sáng, rạng rỡ, khiến nhiều chàng
sinh viên ngỡ ngàng, mong tiếp cận cô.
Không hiểu sao Xuân Vũ bỗng thấy tim đập thình thịch, hình như có cái gì lạ lùng
quanh quẩn ở bên; nhưng hình trong ống kính vẫn rất bình thường. Thanh U vẫn thản
nhiên đứng trước tòa nhà ma.
Sau vài giây do dự, cô đã bấm máy.
Trong một thoáng dừng lại, Xuân Vũ cảm thấy có cái gì đó bay vào mắt mình.
- Cô vội hạ máy xuống, ra sức dụi mắt. Nhưng dường như lại chẳng có gì cả. Cô thở
phào như vừa trút được gánh nặng, đưa máy ảnh cho Thanh U, lắc đầu: “Chụp rồi.
Chúng ta về được chưa?”
Thanh U không đáp, cô lại quay nhìn tòa nhà ma, nhưng hình như chẳng nhận thấy
điều gì khác lạ. Cô quay về, bước đến bên Xuân Vũ, nói: “Cảm ơn! Tớ sẽ không quên
cậu đâu!”
Câu nói của bạn khiến Xuân Vũ cảm thấy rất mất tự nhiên. Giữa các bạn thân,
thường không nói như thế này. Cô nhìn lại tòa nhà ma lần cuối, nhăn mặt lè lưỡi, rồi
kéo Thanh U cùng bước ra khỏi khu nhà.
Tránh xa khu nhà “phải gió” này, Xuân Vũ có thể thở mạnh được rồi. Cô dè dặt hỏi
bạn: “Mấy hôm nay sao cậu cứ như biến thành ai khác, nói năng cũng là lạ?”
Nhưng Thanh U không trả lời. Chỉ có chiếc di động màu đỏ thắm đeo trước ngực đung
đưa tung tăng theo nhịp chân của cô, hình như nó đã trả lời thay cho chủ nhân rồi.
Trời đã tối hẳn.
Hai bạn nữ ở cùng phòng với Xuân Vũ – Thanh U là Hứa Văn Nhã và Nam Tiểu Cầm
cũng đã trở về. Cả hai đều không thuộc nhóm các cô gái xinh tươi nổi bật, nhưng
trông cũng được; chỉ vì ở bên Xuân Vũ đầy hấp dẫn, nên họ có vẻ như bị lu mờ.
Văn Nhã hơi còm, nét mặt vẫn còn nét “cốm non”, tối tối đi lại ngoài hành lang trông
cứ như một bóng ma Hobbit trong “Chúa Tể của những chiếc nhẫn”. Vừa về đến
phòng đã ngồi thu lu trên tầng dưới chiếc giường tầng đối diện với giường Xuân Vũ,
rồi mải mê nhận tin nhắn di động, tiếng tít tít không ngớt, inh cả tai.
Thanh U thì đang vùi đầu đọc sách gì không biết, Xuân Vũ kéo tay Tiểu Cầm tò mò
hỏi: “Hai cậu vừa đi đâu đấy?”
Tiểu Cầm nháy nháy mắt, cố làm ra vẻ bí hiểm: “Đi ngắm các anh điển trai!”
“Vớ vẩn!” Đây cũng là điểm Xuân Vũ không thật giống các nữ sinh khác: cô thường
lớ ngớ đối với những chuyện như thế này, dù cô luôn là một người đẹp khiến nhiều
chàng sinh viên yêu vụng nhớ thầm.
“Cậu có biết ai đẹp trai nhất trường ta không?”
“Thì có liên quan gì đến tớ?” Xuân Vũ nhún vai, và lại càng tỏ ra hờ hững.
“Thầy Cao Huyền, ở khoa Mỹ Thuật.” Tiểu Cầm tủm tỉm cười. Tiểu Cầm vóc người
cao gầy, tuy nam giới thường ưa các cô em có thân hình mảnh mai nhưng Tiểu Cầm
lại quá “mong manh”, nên các chàng sinh viên thường hay “lui bước”.
- “Thôi nào! Tớ không biết ai ở khoa Mỹ Thuật, cũng chưa từng nghe nói thầy Cao
Huyền nào hết!”
“Nhưng hôm nay mình đã nhìn thấy thầy ấy. Khoa Mỹ Thuật mở triển lãm tranh, mình
và Văn Nhã đã chạy đến xem, và cũng đã nhìn thấy thầy Huyền mà các nữ sinh vẫn
kháo nhau. Tiếng đồn không ngoa, thầy Huyền điển trai hết cỡ đấy!”
Tiểu Cầm trầm trồ, cứ như là nhìn thấy thần tượng siêu sao ca nhạc, khiến Xuân Vũ
thấy hơi buồn cười. Khi Tiểu Cầm đang liến thoắng kể về chuyện nhìn thấy các
chàng trai bắt mắt, thì Thanh U đứng lên bật máy tính, nhập ảnh đã chụp ở máy tính
kỹ thuật số vào máy tính.
Xuân Vũ bước lại đứng bên, xem Thanh U mở bức ảnh mới chụp chiều nay.
Bức ảnh Thanh U đứng trước tòa nhà ma.
Hệt như khuôn hình cô đã bấm máy lúc đó: gồm toàn bộ tòa nhà, Thanh U vẻ mặt vô
cảm đứng phía trước, quần áo màu đen, di động màu đỏ, bầu trời và quang cảnh thì
xám xịt. Toàn bộ bức ảnh có một vẻ rất kỳ quái.
Thanh U lạnh lùng nhìn mình trong bức ảnh, cô bỗng hơi run run, rồi vội nhấp chuột,
phóng bức ảnh ra to hơn.
“Cửa sổ tầng hai!”
Xuân Vũ không nén nổi, kêu lên thất thanh. Cô và Thanh U đều nhìn thấy – trong bức
ảnh, có một bóng đen đứng phía sau cửa sổ thứ tư, tính từ bên phải.
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Thanh U mở to mắt, cô lại phóng bức ảnh to gấp đôi, rồi tách ô cửa sổ tầng hai ấy ra
riêng để đọc; nó đã chiếm đến già nửa màn hình. Đã phóng to đến thế này, thì ảnh hơi
mờ, nhưng rõ ràng là trong ô cửa sổ tầng hai có một bóng người, nhìn áng chừng vóc
dáng cùng với mái tóc dài, thì đó là một phụ nữ trẻ tuổi.
Chỉ hiềm, không thể nhìn rõ mặt.
Cô gái trong ảnh bị bóng tối che phủ, chỉ nhìn thấy những đường nét đại thể; dù chỉnh
đến độ nét cao nhất, ô cửa sổ tầng hai trông vẫn cứ mơ hồ như thế. Cũng dễ hiểu
thôi, vì nó chỉ là một diện tích rất nhỏ trong cả bức ảnh; có thể nhận ra một bóng phụ
nữ ở đó đã là quá tốt rồi.
Thanh U lại chỉnh bức ảnh trở về kích cỡ thông thường. Vẫn là cô đứng trước tòa nhà
ba tầng mà bấy lâu nay đồn đại là có ma. Phía sau cửa sổ thứ tư, tầng hai, tính từ bên
phải, có một bóng đen mờ ảo.
- Xuân Vũ chợt nghĩ, người phụ nữ đứng ở cửa sổ tầng hai ấy đang nhìn xuống Thanh
U, hay là đang nhìn mình tay cầm máy ảnh?
Nghĩ đến đây, cô rất căng thẳng, nói: “Sao lại có bóng người này nhỉ? Mình nhớ rằng
lúc chụp, chỉ có một mình cậu chứ không có ai khác!”
Thanh U gật đầu: “Phải! Mình cũng đã quan sát các ô cửa sổ tòa nhà ma, đều không có
gì hết.”
“Nhưng nó đã bị nhà trường đóng chặt hơn chục năm nay, trong đó không thể có
người.”
Xuân Vũ không dám nhìn lại bức ảnh nữa, cô và Thanh U cùng nhìn nhau, không sao
giải thích nổi tại sao lại chụp ra cái bóng đen ấy, điều này dường như vượt quá khả
năng hiểu biết của hai cô.
“Nếu không phải người, thì đó là ma!”
Câu nói bất chợt vang lên khiến Xuân Vũ và Thanh U đều giật mình. Thì ra Tiểu Cầm
đã đứng sau lưng họ nhìn bức ảnh, thản nhiên bình luận.
“Hôm nay hai người đã đến toà nhà ma à?” Ngay Văn Nhã cũng từ trên giường tụt
xuống, ghé khuôn mặt như trẻ con ngây thơ đáng mến nhòm vào màn hình vi tính.
Vẻ mặt Thanh U càng đăm chiêu, cô bực bội tắt máy tính, rồi lại lên giường vùi đầu
đọc sách.
Xuân Vũ đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Cầm và Văn Nhã đừng “kích thích” Thanh U nữa.
Rồi cô lén nhìn bìa cuốn sách trong tay Thanh U. Đó là cuốn “Tiếng nói của vạn vật
trong tháng mưa”, bản dịch tiếng Trung Quốc, nguyên bản tiếng Nhật, na ná như “Liêu
Trai Chí Dị”; tác giả người Nhật tên là Ueda Akinari sống vào thời đại Edo.
Sao Thanh U lại đọc thứ sách này? Cô còn nhớ ngày trước Thanh U rất sợ đọc các loại
truyện kiểu ấy.
Lúc này cả phòng trở nên yên tĩnh hẳn, Xuân Vũ đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm
nặng nề ngoài kia có bao cơn gió lạnh đang rú rít, khiến trong phòng cũng trở nên giá
buốt hơn.
Nửa đêm, phòng đã tắt đèn.
Xuân Vũ vốn đã bị cảm nhẹ, cô cố co chăn đắp cho thật khít thật chặt. Khu ký túc xá
nữ sinh này đã có vài chục năm tuổi, các phòng đều không có hệ thống dẫn khí nóng
sưởi ấm, hàng năm khi mùa đông đến, các nữ sinh không ngớt thầm nguyền rủa. Nằm
co ro trong chăn, Xuân Vũ nhớ lại lúc nãy đi tắm nước không đủ nóng, nên bây giờ đôi
chân vẫn còn buốt giá. Cô đành xoa chân cho ấm lên vậy.
- Xuân Vũ đã ngủ trên giường tầng hai này hơn ba năm, đêm đêm, các mùi đặc trưng
của phòng nữ sinh cứ như chui vào tận mũi cô. Nghĩ rằng chỉ còn nửa năm nữa sẽ rời
nơi đây, cô thấy không nỡ giã từ cái mùi quen thuộc này. Xuân Vũ có giác quan hết sức
nhạy bén, ngay giấc ngủ cũng không quá sâu, mỗi lần đang đêm Thanh U nhổm dậy,
đều khiến cô nằm giường tầng trên tỉnh giấc. Tuy nhắm mắt nhưng Xuân Vũ vẫn
cảm thấy rõ chiếc giường khẽ rung rung, sau đó là tiếng bước chân Thanh U rón rén đi
ra ngoài. Cô lặng lẽ nằm đợi Thanh U trở vào, bóng tối trong phòng dường như chỉ là
ảo giác, bình minh kéo đến bên ngoài cửa sổ rất nhanh. Cứ thế, cô lại thiu thiu ngủ
tiếp cho đến lần sau lại bị tiếng động đánh thức.
Bây giờ, đã lại có tiếng động.
Xuân Vũ vốn đã lơ mơ ngủ, bỗng cảm thấy ngay phía dưới có cái gì đó động đậy, như
là bị chọc một cái. Cô bất giác sờ sờ cái chăn. Và dường như cả cái giường đều lay
động.
Cô cảm nhận Thanh U đã ra khỏi giường, đứng giữa căn phòng. Cô chờ đợi tiếng mở
cửa, chắc Thanh U lại muốn ra toa-lét?
Nhưng cô đợi đến vài phút mà vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa.
Thanh U đang làm gì thế nhỉ?
Đang chui trong chăn kín bưng, Xuân Vũ không nén nổi nữa. Tựa như hồi bé ngồi
trong lòng mẹ nghe kể chuyện, cô mở to mắt ra. Căn phòng tối om, cửa sổ cũng không
chút ánh sáng mờ mờ. Tất cả cứ như chìm trong nghĩa địa.
Bỗng cô nghe thấy tiếng bước chân.
Bước chân của Thanh U. Cô ấy đang đi đi lại lại trong phòng, và hình như còn có nhịp
điệu rất kỳ lạ nữa. Tim Xuân Vũ bỗng đập dữ dội, Thanh U chưa từng có thói quen đi
dạo trong phòng. Cô lặng lẽ nhổm người dậy, bật đèn ở đầu giường.
- Ánh đèn dìu dịu chiếu sáng khuôn mặt Xuân Vũ, và cũng chiếu rõ Thanh U đang ở giữa
căn phòng: Thanh U mặc chiếc váy ngủ màu trắng, buông chùng gần như sát đất, bộ
tóc vốn được chải gọn ghẽ lúc này buông xõa trên vai, trông cô cứ như một âm linh
đang bồng bềnh trôi.
Lạ hơn nữa là Thanh U đang quay tròn lướt đi.
Xuân Vũ dường như không tin ở mắt mình nữa, nhưng tất cả đang ở trước mắt đều là
sự thật. Thanh U đang lượn vòng trong khoảng trống giữa căn phòng, tiếng chân bước
có tiết tấu hẳn hoi. Thanh U lướt theo hướng ngược chiều kim đồng hồ không nhanh
không chậm, tư thế rất vững, hình như cô đang có nghĩa vụ hoàn thành một thứ nghi
thức nào đó.
Ánh sáng yếu ớt từ giường tầng hai rọi vào khuôn mặt Thanh U, không thể chiếu
khắp gian phòng, khung cảnh tựa như một sân khấu mờ tối với chùm tia sáng hắt vào
nữ diễn viên chính, khiến Thanh U đang lượn vòng có một nét quái dị. Sắc mặt cô vẫn
vô cảm như lúc chiều chụp ảnh, nhưng vẻ bình thản này càng khiến Xuân Vũ cảm
thấy sợ hãi.
nguon tai.lieu . vn