Xem mẫu
- Tiền Giang: Ca Dao Tình Yêu - 2
Em có chồng sao em chẳng cho hay
Để anh lầm tưởng đêm ngày đợi mong.
Em day (quay) cái đầu tóc,
Anh giắt cái móc đồng
Mai sau em có lưu lạc, ra ngã Ba Giồng gặp anh.
Em đây hò vẩn, hò vơ,
Nếu anh nào đáp không đặng thì em úp ơ lên đầu.
Em đi ra hò với chị em bạn
Hai bảy mười bốn, về nhà tính cốn lại còn mười ba
Em đập đầu vô cột mà tính cũng không ra,
Trông cho trời mau sáng đặng qua anh tính dùm.
Em muốn sao cho nên nghĩa tào khang
Đền ơn cúc dục dạ càng them vui
Như mình mà muốn gần tui
Có hai bên phụ mẫu làm suôi mới thành
Nghĩ thân qua mẫu quần áo chẳng có lành
Lễ nghi đâu có, cam đành cách xa.
Em nghiên tai dưới gió
Đặng qua nói nhỏ cho em rành
Đôi ta còn vướng tơ mành,
Đó chẳng đánh, đây cũng cố gắng
Song ba đào, mưa nắng không nao.
Gá dươn đem dạ nhớ trông,
Mần thơ gởi xuống em Mười Mỹ Đông
Em về có nhớ anh không?
Anh về thơ thẩn mé song khóc hoài
Sầu mình nên nỗi nằm dài
Cơm ăn không đặng nước mắt chảy hoài không khô
Sầu mình nên nỗi ra vô,
Cơm ăn không đặng héo khô trong lòng.
Gái xứ này, biết cày, biết cấy,
Chèo ghe, gánh lúa giữa đồng
Anh nào chữ nghĩa không thông,
Cuốc cày không giỏi đừng hòng sánh duyên.
- Gái một con trông mòn con mắt
Cầu trúc lúc lắc tay vịn chắc cũng dễ đi
Anh thương em dù tiếng thị lời phi
Chỉ sợ ông tơ không xe bà nguyệt không nối, chớ sợ chi ai cười.
Gan teo từ đoạn,
Ruột thắt từ từng
Mình bảy bui lỗ miệng cầm chừng để xa tui
Mình về ở bển xa xuôi
Phải chi ghé lại nhà tui cho gần.
Gánh nặng mà đi đường vòng,
Tuy rằng không gánh nhưng lòng cũng thương.
Gánh nặng mà đi đường dài,
Để anh gánh đỡ một vai nên chồng.
Gặp mặt anh đây sao em quên hỏi, quên chào
Hay là em có nơi nào bỏ anh?
- Thỏ giỡn trăng như sơn băng thủy kiệt
Em bỏ chàng nhựt nguyệt xét soi.
Gặp em dưới thủy trên thoàn (thuyền)
Hỏi thăm phụ mẫu song toàn hay không?
Giã bàng đan đệm cho siêng,
Anh đi chuyển lúa sắm kiềng em đeo.
Gải đò mua khế bán chanh
Giả đi đòi nợ thăm anh kẻo buồn.
Gió đâu thổi mát sau lưng,
Dạ sao lại nhớ người dưng vô cùng.
Gió đưa gió đẩy bông trang
Bông búp về nàng, bông nở về anh.
Gió đưa gió đẩy bông trang
Ai đưa ai đẩy duyên nàng tới đây
Tới đây thì phải ở đây
Bao giờ bén rễ xanh cây hãy về.
Gió đưa trăng thời trăng đưa gió
Trăng lặn rồi, gió biết đưa ai.
Gió đưa trăng, thời trăng đưa gió
Đưa chi nửa chừng, cho kẻ nhớ người mong.
- Gió đưa nước, nước sao vời vợi
Gió đưa mây, mây hỡi mịt mờ
Anh với em duyên nợ sậm sờ
Em còn thủ tiết mà chờ đợi ai?
Gió đưa cây cửu lý hương
Người dưng khác họ mà thương vô cùng.
Gió đưa bụi chuối sang bụi mì,
Em bò cách mấy chẳng gì hơn anh.
Gió đưa bông lách, bông lau
Bông lê, bông lựu đố nàng mấy bông?
Gió đẩy gió đưa lược thưa uốn éo,
Anh rước em về dạy khéo dạy khôn.
Gió nam non thổi lòn xuống biển,
Anh với nàng một kiểng (cảnh) hai quê.
Gió nam non thổi lòn hang cóc,
Thấy em có chồng anh khóc mấy đêm.
Gió nam non thổi lạnh phồng hương,
Bữa nay mới biết tình thương của nàng
Dạo chơi cho biết đủ đàng
Họa may có gặp bạn vàng gá duyên.
Gió nam non thổi lòn hang cóc kẹt,
Con cá rô mề nó nhảy rột rẹt trong đám rau răm
Anh thấy em có duyên ngầm,
Đêm nằm mơ tưởng, âm thầm nhớ thương.
Gió lao rao muỗi mòng xao xuyến,
Anh xa em rồi nhiều tiếng thị phi.
Gió giục dươn, lan hường nở nhụy,
Anh thương nàng nên chịu lụy mẹ cha.
Gió giục cội sung,
Nhánh tùng khua rang rảng
Em xa anh rồi, quên lảng tại ai?
Gió thúc cội sung,
Nhánh tùng khua lắc cắc
Nhánh trắc ngã đê mê,
- Gần sông mấy cội ngã kề
Tiếng oan anh chịu, biết về tay ai?
Gió thổi hiu hiu, chín chiều ruột thắt
Nhìn sao bên Bắc, nước mắt chảy bên Đông
Ai xui chi cho vợ vợ chồng chồng
Không biết đây với đó dây tơ hồng có xe?
Giữ gìn cửa đóng then cài
Dầu cho gió tạt mưa ngoài mái hiên.
Ghe anh mòng ván, bóng láng nhẹ chèo
Xin anh bớt ngọn, xả lèo chờ em.
Hai đứa mình giống thể cây cau
Anh bẹ, em bẹ nương nhau sống đời.
Hai đứa mình xứng gái, xứng trai,
Ngày nay gặp mặt, ai ai cũng mừng.
Hoa thơm ong bướm đang mê,
Thương chưa phỉ dạ mình về bỏ đây.
Học trò ba chữ lem nhem,
Thấy mà thèm bỏ chữ trôi sông.
Hòn đá cheo leo
Con trâu trèo trâu trợt
Con ngựa trèo ngựa đổ
Tiếc công anh lao khổ tự cổ chí kim
Ghừng nào đá nổi, lông chim
Muối chua, chanh mặn mới tìm được em.
Hột thủy tinh đây nhìn sáng rỡ,
Để dành chờ thuở làm nhẫn đeo tay
Dầu ai năn nỉ hỏi nài
Anh đợi người biết đạo, của nầy anh sẽ trao.
Hồi nào anh nói rằng thương
Mua đất lập vườn trồng hành, trồng cải, vãi hột sa kê
Bây giờ anh nói rằng hành khô, cải héo, sa kê lụi tàn.
Hồi nào nhắn xuống nhắn lên
Bây giờ anh đứng một bên không nhìn
Ngó lên tấm kiếng hai mình
Khen ai khéo họa hai đứa mình đứng chung.
- Huệ tàn, con bướm chẳng vãng lại,
Tình xưa anh đã phụ, trúc mai anh kể gì!
Kinh xáng mới đào,
Tàu Tây mới chạy
Thương thì thương đại, đừng ngại bớ điệu chung tình
Nhạn bay cao khó bắn, cá ở ao quỳnh khó câu.
Kiểng (cành) hoang vu, chẳng thấy ai nhìn,
Anh thò tay sửa kiểng, năm bảy người giành, trời ơi!
Kiểng xa bồn kiểng lại còn xanh,
Anh xa người nghĩa cơm canh bỏ liều.
Kiểng xa bồn kiểng lại héo queo
Anh xa người nghĩa như lồng đèn treo hết dầu.
Khăn vuông bốn chéo cột dùm
Miệng mỗi người nghĩa hò dùm ít câu.
Khăn lông bốn mí vắt chí chơn mày
Em lại đây anh hỏi mấy ngày rày em đi đâu?
Khế rụng bờ ao, thanh thao anh lượm
Ngọt như cam sành, héo cuống anh cũng chê.
Khó than, khó thở, khó nổi phân trần,
Tóc không xe lại rối, ruột không dần lại đau.
Khổ qua mắc nắng, khổ qua đắng, khồ qua đèo
Anh thấy em nhỏ tuổi lại nghèo anh thương.
Khúc sông quanh thuyền qua Vàm Tháp
Chèo mỏi mê miệng ngáp biến hò
Thấy cô cấy rẫy buồn xo
Cùng anh kết nghĩa chuyện trò được chăng?
Khuất đám đứng ngó chừng đám sậy,
Bớ cô bận áo và quàng! Đứng dậy tôi xem.
Khuất bóng đèn loan, anh nhìn nàng không rõ
Thấy dạng em ngồi, còn nhỏ anh thương.
Lác giâm thì lúa cũng giâm
Anh nói với em nhiều tiếng thâm trầm
Nằm đêm nghĩ lại nát bầm lá gan.
Làm thơ quốc ngữ, đề chữ tân trào
- Thứ tư tàu lại, gởi vào thăm em.
Làm sao hiệp mặt đôi ta,
Đặng tôi báo hiếu mẹ cha bên mình
Không xuống lên mình nói bạc tình,
Xuống lên, phụ mẫu đánh mình thấy không?
Lan huệ sầu ai lan huệ héo,
Lan huệ sầu tình trong héo ngoài tươi.
Lạy trời đừng gió,đừng mưa,
Êm êm dịu dịu cho vừa lòng em.
Lăng xăng bướm đậu chéo khăn
Bời anh vụng tính, lăng quằng bướm bay.
Lầu son, cửa cũng sơn son
Anh với em gá dươn chồng vợ,
Cũng như đá “bích ton” đúc nền.
Lầu nào cao bằng lầu ông Chánh
Bánh nào trắng bằng bánh bò bông
Anh thương em từ thuở má hồng
Bây giờ khôn lớn, em đi lấy chồng bỏ anh.
Lầu nào cao bằng lầu ông Chánh
Bánh nào trắng bằng bánh bò bông
Đạo nào sâu bằng đạo vợ chồng
Đêm nằm nghĩ lại nước mắt hồng tuôn rơi.
Lên xe xe gãy, ngựa bương,
Trách lòng con bận cầm cương không đều.
Lên xe quân tử đứng, thục nữ ngồi,
Anh than em khóc, khóc rồi lại xa.
Lên xe xe hét, xe gầm,
Lòng thương quân tử dãi dầm nắng mưa.
Lên non bẻ lá hỏa hình,
Họa cho thấy mặt kẻo tình nhớ thương.
Lịch sự chi đó mà năm bảy người giành
Giả như con cá ở chợ dạ ai đành nấy mua.
Linh đinh xứ lạ một mình,
Tìm Nam, tìm Bắc, không thấy mình ở đâu
- Sụt sùi lụy ứa thấm bâu,
Bấy lâu vắng mặt biết đâu trao lời.
Linh đinh một chiếc thuyền tình,
Mười hai bến nước biết mình vào đâu.
Lòng thương cô gái Kiến Vàng
Đầu đội meo bang, tay xách mo cơm.
Lộ bất hành bất đáo,
Chung bất đả bất minh
Bây giờ anh mới rõ sự tình,
Tại bà mai ở độc hai đứa mình mới xa.
Lộ bất hành bất đáo,
Chung bất đả bất minh
Đêm nay gió mát trăng thanh
Tôi hát lên đôi chặp, kiếm bạn hữu tình đối chơi.
Lỗi nhịp trống, lỗi niềm phu phụ
Lỗi trường canh lại lỗi nhịp đờn
Gá dươn chồng vợ sao nay anh giận mai hờn bỏ nhau.
Lỗi căn dươn như đờn lỗi nhịp,
Biết bao giờ cho hiệp phụng loan.
Lồng đèn treo cột đáy
Gió xoáy lồng đèn xoay
Dĩa nghiêng múc nước sao đầy
Lòng thương người nghĩa cha mẹ rầy cũng thương.
Lời giao ngôn đá nát vàng phai,
Dặn em đừng nhẹ dạ nghe ai bao giờ.
Lụy song sa đưa chàng xuống huyệt,
Mai tang chàng rồi ly biệt ngàn năm.
Lưỡi Trương Nghi dầu bén,
Miệng Tô Tử dầu lanh
Bây giờ em đã quyết với anh,
Dầu hai ông tái thế, dỗ dành chẳng xiêu.
Mác lụt mà chém măng vòi
Anh muốn đi hỏi, nàng đòi bao nhiêu?
Mai, Lan, Cúc, Trước, tứ hữu thanh nhàn,
- Tình cờ cây mộc gặp đá vàng xứng không?
Mảng coi con kiến lửa lên cửa, xuống thềm,
Anh làm người quân tử chi hiềm nữ nhơn.
Mảng lo gìn giữ cây đào,
Để thằng điếm lạ đạp rào bẻ bông.
Mảng đau tương tư đầu tóc rối nùi
Đặt lược lên, để lược xuống, nước mắt chùi hổng khô.
Mảng coi hạc tắm suối vàng,
Cây cao vội ngã lấp đàng ngỡi nhơn.
Ngỡi nhân là ngỡi nhơn đồng,
Qua không biểu bậu bỏ chồng theo qua.
May cho mình cái áo lá châu xá bông tây,
Tại mình ở bạc, ngồi xuống đây, ếm lột trần.
May gối luông bằng nĩ, may cho lỹ mình nằm
Tại mình ở bạc đem bằm gối luông.
Mặc dù cha đánh, mẹ treo
Đứt dây té xuống cũng theo chung tình.
Mặt trời mọc như than hỏn đốt
Mặt anh tươi tốt như bông hoa hường
Đồn giồng Bà Lẫy văn chương
Thông minh, trí tuệ sao ra đường thua em?
Mặt trời vừa lặn
Mặt trăng vừa ló
Xích lại cho em hỏi nhỏ đôi lời
Sống thời sao không kết duyên chồng vợ, để thác qua đời trách chi?
Mâm thau chùi sáng để dưới ván thấy bình,
Bột mì tinh, đường cát trắng, anh mảng sầu tình không ăn.
Mần thơ nước mắt nhỏ chữ tỏ, chữ lem,
Vìa (về) chốn phòng đào, cơn nào thương nhớ, giở ra xem hết buồn.
Mần thơ giấy trắng, gắn con cò vàng
Sáu giờ sáng anh lại nhà làng lãnh thơ.
Mẹ mong gả thiếp về vườn,
- Thiếp lo một nỗi đường trường còn xa.
Mẹ mong thiếp gả về giồng,
Thiếp lo một nỗi gánh gồng đường xa.
Mía ngọt tận đọt,
Heo béo tận lòng,
Anh thương em dầu cổ mang gông, cẳng lại đeo xiềng.
Chết thời anh chịu chết, buông bạn hiền, anh không buông.
Miệng đuổi chim, tay cầm đất vụt,
Mãn mùa rồi, xí hụt anh ơi!
Miệng kêu bớ người nghĩa bơi xuồng,
Duyên đây không kết để luông tuồng đi đâu?
Miệng anh đọc cửu chương,
Tay anh nương bàn toán,
Hỏi thăm nàng quê quán ở đâu?
Minh quân lương tể tao phùng dị
Tài tử giai nhân tế ngộ nan
Trời xui anh gặp bạn vàng
Một lời phải nghĩa ngàn vàng khó mua.
Mình có thương, mình cắt tóc mình thề:
Chỉ trời vạch đất chớ hề bỏ nhau.
Mình đưa bậu áo tui viết tháo vài hang,
Trước thăm phụ mẫu sau thăm mình đôi câu
Điệu (đạo) vợ chồng thăm thẳm giếng sâu,
Ngày sau cũng gặp mất đi đâu bạn phiền.
Mình ơi! Tôi nhớ thương mình
Mẹ cha chưởi mắng chữ tình nặng thêm.
Mình đứng sầu muộn ốm đau
Bây giờ cách mặt, ngày sau vợ chồng
Ngôn phản ngôn, hà lý cộng đồng
Gang thường ly biệt, đạo vợ chồng còn thương.
Mình ôi! Mình đứng xích lại đây
Đặng cho tôi phỉ dạ, bấy chầy cách phân,
Thương mình chẳng tiếc vàng cân
Trèo non lội suối, quyết cầu thân mới vừa.
Mộc xa trầm, trầm lại xa hương
- Tui xa người ngỡi, ba bốn phương đeo sầu
Ra về bóng đã đứng đầu
Tai nghe tiếng trống trên lầu điểm tư
Phụng hoàng lẻ bạn sầu tư
Tui đây lẻ bạn cũng như phụng hoàng.
Một mai trống lủng khó hàn
Dây dùn khó đứt, bạn lang khó tìm.
Một mình lo bảy lo ba
Lo cau trổ muộn lo già hết duyên
Còn duyên kẻ đón người đưa
Hết duyên đi sớm về trưa một mình.
Một thân vai gánh, miệng rao,
Ai mua duyên ngọc, má đào bán cho.
Một trăm con gái thủ
Một lũ con gái chợ, anh không màng
Cảm thương cho gái ruộng quen chịu cảnh cơ hàn nắng mưa.
Một mình đứng giữa Trung Lương
Bên tình bên hiếu biết thương bên nào.
Mơ giấc điệp chiêm bao thấy bạn,
Thức dậy rồi xuất hạn mồ hôi,
Trách ông tơ sao nay dời, mai đổi, cho lạc duyên tôi làm vầy.
Mù u bông trắng, lá quắn, nhụy huỳnh
Thấy em cực khổ một mình anh thương.
Muốn trao miếng trầu, tôi sợ câu bất hiếu
Tôi để trên rào, ai có thiếu lấy ăn.
Mười giờ xe lửa lại Trung Lương
Đôi ta bước xuống cội dương khóc ròng.
Mưa sa ướt bụi, ướt bờ,
Ướt cây, ướt cội, ai ngờ ướt em.
Mỹ Hưng, Mỹ Chánh, Mỹ Thiện, Mỹ Hòa,
Anh đi sao không ghé lại nhà
Trước thăm phụ mẫu sau là thăm em.
Nào khi núp bóng trăng lờ,
Đôi ta lận đận, bây giờ bậu bỏ qua.
- Nắng lên cho héo dây dưa,
Cho tan lò gạch, cho sạch bụi tre,
Le le chết đói, nhà ngói chết khô,
Cá rô mắc cạn,
Cơ hội này em đành đoạn bỏ anh.
Nên thời lập kiểng trồng huê (hoa)
Một mai lá rụng, xứ quê tôi về.
Nết băng tuyết đáng khen cho đó,
Lòng sắc son còn khô nỗi đây,
Em nghe anh nói lời này,
Cái duyên giai cấu ai bày gặp nhau?
Nếu mà không lấy được nàng,
Anh chèo thoàn (thuyền) ra biển rồi vội vàng chèo vô.
Ngó lên nhà nhỏ
Thấy đôi liễu đỏ
Khắc bốn chữ “vạn thọ vô cương”
Gặp nhau đây em nói rằng thương
Đi về chốn cũ biết vấn vương nơi nào?
Ngó lên nguyệt lặn sao dời
Sống thời gởi nạc, thác thời gởi xương
Huệ xấu vì bởi mất sương
Em xanh xao vì bởi nhớ thương người tình.
Ngó lên mây bạc, trời hồng,
Thương em hỏi thiệt có chồng hay chưa?
Ngó lên đám bắp trổ cờ,
Biết em mấy tuổi, mà chờ uổng công.
Ngó lên mây trắng, trăng tròn,
Em đây anh đó, anh còn thương ai!
Ngó lên trời thấy trăng khi tròn, khi khuyết
Tui thương anh chung tình, anh nào biết tui thương.
Ngó lên trời sao giăng tứ diện
Ngó ngoài biển chim liệng, cá đua
Em thề với anh hết miễu, hết chùa
Ai cho em uống thuốc bùa em mê.
Ngó lên trời không cao không thấp
Ngó xuống biển không cạn không sâu
Em dạo chơi mười tám nước chư hầu
Không nghe ai than thở thảm sầu hơn anh.
- Ngó lên trời thấy mây vần vũ
Ngó xuống Âm phủ thấy đủ mặt bá quan
Ngó lên Nam Vang thấy cây mắm nước
Ngó về song Trước thấy sóng bủa lao xao
Anh thương em ruột thắt gan bào
Biết em có thương lại chút nào hay không?
Ngó lên chữ ứ, ngó xướng chữ ư
Anh thương em thủng thẳng em ừ
Anh đừng thương vội mẫu từ em hay.
Ngó quanh ngó quất thì vui
Ngó về chốn cũ bùi ngùi nhớ anh.
Ngọn cỏ phất phơ, ngọn cờ phơ phất,
Nồi đồng sôi, nồi đất cũng sôi.
Anh với em duyên nợ hết rồi,
Để cho người khác đứng ngồi với em.
Ngọc còn ẩn đá chờ vàng,
Anh còn ẩn sĩ chờ nàng lớn khôn.
Ngỡi nhân nay đã giao kề
Còn lo một nỗi nặng nề công lao
Chữ rằng: bằng hữu chi giao
Tui đây mình đó biết sao bớ mình?
Nghe nói anh đau xanh xao như tàu lá,
Lại thêm ba má đành đoạn dứt tình,
Em vội lên chợ Bến Thành hốt một thang thuốc bắc,
Có cam thảo, đại táo, rau câu
Thêm vào một lý thịt trâu
Một bầu rượu đế,
Một rế tóc tiên,
Một thiên ong vò vẽ,
Một cân đường thẻ,
Mộ mẻ xi măng,
Một chục thằn lằn,
Một trăm tắc kè,
Em mới làm một tể để trị bịnh xanh xao
Tay bưng chén thuốc, nước mắt em trào
Gió giông thổi tới mận đào cũng phải rơi.
Nhà anh lợp những mo nang
Nói láo với nàng nhà ngói năm căn
Nhà ngói năm căn để cha mẹ ở
- Hai đứa mình ở đỡ mái tranh.
Nhái kêu chiều rộ dưới mương
Thiếp đà an phận, còn thương nỗi chàng.
Nhạn về biển bắc nhạn ôi!
Bao thuở nhạn hồi, để én đợi trông.
Nhạn còn náo nức hứng sương,
Đây tui còn trực tiết, náu nương chờ mình.
Nhằm cơn gió mát trăng thanh
Hai đứa ta van vái cao xanh chứng cùng
Trước sau hai đứa thủy chung
Giải đồng nắm chặt chớ đừng lại phai.
Nhắn năm bảy tin chẳng thấu tình
Mần thơ cánh nhạn tạc chữ quỳnh thăm em.
Nhập sơn cầm bổ dị
Khai khẩu cốc nhơn nan
Đến đây anh mở miệng ngỡ ngàng
Lạ người, lạ mặt, lạ làng khó phân.
Nhện sa trước miễu phân tình,
Mình có chồng chưa, tôi chưa biết, chớ thấy mình tui thương.
Nhìn nàng nước mắt thâm bâu,
Nhạn bay cao bắn vói, cá ở ao sâu câu ngầm.
Nhớ hiền lương anh mang bệnh dữ,
Cảm thương thục nữ, quân tử ốm gầy.
Em chẳng tin, giang tay vào cổ, anh giở bầu áo nầy cho coi.
Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ,
Đêm quân giấc ngủ, ngày mơ tiếng cười.
Nhớ ai cơm chẳng muốn ăn,
Hễ bưng lấy chén lại dằn xuống mâm.
Nhứt điệp phù binh qui đại hải,
Nhơn sanh hà xứ bất tương phùng
Bốn phương chỉ thiếu anh hung,
Liễu mai em chọn bá tùng sánh duyên.
Nhứt nhựt vãng lai, thường ngày đối diện,
- Muốn phân đôi lời, sợ miệng thế gian.
Nhứt nhựt bất kiến như tam thu hề
Thăm em một chút anh trở lộn về,
Kẻo mà con trăng kia nó lặn, tư bề vắng tanh.
Nói hổ người, anh đừng cười em dại,
Bởi thương mình nên phải trần ai.
Nội trong Lục tỉnh Nam Kỳ,
Thấy em ăn nói như mì anh thương.
Có mặt tui, mình nói rằng thương,
Mình về chốn cũ vấn vương nơi nào.
Nỡ nào dứt nghĩa lìa tình,
Bớ bạn ơi! Đây còn thương tưởng sao mình khiến xa.
Nợ dương trần trả lần không hết,
Tôi xa mình chắc chết vì đau.
Nước chảy bon bon,
Con vượn bồng con lên non hái trái
Cảm thương nàng phận gái mồ côi.
Nước chảy re re
Con cá he xòe đuôi phụng
Anh ở bạc tình trong bụng em hết thương.
Nước chảy xuôi
Con cá buôi lội ngược
Em có chồng rồi thương sao được mà thương!
Nước dưới sông lưng lửng
Mây đưa gió vật vờ
Tơ duyên đã buộc sờ sờ
Qua đây bậu đó, còn chờ đâu xa?
Nước sông còn đỏ như vang,
Nhiều nơi lịch sự hơn nàng, nàng ơi!
Nước lớn rồi lại nước ròng,
Nào ai lấy nước nước hòng có con?
Nước sông lửng đửng, lờ đờ,
Đò đâu chẳng thấy anh chờ hết hơi.
- Nước ngã ba chảy ra giồng Dứa
Nghe giọng anh hò, em ứa giọt châu.
Nước ròng trong sạch chảy dài,
Xác mía trôi dờn dợn, anh tưởng bông huệ lài lội theo.
Nước trong khỏa múc một vùa
Thương em cho trọn một mùa tháng giêng.
Nước trong xanh chảy quanh miệng chén,
Anh xa em rồi nhiều tiếng thị phi.
Nước mắm ngon Tân Thủ,
Thả miếng đu đủ ăn tận tình
Thiếu chi người, anh không muốn, chỉ muốn một mình em thôi.
Nước mắm ngon dầm con cá đối,
Biểu chị Hai mầy để tối tao qua.
Oan ức, bực tức, đấm ngực kêu thương,
Người thương tôi trở lại, khổ vô chừng bạn ơi!
Ô hô! Bình tích bể rồi
Chén chung lỡ bộ, anh đứng ngồi không yên.
Ôm mình dẫu có la làng
Tôi đây la xóm hai đàng phạt chung
Ôm mình lỡ có làm hung
Nhơn cùng tắc biến tôi chung xuống sàn.
Ơn cha rộng thênh thênh như biển
Nghĩa mẹ dày dằng dặc bằng sông
Thấy em phận gái chưa chồng
Dầm sương dãi nắng nên lòng anh thương.
Phải chi anh chưa vợ thì có nợ có duyên
Em cũng cậy anh như thuyền cậy lái
Bởi vì anh có vợ, nên lái lại nghịch chèo
Thôi thôi hãy giữ lấy lèo
Đừng ham thả lỏng, hiểm nghèo có khi.
Phải căn dươn nhà lá cột chà là
Không phải căn dươn nhà ngói đôi ba tòa, hổng ham.
Phải lứa phải đôi thì ừ đi cho rảnh
Chớ đừng làm mặt đảnh lắm tiếng đèo bòng
- Bốn mùa xuân, hạ ,thu, đông
Ngày qua tháng lại ế chồng em ơi!
Phải chi anh hóa đặng cây cội đào
Để cho em đứng dựa vào thân anh.
Phạm Công chung thủy Cúc Hoa
Cớ sao Tào Thị hành hà Tấn – Nghi?
Ăn năn nay có muộn gì
Đặng chim bẻ ná em thì không ưa.
Phận tôi nghèo đâu xứng đáng cùng ai
Tưởng giếng sâu tôi mới nối sợi dây dài
Nào ngờ giếng cạn tôi tiếc hoài sợi dây.
Phù dung sớm nở tối tàn,
Tiếng đồn rực rỡ, hỏi nàng có không?
Phụ mẫu anh ương cây cúc
Phụ mẫu em đây nuôi thúc cây đào
Chừng nào đào khôn cúc lớn, mới kết vào mà làm suôi.
Phụng hoàng cắn bức thơ loan,
Miệng kêu quân tử dậy xem thơ nầy.
Phụng hoàng lẻ bạn sầu tư
Tôi đây lẻ bạn cũng như phụng hoàng.
Phụng với loan gá nghĩa trên cành,
Loan chưa bỏ phụng, phụng đành bỏ loan.
Qua truông anh đạp phải gai
Anh ngồi anh lể trách ai không chờ.
Quả đào tiên ruột mất vỏ còn,
Buông lời hỏi bạn đường mòn ai đi?
nguon tai.lieu . vn