Xem mẫu
- Phần 13
Nhưng Xuân Vũ lại hỏi: “Thật thế không?”.
“Tất nhiên rồi”. Cao Huyên mỉm cười, lắc đầu. “Em thật là khác thường.
Em biết không, các nữ sinh viên của anh thường nói ngọt ngào lấy lòng và
nhìn anh bằng ánh mắt tình tứ, cứ thế mãi, anh thấy quá ngán ngẩm. Chỉ
có em là khác thường, ánh mắt và lời nói của em đều lành lạnh, cứ như
chú nai nhỏ dễ bị sợ hãi, thường phải cảnh giác với bọn dã thú trong rừng
sâu”.
“Anh nói mình là dã thú trong vườn?”.
“Có lẽ thế cũng nên”.
Cao Huyền thu dọn các vật dụng, rồi đưa Xuân Vũ ra khỏi căn phòng. Khi
rời khu nhà của khoa Mỹ Thuật, Xuân Vũ chỉ cúi đầu bước đi, cố tránh bị
người khác nhìn thấy. Khi hai người bước ra đến cửa, thì thấy thời tiết đã
thay đổi, cách đây hai giờ vẫn còn ấm áp, lúc này thì lại lâm thâm mưa
phùn. Cao Huyền nói: “Để anh vào lấy cho em cái ô”.
“Không cần ạ, em chạy về là được mà”.
“Thế thì sẽ ướt hết cái áo len đẹp thế này”.
Không chờ cô trả lời, anh đã quay người chạy vào trong. Chỉ vài phút sau
anh đã chạy ra, tay cầm hai chiếc ô. Anh đưa cho Xuân Vũ một chiếc, nói:
“Anh sẽ tiễn em về”.
Lần này thì cô không từ chối, hai người giương ô rồi bước đi dưới làn
mưa giăng giăng. Thả bộ trong mưa, Xuân Vũ bỗng nhớ đến một cảnh
trong bộ phim Hàn Quốc “yêu, là ý trời”. Nhưng cô vội dừng ngay ý nghĩ
lan man này lại, vì chàng trai đi cạnh dù sao cũng là 1 thầy giáo trong
trường. Từ khoa Mỹ Thuật về đến ký túc xá của cô, phải đi khá xa. Hình
như Cao Huyền lại rất thích trận mưa này, anh lẩm bẩm: “Mùa đông mà
mưa còn quý hơn cả nắng ấm”.
“Vâng, mùa đông rất ít mưa”.
Xuân Vũ chỉ đáp lại có vậy, im lặng. Họ đi trong mưa chừng nửa giờ, rồi
lại đến khu ký túc xá của Xuân Vũ. Cao Huyền cũng rất có chừng mực,
- anh dừng lại, vẫy tay chào Xuân Vũ: “Hôm nay em đã giúp anh rất nhiều,
rất cảm ơn em”.
Xuân Vũ gật đầu, đưa trả anh chiếc ô, nói: “Cảm ơn anh đã cho em
mượn”.
Nói rồi cô bước lên cầu thang. Vừa nãy ở đầu cầu thang có vài nữ sinh
hình như có biết Cao Huyền, các cô ghé tai nhau thì thầm. Thì ra thầy Cao
Huyền ở khoa Mỹ thuật, có tiếng là điển trai, các cô gái đã biết từ lâu, hễ
nhìn thấy anh, họ đều phấn chấn cứ như là nhìn thấy minh tinh màn bạc.
Nhưng lần này ai cũng có vẻ kém vui, vì Cao Huyền đến tiễn Xuân Vũ,
lại đưa tiễn trong làn mưa lãng mạn. Các cô em chỉ biết nhìn Xuân Vũ
bằng ánh mắt ghen tị. Xuân Vũ đã lên đến hành lang trên gác, cô nhìn qua
cửa sổ, không thấy bóng dáng Cao Huyền đâu nữa, chỉ thấy 1 màn mưa
mờ ảo…
Buổi tối. Những hạt mưa ngày đông tí tách rơi trên tấm phên che. Anh
cảnh sát Diệp Tiêu đang đi đi lại lại trước cửa sổ nhà mình, nhìn thành
phố chìm trong mưa. Anh hít thở trước ô cửa kính, một làn hơi nước bám
trên kính, mờ mịt, chẳng khác gì sự bế tắc anh đang gặp trong mấy hôm
nay. Đó chỉ là 1 vụ tự sát trong trường đại học, nghe nói rất có thể là do
thất tình rồi cô sinh viên ấy nghĩ quẩn, phía cảnh sát không cần thiết phải
điều tra nữa. Tuy nhiên, sự xuất hiện bất chợt của Xuân Vũ và mẩu tin
nhắn kỳ lạ trong di dộng của nạn nhân để lại đều khiến Diệp Tiêu băn
khoăn không yên. Anh quay lại bàn làm việc, trên cuốn sổ tay có hàng chữ
số: xxxxx741111. Sáng tinh mơ hôm qua, anh không nén nổi tò mò nữa đã
gửi tin nhắn cho số máy này và được câu trả lời: “Bạn có biết địa ngục
tầng thứ 19 là gì không?”.
Từ đó anh bị cuốn vào 1 trò chơi quái dị, bước vào tầng 1 địa ngục, nhưng
anh đã tắt di động, không tiếp tục nữa. Sáng nay anh đã trả lại nhà trường
chiếc máy di động của Tố Lan, nhưng suốt 1 ngày đầu óc anh vẫn hiện
lên cái số máy này. Liệu phía sau nó có ẩn chứa điều bí mật gì? Khỏi cần
nhìn nữa, hàng chữ vẫn hiện lên ngay trước mắt anh, cứ như 1 chuỗi mật
mã. Diệp Tiêu chợt nghĩ đến vụ án mạng với 5 chữ “Thần đang dõi nhìn
người” – cũng là 1 thứ ám hiệu dùng chữ viết làm mật mã. Liệu mình có
thể làm ngược lại không? Anh nhẩm 1 lượt xxxxx741111. Năm ký hiệu
đầu tiên coi như bỏ trống, vô nghĩa. Vấn đề nằm ở sáu số 741111. Khi
theo học Đại học công an, Diệp Tiêu đã từng học 1 ít kiến thức về môn
“mật mã”, giả sử tuơng ứng với chữ cái tiếng Anh thì cách bố trí đơn
- giản nhất là: A=O, B=1, C=2, D=3… cứ thế đến chứ Z=25. Đúng 26 chữ
cái tiếng Anh thay thế và các chữ số từ 0 đến 25 thay thế cho nhau là 1
cách đơn giản nhất để lập các ám hiệu hoặc mật mã. Nếu thế thì, dùng
các chữ cái theo thứ tự quy ước này để giả
i hàng chữ số 741111. Tức là 7=H, 4=E, 1=B741111 tương đương
HEBBBB, nhưng có liền 4 chữ B là vô nghĩa về mặt ngữ âm. Anh lại thử
khác; anh ghép 2 số lại để thay thế bằng 1 chữ cái. Giả thiết rằng thay
thế theo nguyên tắc cũ để lập ám hiệu thì số 74, 41 không thể thay thế
nổi, vì số lượng chữ cái Tiếng Anh không vượt quá số 26. Trong con số
741111 chỉ có số 11 là chữ số có 2 đơn vị nhỏ hơn 26. Nó tương đương
chữ cái “L”. Ngoài nhóm chữ cái trên, Diệp Tiêu lại thử tách thay thế
thành các nhóm chữ cái: 7,4,1,1,11= HEBBL. 7,4,1,11,1= HELBB.
7,4,11,1,1= HELBB. 7,4,11,11=HELL.
Anh quan sát các nhóm chữ cái rồi đọc theo kiểu Tiếng Anh:
“HEBBL,HEBLB,HELBB…” Ba nhóm này không thể gộp lại để có được
một từ tiếng Anh. Chỉ có nhóm chữ cái cuối cùng: “HELL”. Diệp Tiêu
đọc lên và hiểu ngay ý nghĩa của từ này: Địa Ngục.
Thành công rồi, anh đã nhận ra điều huyền diệu ở các chữ số này:
741111= HELL= Địa ngục. Không rõ vì sợ hãi hay vì hưng phấn, Diệp
Tiêu thấy trán hơi lấm tấm mồ hôi. Anh bật máy tính, mở cuốn từ điển
Kim Sơn Từ Bá để tra cứu. Từ HELL được giải nghĩa là Địa ngục, ngoài
ra còn có các nghĩa khác là: chốn khổ đau, âm ty, người ở địa ngục, mắng
nhiếc, say khướt, chạy như bay, đáng chết…”.
Căn phòng lúc này im ắng như nhà mồ, chỉ thấy ngoài kia mưa rả rích,
lòng anh như sóng triều đang dâng trào. Anh lại cầm bút viết ra giấy:
xxxxx741111. Hàng chữ này đến từ địa ngục và chính nó cũng có nghĩa là
địa ngục. Tin nhắn từ địa ngục ư?
Nửa đêm, căn phòng ký túc xá tĩnh mịch. Bên ngoài cửa sổ tối mịt là mưa
đông lạnh lẽo. Xuân Vũ lẳng lặng ngồi nghe những âm thanh bên ngoài ô
cửa kính, tên cô có chữ Vũ, vì cô sinh vào một ngày mưa phùn. Bởi thế, từ
nhỏ Xuân Vũ đã thích tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ với những tiết tấu lúc
thưa lúc mau, như những tiếng khe khẽ thì thầm đến từ nơi thiên quốc.
Xuân Vũ cô đơn ngồi trên giường. Cô mới thay pin cho chiếc di động, vừa
ngồi nghe mưa rơi, vừa nhìn màn hình màu xanh.
- Đúng 12h đêm. Tín hiệu tin nhắn vang lên. Lại là số máy bí hiểm kia với
tin nhắn: “Bạn đã vào tầng 6 địa ngục, rời khỏi khách sạn Jamaica, hãy
lựa chọn: 1. Nghĩa địa của những con vật cưng, 2. Chùa Lan Nhược, 3.
Lâu đài Dracula, 4. Quán cà phê Địa ngục”.
Cô lập tức chú ý đến “Nghĩa địa những con vật cưng”, mấy lần trước
chưa hề nhìn thấy địa điểm này, cái tên nghe cũng rất lạ. Không nghĩ thêm
nữa, cô chọn ngay “1. Nghĩa địa của những con vật cưng”.
Sau vài lần nhắn tin gửi đi, Xuân Vũ đã vào ở một ngôi nhà bên ngoài
đường cái, phía sau con đường là rừng cây âm u rậm rạp, trong rừng có
một nghĩa địa thật đặc biệt, chôn những con vật thân thiết của các gia
đình xung quanh vùng. Xuân Vũ nuôi 1 con mèo, nó chẳng may bị ô- tô cán
chết cô đem nó chôn phía sau nghĩa địa nhưng ngày hôm sau nó đã trở về
cào cào ở cửa nhà cô. Sự phát triển sau này cho thấy hoàn toàn vượt qua
mọi dự đoán của Xuân Vũ, đã biến thành 1 câu chuyện cực kỳ đáng sợ, mà
cô lại không hề biết tác giả của câu chuyện lại là Stephen King.
Sau khi cô thoát hiểm, ra khỏi nghĩa địa các con vật cưng này, thì thấy sau
lưng đầm đìa mồ hôi. Cô chưa hết kinh hãi nhìn ra cửa sổ, thấy tiếng mưa
rơi nỉ non, cứ cảm thấy có 1 cái xác động vật hoặc người nào đó chôn
dưới sàn nhà. Sự việc chưa kết thúc, cô trở lại tin nhắn và chọn “Quán cà
phê Địa ngục”. Quả nhiên cô lại bước vào chatroom của Địa ngục và nhận
ra 1 lô nick name kỳ quái. Lúc này có 1 tin nhắn gửi đến: “Mazolini muốn
nói chuyện với bạn. Bạn hãy lựa chọn: 1. Đồng ý, 2. Không đồng ý”.
Cô lập tức nhớ đến tên Mazolini – họa sĩ người Ý. Cô thấy hơi tò mò nên
chọn “Đồng ý”.
Chỉ vài giây sau cô nhận được tin trả lời.
Mazolini: Chào cô Tiểu Chi, cô biết mình đang ở đâu không?
Tiểu Chi? Xuân Vũ biết đây là nick name của cô. Cô trả lời luôn: “Tôi
nghĩ, mình sắp nhanh chóng đi qua tầng 6 địa ngục”.
Mazolini: Cô có thấy sợ không?.
Xuân Vũ: Ông thì sao? Ông có sợ không?
Mazolini: Xin chớ nói thế. Tôi là người canh giữ địa ngục.
- Xuân Vũ: Người canh giữ địa ngục? Vậy ông có biết địa ngục tầng thứ 19
là gì không?.
Mazolini: Đương nhiên.
Xuân Vũ: Hãy cho tôi biết với.
Mazolini: Sau khi cô đi qua 18 tầng địa ngục, bước vào tầng 19, thì cô sẽ
biết bí mật cuối cùng này.
Xuân Vũ: Nếu tôi không qua được các tầng trước đó thì sao?
Mazolini: Thì cô chỉ có thể GAME OVER thôi.
Thấy hàng chữ GAME OVER, Xuân vũ lập tức nhớ đến cái đêm Thanh U
gặp nạn. Tay cô run run ấn ngón cái trả lời: “Thanh U vì không qua được
địa ngục nên mới GAME OVER phải không?”.
Thế nhưng tin nhắn gửi đi rồi, không thấy Mazolini trả lời, mà chỉ có 1 tin
nhắn cho Xuân Vũ: “Bạn đã qua tầng 6 địa ngục, bước vào tầng 7”.
nguon tai.lieu . vn