Xem mẫu

14 bài viết về
Bão Lụt quê hƣơng mình
Cả 3 miền Trung - Nam - Bắc.
Mặc Giang
thnhattan@yahoo.com.au
01. Tiếng kêu cứu quê hương
02. Khúc ruột Miền Trung
03. Thương lấy Miền Trung
04. Bao giờ thoát khổ hỡ em ?
05. Miền Trung, tôi thấy rồi em
06. Thương về Miền Trung
07. Lại Thương về Miền Trung
08. Thương Người Miền Trung
09. Bão lụt thảm thương
10. Máu chảy về tim, rung lòng nhân thế
11. Quê Hương máu chảy ruột mềm
12. Hỡi hai mùa mưa nắng
13. Thương quá Miền Trung
14. Quê hương bão lụt nữa rồi!

TIẾNG KÊU CỨU QUÊ HƢƠNG
Hạ tuần tháng 9 năm Canh Thìn - 2000
* Một ngày nhịn ăn vận động & Đêm Thắp Nến chia xẻ *

Ai thương quê hương tôi ?
Ai thương đồng bào tôi ?
Thôi rồi Miền Nam ơi !
Mưa tuôn gió cuốn bạo tàn
Cả đất nước lệ tràn lên ánh mắt
Ruột đau như cào
Tâm can như cắt
Khoanh tay bất lực
Nhìn vật đổi sao dời
Nhìn hoang tàn đổ nát
Nhìn vận nước nổi trôi
Không sao nói được nên lời
Trời cao có thấu lòng người hay chăng ?
Đất bằng dậy sóng
Sấm sét vang rền
Vì đâu giận hờn
Gây nên nông nỗi !
Kìa ! Cần Thơ, Đồng Tháp, Rạch Giá, Long An
Nọ ! Tiền Giang, Vĩnh Long, An Giang phủ tràn Châu Đốc
1

Đâu đâu cũng sụp, đổ, chết, trôi, phũ phàng chất ngất
Đâu đâu cũng sóng người lặn hụp, tiếng khóc, tiếng than
Miền Nam nước Việt hai ngàn
Miền Nam ơi hỡi vô vàn tang thương
Miền Nam tôi đó quê hương
Viễn Đông hòn ngọc vấn vương lệ nhòa
Còn chi là những tỉnh phì nhiêu,
dọc theo sông Cửu Long kiều diễm !
Còn chi là những cánh đồng vàng,
bát ngàn lúa chín Miền Nam !
Khắp tám tỉnh ngập tràn
Ngược lên bên kia biên giới
Xuôi về đến tận Cà Mau
Vài chục năm qua đến vài chục năm sau
Là trận lụt lớn nhất từ nhiều thế kỷ !
Biển nước mênh mông
Lưng đồi xấp xỉ
Phố phường lắp xắp
Làng xã nổi trôi
Có nơi dâng lên tới nóc
Có nơi mấp mé mái ruôi
Cả nhà nhét nhau chui rúc
Trên mảnh ván, cái giường, đẳng gỗ nối tiếp được kê
Đã hai tháng dài đằng đẵng, não nuột ê chề !
Chờ con nước rút cho tới cuối mùa mưa, còn hơn tháng nữa !
Kìa ! Thêm một em bé rớt, chìm
Bàn tay non làm sao em níu chữa ?
Em biến mất rồi, thăm thẳm mù khơi !
Kìa ! Thêm một cụ già run rẩy, cuốn trôi
Nét đẳng điu, tàn tạ, khô gầy
Không kịp ngoáy cổ, nhìn đàn cháu con bỏ lại
Tay chống tay chèo đưa đẩy
Quay quanh than khóc kiếm tìm
Lối xóm nghe la kéo tới
Thêm câu sầu não, im lìm
Nhiêu khê ơi hỡi nhiêu khê !
Tang thương phủ lớp mấy bề tang thương !
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước “biết thương sao cùng”
Mười mấy triệu dân tận cùng khốn khổ
Hơn nửa triệu người không nhà không cửa
Mấy trăm ngàn người lánh nạn, với gia tài là những gì vụn vỡ
Dõi tai nghe, có tin ai cứu trợ ?
Ngửa tay gầy, xin manh áo, sét cơm !
Nhìn trông ánh mắt mỏi mòn
Xa xăm chờ đợi héo hon nỗi lòng
Hỡi đồng bào ơi !
2

Hỡi quê hương ơi !
Tôi cất cao tiếng gọi
Xin ngỏ lời với chị !
Xin thưa chuyện với anh !
Là Nam, Trung hay Bắc
Và tất cả mọi người
Dang rộng bàn tay dung ruổi
Mở LÒNG VÀNG cho thỏa mối TỪ TÂM
Xin đừng trách tôi nghe !
Mà dù có trách, tôi cũng vẫn thì thầm
Miễn sao, cho người nghèo được chén cơm thay chén cháo
Miễn sao, cho trẻ thơ được mảnh áo che thân
Tôi ngửa tay, thêm đón nhận một lần
Tình ruột thịt, nghĩa đồng bào, Ôi tinh thần cao quí !
Tiếng kêu cứu lạc quyên, ai mà không nghe nhĩ !
Đẹp quá đi thôi ! Cảm tạ ơn người !
Quê hương xin MỘT NỤ CƯỜI
Dù trong dù đục cũng người Việt Nam.

Khúc ruột Miền Trung
Ngẫm về khúc ruột Miền Trung
Vùng đất kỳ lạ của cùng quê hương
Dân tình sống thật dễ thương
Tài ba cũng lắm, tai ương cũng nhiều
Địa linh nhân kiệt tuyệt siêu
Anh hùng liệt nữ mực điều viết son
Gương cao vắt đỉnh Trường Sơn
Thâm sâu in bóng rợn hồn Biển Đông
Nhưng sao nghiệt ngã chất chồng
Dân sinh thống khổ gánh gồng nhiễu nhương
Nắng thời, đất nẻ ra mương
Mưa thời, lũ lụt vô phương chịu trời
Nước dâng ăm ắp núi đồi
Đâu đâu cũng nước mưa nhồi biển dâng
Phố phường nước xoáy cao tầng
Miền quê ngập mái phong trần đảo điên
Nhà trôi cây đổ ngửa nghiêng
Mùa màng cuốn sạch gạo tiền ra tro
Nghèo trơ túi mốc ra mo
Đói trơ túi mốc tóc tơ ra mành
Khổ đau, thấu tận trời xanh
Tang thương, thấu tận đoạn đành tâm can
Nắng thời, đổ lửa chói chan
Mưa thời, lũ lụt ngập tràn thế ni
Miền Trung ơi hỡi còn gì
3

Mỗi năm như thế, răn ri chi hè
Nắng thời, khô héo tiếng ve
Mưa thời, dai đẳng dầm dề đổ mưa
Bão giông nước cuốn gió lùa
Núi sa, đất lở, nát bừa nhiêu khê
Miền Trung khúc ruột thắt se
Câu ca não nuột, câu vè thê lương
Miền Trung khúc ruột quê hương
Ai nghe cơ cảm, ai thương cơ cùng
Núi cao đồi thẳm chập chùng
Đèo heo hút gió lạnh lùng lao lung
Thương thay Khúc Ruột Miền Trung!!!
Tháng 11 – 2010
TNT Mặc Giang

Thƣơng lấy Miền Trung
Viết thêm 1 bài cho cảnh lũ lụt
đang hoành hành và tàn phá hơn mười mấy tỉnh Miền Trung.

Mặc Giang
Lụt, đang hoành hành Thanh Hóa !
Lụt, đang càn quét Nghệ An !
Lụt, đang tàn phá Ninh Bình !
Lụt, đâu có tha Hà Tĩnh !
Còn Quảng Bình, cũng ngập tràn, chấn động !
Còn Quảng Trị, cũng nghiêng ngửa, điêu linh !
Quảng Nam - Đà Nẵng, hứng chịu cực hình !
Thừa Thiên - Huế, lặn chìm trong biển nƣớc !
Tỉnh Quảng Ngãi, tơi bời chất ngất !
Tỉnh Bình Định, ập phủ tan hoang !
Tỉnh Phú Yên, hớt hãi kinh hoàng !
Nha Trang – Khánh Hòa, còn gì là thùy dƣơng cát trắng !!!
Ôi, vùng đất Miền Trung nhỏ hẹp, người đông
Khi nắng, thì nắng như đổ lửa
Ôi, vùng đất Miền Trung hứng biển, đỡ núi
Khi mưa, thì mưa dập gió vùi
Làm tiêu điều quê nghèo chơn chất của tôi ơi
Lòng quặn thắt, nơi chôn nhau cắt rốn
Đâu cần đánh dấu, là trận lụt lịch sử
Đâu cần đánh dấu, là trận lụt lớn nhất của mấy mươi năm
Có năm nào, người dân tôi, không chùn xuống nặng oằn
Núi còn lở !
Đèo còn nghiêng !
Đất còn sạt !
Đá còn quay !
4

Đƣờng còn trụt !
Thành còn lay !
Nói chi đến :
Cửa nhà !
Miếng cơm !
Manh áo !
Ân có nặng, mới càng thêm áo não
Nghĩa có sâu, mới càng thấm niềm đau
Người vô can, cũng chia sẻ một bầu
Huống chi, nói đến chữ đồng bào ruột thịt
Xin cảm ơn ai, dẫu, “lòng có nhiều nhưng của ít”
Xin cảm ơn ai, dẫu, “lá rách làm khổ lá lành”
Qua từng cơn
Ngƣời dân tôi ngó quanh :
Ngậm đắng !
Nuốt cay !
Ôm đầu !
Bó gối !
Hỡi thiên địa, nếu có bạo tàn thì ùn ùn bão thổi
Hỡi trời đất, nếu có nhẫn tâm thì chấn động càn khôn
Làm cho một trận tan tành, vẫn còn hơn
Chứ năm từng năm, đừng đáo lui đáo tới
Thà chấp nhận một phen, rồi tô bồi, chống đỡ
Thà hứng chịu một trận, rồi vá đắp, dựng xây
Chứ chƣa kịp ngóc đầu, ngồi dậy, đứng lên
Lại ập phủ, cƣ không an, lấy gì mà lạc nghiệp
Dân Miền Trung cay đắng, lại chồng thêm oan nghiệt
Dẫm đất ngó ông trời, sao ông nhẫn quá tay
Ở trên cao, sao ông không thấy nỗi này
Tận chốn thiên đình, chẳng lẽ ăn không ngồi rồi
Nổi tánh thiên lôi, bày những trò hành hạ
Ngƣời dân Miền Trung ơi !
Hỡi thời thế, thế thời là thế
Nhƣng một lòng một dạ trung kiên
Dù cho nghiệt ngã, oan khiên
Tƣơng thân tƣơng ái, hậu tiền có nhau
Dù cho bạc hếu mái đầu
Nhìn ngang xẻ dọc, cơ cầu chi ai
Dù cho ập phủ thiên tai
Nghĩa nhân đức trọng hoa cài Miền Trung.

Bao giờ thoát khổ hỡ em !
Viết để chia sẻ những mảnh đời bất hạnh,
đã nghèo khổ lại còn hạn hán từng năm
và lũ lụt mỗi năm, lại đang ập phủ não nề !

Mặc Giang
5

nguon tai.lieu . vn