Xem mẫu

VIII. MA MÔN
“Từ nay lão tử không còn là Kim Thập Lượng nữa!” Kim Thập Lượng hất
mạnh ly rượu lên trời, nói lớn như thể đang thề thốt: “Lão tử đại danh Kim Bưu,
Kim trong hoàng kim, bưu trong bưu hãn.”
Vân Tương và Kha Mộng Lan đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được bật cười
khúc khích. Đây là một gian tửu lầu yên tĩnh ở phủ Cam Châu, Vân Tương bị
Kim Thập Lượng ép đến đây mừng công, vừa khéo Kha Mộng Lan cũng đuổi
kịp họ, ba người liền vào trong tửu lầu gọi một bàn tiệc rượu, uống mừng chiến
thắng vừa rồi.
“Ngươi đừng có tưởng Kim Bưu ta chẳng biết gì,” gã đao khách trong quá
khứ bất ngờ nhìn Vân Tương cười đắc ý. “Thực ra ta đã biết ngươi làm thế nào
để thắng ở chiếu bạc nhỏ đầu phố rồi.”
“Ồ! Nói ra nghe coi.” Vân Tương lấy làm hứng thú nói.
Kim Bưu đắc ý dương dương đáp: “Bất luận là chơi tài xỉu hay chẵn lẻ, tuy
ngươi không hề động vào quân cờ hay hạt dưa, không thể giở trò gian trá, nhưng
nhà cái thì dùng thủ đoạn. Theo lẽ thường bọn họ đa phần đều thắng nhiều thua
ít. Tỉ dụ như khách chơi đặt lẻ nhiều hơn chẵn thì họ sẽ mở bát ra chẵn, lấy tiền
của người đặt lẻ trả cho người đặt chẵn. Ngươi luôn theo bên nào đặt ít hơn, chỉ
thêm vào một chút nữa, cái đó gọi là tranh ăn với hổ, hay là vào hang hùm tranh
thực?”
Vân Tương thoáng lộ vẻ kinh ngạc gật gật đầu: “Huynh có thể tự ngộ ra
được điều này, cũng có thể coi là đã đi bước đầu trên con đường thiên thuật rồi
đó.”
“Chỉ là bước đầu sao?” Kim Bưu bất mãn hừ lạnh một tiếng, rồi lại lắc đầu
than rằng: “Ngươi nói không sai, ta nghĩ mãi không ra mấy nhà cái đó đã gian
lận như thế nào, mà có thể muốn mở chẵn ra chẵn, muốn mở lẻ ra lẻ ngay trước
mắt đám chơi bạc.”
Vân Tương cười bảo: “Mười trò đánh bạc thì chín trò là lừa bịp, đó là chí lý
ở đời, huynh có thể hiểu được căn bản của thuật lừa bịp rồi, hà tất phải chú ý đến
những chi tiết nhỏ ấy làm gì, đó chỉ là những thủ pháp làm ảo thuật thôi mà.”
“Không được! Nhất định ngươi phải chỉ cho ta, không thì ta suốt đời không
ngủ ngon được!” Kim Bưu nhất định không chịu. “Vì tên tiểu tử nhà ngươi mà
lão tử đã thất hứa với người ta, đập vỡ chiêu bài ‘Kim Thập Lượng’, ngươi nhất
định không thể khiến lão tử hối hận được!”
Vân Tương dở khóc dở cười lắc đầu: “Những thủ pháp ảo thuật này thiên
biến vạn hóa, sức người thực sự không thể nắm hết được. Cụ thể huynh đã nhìn

qua phần nào rồi đó, ta cũng chỉ biết được năm, ba trò thôi, thường thấy nhất là
kiểu lợi dụng nam châm. Chẳng hạn như làm một hạt dưa nhân bằng sắt, lại giấu
một cục nam châm trong tay áo là có thể lợi dụng lúc mở bát để hút hạt dưa có
nhân sắt dính vào đáy bát. Một tay giấu nam châm, một tay thì không, vậy là có
thể tùy ý điều khiển được mở chẵn hay lẻ rồi.”
“Ta rõ rồi!” Kim Bưu sực hiểu ra. “Những quân cờ kia cũng vậy, trong đó
hẳn có một quân lõi sắt, nên nhà cái muốn mở chẵn là ra chẵn, mở lẻ là ra lẻ. Mẹ
nó, lão tử đánh bạc mười mấy năm nay, không ngờ lại chẳng nhận ra chút gì sơ
hở, không biết bọn chúng đã lừa của lão tử bao nhiêu tiền bạc rồi. Nhưng...,” gã
đột nhiên quay sang Kha Mộng Lan hỏi, “xúc xắc trong sòng bạc cũng vậy à?”
Vân Tương cười lên ha hả: “Đó là bí mật của sòng bạc, ta mà nói ra, e sẽ đập
vỡ bát cơm của người khác mất.”
Kha Mộng Lan cũng cười gượng gạo: “Kỳ thực thì bình thường ở sòng bạc
không mấy khi giở trò gian lận, chỉ khi vận đen thua lỗ quá nhiều mới bất đắc dĩ
sử dụng mấy mánh khóe thủ đoạn đó. Lần này là vì sòng bạc đang gặp nguy
khốn, e rằng buộc phải đóng cửa mới bất chấp quy củ mà đại sát bốn phương.
Nào ngờ lại bị công tử nhìn thấu, vào hang hùm tranh ăn, thắng liền năm ván.”
“Khốn thật, không ngờ sòng bạc khí thế như vậy cũng chơi bịp, sợ rằng thiên
hạ này không có canh bạc nào là không lừa bịp mất.” Kim Bưu bất bình nổi giận
mắng chửi: “Đáng tiếc là bây giờ lão tử mới biết, chơi bạc đến mười mấy năm
nay, không ngờ lại bị người ta lừa mất bao nhiêu là tiền xương máu rồi.”
“Được rồi! Kim huynh không phải âu sầu nữa. Bây giờ huynh đã hiểu được
đạo lý mười sòng bạc thì chín sòng gian lận, coi như cũng không phí hoài số tiền
trước kia bị thua.” Vân Tương cười cười vỗ vai Kim Bưu. “Chỉ tiếc là nhiều kẻ
đến chết rồi cũng không biết điều đó, lúc nào cũng đem số mệnh của mình ký
thác cho vận khí. Khi gặp phải tên bịp nào cao minh, người ta có lòng tính toán
với kẻ vô tâm, há chẳng phải là sẽ thua đến tán gia bại sản hay sao?”
Trong mắt Kha Mộng Lan chợt lóe lên một tia kỳ lạ, nhẹ nhàng nâng ly lên
chúc mừng Vân Tương: “Mộng Lan từ nhỏ đã lớn lên ở sòng bạc, đã gặp vô số
kẻ mê cờ bạc hơn tính mạng mình, nhân vật cao minh coi thường việc thắng
thua, nhìn rõ được thế vận sòng bạc như công tử thì đây mới là lần đầu tiên
Mộng Lan được gặp. Mộng Lan xin được kính công tử một ly.”
Vân Tương cũng nâng ly lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy ánh mắt
Kha Mộng Lan trong veo như nước hồ được ánh nắng mùa thu chiếu rọi, dập
dờn sóng nhỏ trong gió thu nhè nhẹ. Vân Tương thoáng rung động, vội cúi đầu
tránh ánh mắt của đối phương, trong lòng cũng lấy làm kỳ lạ, ánh mắt của Kha
tiểu thư này sao lại giống Di nhi đến thế? Nghĩ đến Triệu Hân Di, Vân Tương
chợt đau nhói trong lòng, sắc mặt tự nhiên trở nên u ám, tay cầm ly rượu ngẩn
ngơ, đến nỗi quên cả mỹ tửu bên trong.

“Vân công tử! Vân công tử!” Chỉ khi Kha Mộng Lan gọi liền mấy tiếng, Vân
Tương mới định thần lại, thấy Kha Mộng Lan nhìn gã lo lắng: “Công tử, là
Mộng Lan nói sai điều gì khiến công tử không vui sao?”
“Không, không có!” Vân Tương miễn cưỡng gượng cười, uống một hơi cạn
sạch ly rượu, xua tan vẻ u ám trên gương mặt, đoạn cười cười với Kha Mộng
Lan: “Ta đang lo tên tiểu tử đó sẽ không dễ dàng nhận thua, không chừng sau
này lại đến tìm cô nương gây phiền phức.” Nói đến đây sắc mặt gã chợt trầm
xuống. “Nói thật đấy, hắn tuổi còn trẻ lại sai khiến được văn sĩ trung niên kia,
bảo đến là đến, đi là phải đi. Tên văn sĩ trung niên đó có thể luyện thành nhãn
quang như thế, trên giang hồ cũng thuộc vào hạng hiếm có, thế mà vẫn răm rắp
nghe lệnh tiểu tử ấy, từ đó có thể thấy sau lưng hắn có chỗ dựa rất lớn. Nếu Kha
cô nương không có lý do nào đặc biệt, hay là khuyên phụ thân cô nương nên
tránh đi là thượng sách.”
Kha Mộng Lan hừ mạnh một tiếng: “Tên tiểu tử đó tùy tiện cợt nhả, có chín
phần mười là hạng con cháu nhà giàu, ỷ gia thế mà hoành hành bá đạo. Mộng
Lan tuy là thân nữ lưu, nhưng cũng biết đạo lý không khuất phục trước uy quyền
vũ lực.”
Vân Tương nhìn Kha Mộng Lan với ánh mắt phức tạp, đột nhiên nhận ra tính
cách nàng ta có vài phần giống như mình trước đây. Gã lặng lẽ thở dài, trong
lòng biết rõ tính cách kiểu đó sẽ rất dễ gặp trở ngại trên giang hồ hiểm ác.
“Mau, mau, mau, nói những lời đó để làm gì.” Kim Bưu đã ngà ngà say, liên
tiếp rót rượu cho hai người. “Hôm nay có rượu hôm nay say, lo gì ngày mai
giông tố đến. Bữa rượu này để Kim Bưu ta chúc mừng thắng lợi của Vân huynh
đệ, cũng là tiệc bái sư để ta bái Vân huynh đệ làm thầy theo học thuật đánh bạc.
Vân huynh đệ, những lúc không có người ngoài, ta đại khái sẽ gọi ngươi là sư
phụ, còn khi có người khác thì ta vẫn gọi ngươi là huynh đệ. Mấy thứ dập đầu
dâng trà miễn đi được rồi, ta nghĩ huynh đệ cũng không quan trọng những thủ
tục phiền phức đó, phải không ?”
Lời Kim Bưu vừa dứt, ngụm rượu Vân Tương vừa uống vào suýt chút nữa
thì phì ra. Gã vừa ho sằng sặc vừa xua tay lia lịa. Kim Bưu vội vỗ vỗ lưng cho
gã, cười cười nói: “Huynh đệ không cần phải vội vàng gì, tuy là tự dưng có được
một đệ tử trời sinh dị bẩm, thông minh hơn người như Kim Bưu ta, nhưng cũng
hà tất phải vui mừng đến mức như vậy?”
“Huynh, huynh... khụ khụ!” Vân Tương tức đến há hốc cả mồm trợn tròn
mắt, gặp phải hạng dị nhân quá tự tin mặt dày vô liêm sỉ khác người như Kim
Bưu, gã chỉ còn biết ho khù khụ.
“Ngươi không phản đối tức là đã đồng ý rồi.” Kim Bưu dương dương đắc ý
đưa một chén trà đến trước mặt Vân Tương. “Nào! Uống chén trà này cho thông
cổ mát họng. Hiếm khi nào gặp được đệ tử thiên tư trác việt như ta đây, vui

mừng một chút cũng là chuyện thường thấy thôi.”
Vân Tương cầm chén trà uống một hơi hết sạch, cố ghìm cơn ho, rồi mới
gắng gượng bật ra hai chữ “Không được!” từ trong lồng ngực.
“Cái gì không được?” Kim Bưu đập tay xuống bàn, nét mặt đầy vẻ phẫn nộ:
“Trà bái sư của ta ngươi cũng uống cạn rồi, bây giờ mới nói không được, con mẹ
nhà ngươi chứ có muốn ăn đập không?”
“Cái gì là trà bái sư?”
“Chính là chén trà lão tử đưa cho ngươi đó!”
Đến lúc đấy Vân Tương mới rõ, chén trà đối phương đưa cho mình để thông
họng, không ngờ lại bị thằng cha này nói thành trà bái sư. Bản thân học đầy một
bụng trí kế mưu lược, chỉ liếc mắt qua là vạch trần đủ loại âm mưu thủ đoạn, mà
lại dính phải mưu của thằng cha này. Vân Tương phẩy tay đứng dậy, rót một ly
trà đưa đến trước mặt Kim Bưu: “Trà ta có thể rót lại mời huynh, rượu này ta
không dám uống thêm nữa. Chuyện bái sư từ nay không nhắc lại nữa, bằng
không thì bằng hữu cũng không thể làm đâu. Cáo từ!”
Vân Tương nói đoạn quay người định đi, thì thấy Kim Bưu đập mạnh vào
bàn đứng phắt dậy: “Đứng lại! Mẹ cha nhà ngươi đến cái mạng cũng là của lão
tử, lại còn kênh kiệu với ta! Hay là ngươi đã không muốn sống nữa rồi?”
Vân Tương quay đầu cười lạnh lùng nói: “Vân Tương trói gà không chặt,
huynh muốn giết ta dễ như trở bàn tay, nhưng nếu huynh muốn ép ta làm việc
mình không thích, điều đó thật khó vạn phần.”
“Mẹ ngươi, ngươi cho rằng lão tử không dám sao?” Kim Bưu nói đoạn liền
rút phắt thanh đao ra. Kha Mộng Lan ở bên cạnh thấy vậy vội lao vào đứng chắn
ngay trước mặt Vân Tương. Lúc đầu nàng ta còn hứng thú xem hai người tranh
luận, cho rằng chẳng qua chỉ là trò đùa giữa các huynh đệ, ai ngờ Kim Bưu lại
rút đao lao đến thật, điều này làm nàng ta hết sức bất ngờ, thật chẳng biết rốt
cuộc quan hệ của hai người bọn họ là như thế nào.
“Tránh ra, đao của lão tử không đụng đến hạng nữ lưu.” Kim Bưu xua tay
đuổi Kha Mộng Lan.
“Mọi người đều là huynh đệ tốt, có chuyện gì mà phải dùng đao kiếm để giải
quyết?” Kha Mộng Lan vội hỏi.
“Ai là huynh đệ với hắn chứ?” Kim Bưu nói đoạn chụp lấy tay Kha Mộng
Lan định kéo nàng ta ra, ai ngờ lại bị đối phương giữ lấy rồi vặn cổ tay sang một
bên, Kim Bưu không kịp đề phòng, loạng choạng suýt ngã. Khi đứng vững lại,
ngoảnh nhìn Kha Mộng Lan, y bất giác kêu lên một tiếng. “Được đấy, con nhỏ
cứng đầu này lại dám động thủ với lão tử, muốn ăn đòn hả!” Nói rồi lập tức lao
về phía trước, cả hai liền lao vào quần thảo ngay trong tửu lầu.
Hai người động thủ, khiến các khách đang uống rượu sợ hãi la hét chạy tán
loạn rời khỏi tửu lầu. Chỉ thấy Kha Mộng Lan dùng bàn ghế làm vật yểm hộ,

tránh đòn của Kim Bưu như bươm bướm vờn hoa, tuy không thể chiếm được
thượng phong nhưng cũng vừa đủ để bảo vệ mình. Kim Bưu đuổi hai vòng, vì bị
bàn ghế ngăn cản, nhất thời không theo kịp bộ pháp của đối phương, lập tức
quay đầu bổ nhào về phía Vân Tương, thuận thế gác đao vào cổ gã.
“Dừng tay!” Kha Mộng Lan kinh hoàng thất sắc, không cần quan tâm đến an
nguy của bản thân, phi thân về phía Kim Bưu. Lại nghe tiếng Kim Bưu cười ha
hả: “Con nhỏ cứng đầu mắc lừa rồi!” Lời vừa dứt, đã thấy quyền như sấm giáng,
dừng lại ngay trước mặt Kha Mộng Lan, chỉ cách mũi chưa đến một tấc, khiến
nàng ta đờ người ra tại chỗ.
“Động thủ với ta, tiểu nha đầu vẫn còn non lắm.” Kim Bưu dương dương đắc
ý thu quyền và đao lại, tóm lấy Vân Tương cười cười nói: “Vân huynh đệ, vừa
rồi là lão huynh ta uống nhiều, nói nhiều điều đắc tội, huynh đệ đại lượng, đừng
tính toán với lão huynh.”
Vân Tương hừm một tiếng nặng nề, mặc dù sớm biết rõ tính cách của Kim
Bưu, biết chắc y sẽ không làm mình bị thương, nhưng một quyền đánh vào Kha
Mộng Lan vừa rồi, vẫn làm gã nghĩ mà thấy sợ. Thấy khách uống rượu sinh sự,
tiểu nhị đều lẩn trốn hết, chỉ có chưởng quầy vẫn đứng một bên run rẩy chịu
trận. Vân Tương vội bảo: “Chúng ta mau đi thôi, cẩn thận không gặp phiền
phức.”
Ba người ra khỏi tửu lầu, cũng là lúc sắc hoàng hôn đã lan tỏa khắp nơi,
người đi trên phố cũng thưa thớt. Kim Bưu chạy đuổi theo Vân Tương cười
chuộc tội: “Huynh đệ, lão ca chơi bạc đã mười mấy năm, thua đã mười mấy năm
rồi. Không dễ gì mà gặp được một cao thủ như lão đệ, dù thế nào ngươi cũng
phải dạy ta, giúp Kim mỗ lấy lại chút thể diện trên bàn cờ bạc mới được.”
Kha Mộng Lan nhớ lại thân thủ lúc nãy của Kim Bưu, trong lòng biết dù y có
giở trò ngang ngược, mình cũng không thể làm gì được. Nếu y cứ đi cùng với
Vân Tương suốt, thì sớm muộn gì cũng gây họa, giở mặt lúc nào chẳng hay.
Nhưng bây giờ thì cũng không có cách gì khiến hắn rời xa Vân Tương. Kha
Mộng Lan đảo mắt một vòng, lập tức buông lời công kích: “Loại đệ tử chẳng
phân biệt tôn ty, suốt ngày đòi đánh hay giết sư phụ thì ai dám thu nhận chứ?”
Kim Bưu đỏ mặt, khó xử cười khà khà: “Ta quen như vậy rồi, nếu Vân
huynh đệ thu nhận ta làm đệ tử, ta bảo đảm sau này sẽ cung kính huynh đệ như
thần linh, nếu như có chút gì bất kính, Kim Bưu sẽ bị trời đánh, chết không yên
thân!”
“Thấy huynh ấy nói thành khẩn như vậy, Vân đại ca có thể suy xét một chút
xem.” Kha Mộng Lan nhìn Vân Tương chớp chớp mắt, trong lòng nàng cho
rằng, chỉ cần thu nhận Kim Bưu làm đệ tử, Vân Tương sẽ có thêm một người
bạn, thế nên không kìm được mà nói giúp y vài lời.
Vân Tương lại thở dài, trong lòng gã đã biết rõ tính cách của Kim Bưu, một

nguon tai.lieu . vn