Xem mẫu
- 1 nụ hôn, 2 năm dài, 3 lần khóc, 4 lần
anh đã thăm mộ em
Em, người yêu dấu!
Giờ đây chắc có lẽ nơi thiên đàng ấy em đã được bình yên rồi phải kô
em? đã 2 năm dài từ ngày em rìa khỏi anh và trần thế.Trong một vụ tai
nạn đã cướp mất đi mạng sống của em trong cuộc đời anh rồi, anh đau
đớn trong lòng, mỗi khi đến sinh nhật hay noel anh thường ra mộ em để
thăm viếng và tặng bông nhưng kô biết em có nhận và thấy được kô?
Anh nhớ 2 năm về trước cũng chính ngày noel đêm chúa ra đời thì một
tai nạn đã dán xuống đời em và cướp đi mạng sống an bình của em đang
hiện có. Anh căm ghét những người uống rượu lái xe!!! anh căm ghét họ
lắm bởi chính vì họ mà 2 năm dài này anh đã kô còn nghe được tiếng em
cười nói bên tai anh nữa
Anh còn nhớ ngày hôm ấy anh đã cùng em đi rước chúa hài đồng và anh
đã lén hôn vào má em trong lúc em nguyện cầu để rồi đôi má ấy dần dần
đỏ ửng lên vì cái giá lạnh hay vì thẹn thùng của một người thiếu nữ? sau
khi cầu nguyện xong thì em đã nhéo anh một cái thật là đau nhưng anh
vẫn thấy hạnh phúc vì đã làm được điều mình muốn. Thế mà anh vẫn
còn tham lam, còn muốn được thật sự hôn lên đôi môi ấy của em, nhưng
em không chịu đã rượt anh mà đòi đánhvì trong lúc kô chú ý nên đã bị
một chiếc xe honda say xỉn đâm vào người và em đã té ra xa. Anh hoảng
sợ trước vụ tai nạn khiếp đảm đó đã lo gọi xe cấp cứu nhưng anh kô thể
đợi nó đến mà anh phải bồng em trên tay và chạy đến bệnh viện cấp cứu
gần đó ngay lập tức. Em kô làm ra vẻ đau đớn mà em còn gượng cười để
anh khỏi phải lo sợ !!!! em còn nói với anh một câu mà cho đến tận bây
giờ anh kô thể nào quên được "Anh có biết không? em đã chờ nụ hôn đó
lâu lắm rồi " và rồi vì cơn đau nên em đã ngất đi trên tay anh.Em bướng
bỉnh lắm em biết kô? nếu em đã chờ nụ hôn ấy từ anh lâu rồi thì tại sao
lại còn làm eo làm giáng kô chịu đứng im cho anh hôn mà lại phải rượt
anh đánh để rồi phút giây nghiệt ngã lại đến với em!!!
- Máu ở vết thương đầu của em đã nhỉu từng giọt, từng giọt, từng
giọt...như những hạt nước mắt đắng cay của anh đã rơi từng hạt, từng
hạt, từng hạt.... chiếc áo trắng học sinh của anh đã được nhuộm đầy máu
của em khi anh lật đật bồng bế em vào bệnh viện nhưng đã quá
muộn....bác sĩ nói em đã đến hồi không thể cứu vãn được nữa vì vết
thương quá nặng và kô được cứu chữa kịp thời nên em đã ra đi mà kô
một lời từ biệt.
Đếm đến thời gian này thì em đã ra đi được hai năm rồi em nhỉ? mỗi lần
đến sinh nhật em vào ngày 28 tháng 5 anh luôn mang hoa và bánh sinh
nhật đến phần mộ để tặng và ăn cùng em dẫu biết rằng em ăn kô được.
Mỗi khi đông lạnh về,noel tới anh cũng đến nơi mộ phần của em để thắp
nhan, để khóc tiếc thương và tâm tình cùng em để em biết rằng nơi trần
thế này còn có một người vẫn hoài thương đến em.
Kí ức năm thứ 2 em rời xa anh.
nguon tai.lieu . vn