Xem mẫu

  1. Ký Ức Buổi Chiều - Lê Vũ Hương Duyên Như sông nước chảy đôi bờ Như lòng ai đó hững hờ ... vậy thôi Như trời mây cứ trôi xuôi Cho ai ngơ ngẩn một đôi bướm vàng. Chiều nay chẳng thấy ai sang Để ai ngồi đếm lá bàng làm thơ Mà nghe trong trái tim xưa Một thời áo trắng chung mưa nẻo về Thẹn thùng nón lá nghiêng che Ai theo sau ... để tóc thề ngại bay . Bây giờ ngày đó ... ai hay ? Trái tim xưa phủ mờ mây đợi chờ ! Không Tan Kỷ Niệm - Huỳnh Duy Lộc Ở phương nào có giữ nỗi đau xưa Mà mây bay giữa trưa hè chợt khóc Người chợt đến ngày xưa như nắng ấm Chợt vội đi tôi trả những cơn mơ . Hè Sài Gòn người có nhớ Cần Thơ Nắng lổ đổ nghiêng vai vàng sông Hậu Người có nhớ những chiều xưa tan học Nơi bến sông ai đó đợi con đò ? Áo người trắng mây trời bay hờn dỗi Vẫn đục trong tôi bẽn lẽn ngại ngần
  2. Môi chưa nói sao chân người vội bước Mái chèo khua xao gợn sóng trong lòng ? Hè năm ấy người bỏ đi biền biệt Bảy năm dài lặng lẽ bước theo sông Tôi vẫn đợi bến xưa chiều tan học Lặng chờ nghe nhịp guốc thuở bâng khuâng... Khúc Hát Tuổi Hai Mươi - Quốc Sinh Chỉ gặp thiên đường trong giấc mơ Có đôi lúc thấy mình côi cút Quê nhà một nẻo xa hun hút Thương mình hơn trong bước lạc loài. Chạy đuổi theo danh vọng mệt nhoài Dường như chẳng thấy bến bờ hạnh phúc Sống – lăn lộn giữa đôi dòng trong đục Nghiêng bên nào cũng thấy mong manh. Hết cả rồi những ước mơ xanh? Giật mình bởi mấy sợi đầu tóc bạc Tuổi hai mươi cớ chi mà thoái thác Bao chông chênh đầy dẫy trên đường. Cứ bước chân về phía mù sương Ðời sẽ vọng lời hồi âm thật đấy Chẳng bổng dưng cây vươn mình lớn dậy Hoa lừng hương và trái chín ngọt ngào.
  3. Chẳng biết lời ru đến tự phía nào Nâng mình lên chạm vào mơ ước Dẫu biết chưa thể nào hái được Cũng làm xanh hy vọng một thời xuân. Khi Em Tròn Hai Mươi - Lương Định Sẽ có một mùa xuân Tôi được gặp trong đời Áo trắng nào chấp chới Thôi miên bay cuối trời ! Cho dù em không cười Cho dù em không nói Cho dù em lánh tôi Cho dù em không đợi... Mùa xuân rồi sẽ tới Dù còn xa vời vợi Buồn vui tôi vẫn đợi Khi em tròn hai mươi. Khi Mùa Hè Tới - Cao Thoại Châu Thật đáng tiếc không còn gì để nói Năm hết rồi, bài cũng hết theo năm Trống đã cất và cổng trường khép lại Người lao công già tội nghiệp đứng trong sân.
  4. Sân lại có chút ngày không, để thở Chút yên bình để kiếm lại màu xanh Người thợ mộc đến thăm từng khung cửa Lặng người đi như mới thấy lại mình. Mười mấy năm hoặc dài hơn thế nữa Lớp này vào lớp khác lại ra đi Cây khôn lớn gọi chim về làm tổ Con lại ngồi vào chỗ mẹ năm xưa . Trăm viên phấn cũng một màu rất trắng Để áo dài đôi vạt trắng tung tăng Vậy mà đã bao lâu rồi chẳng biết Đời cao dần theo tiếng guốc lên thang.
nguon tai.lieu . vn