Xem mẫu
- Phần 35
Quả nhiên, Lâm Mang giơ tay tát mạnh vào mặt Tư Dao: Tất cả đều lỗi của cô, đều là
lỗi của cô! Bây giờ cô còn quay lại dạy bảo tôi ư? Chỉ có giết cô mới có thể giải tỏa
mọi nỗi thống khổ của tôi”- Tư Dao cảm thấy má sưng lên, miệng tanh tanh mằn mặn
mùi máu.
Lâm Mang rat ay rồi, dường như cũng thấy bang hoàng vì cơn cuồng nộ của mình.
Anh ta nhìn kỹ bàn tay, có vẻ như không tin mình lại có một hành vi dã man đến vậy,
lại nhìn về phía Tư Dao, ánh mắt dần lộ vẻ thương xót, đưa tay khẽ vuốt má cô: Anh
vừa làm gì thế này? Anh vừa làm gì thế này! Sao anh lại có thể làm đau ngưuời con gái
mà anh rất yêu thương? Ôi, anh đã đánh em như thế này…dung nhan kiều diễm, làn da
mềm mại của em đã bị anh làm hại”.
Tay anh ta vuốt trên mặt cô khiến Tư Dao chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, toàn thân run rẩy.
Cô muốn ngóc đầu lên cắn thật tàn nhẫn vào bàn tay ấy, nhưng cô biết để được sống
có lẽ cần phải giả vờ. Cô thậm chí còn đoán rằng, có lẽ Viên Thuyên- để đạt được
một mục đích nào đó- cũng đã làm thế này. Cho nên Tư Dao nói dịu dàng, bản thân
cũng không dám tin lại có thể nói ra những lời như thế: Anh Lâm Mang, vết sưng ở
trên mặt cuối cùng rồi cũng sẽ mất đi, vết thương ở trên da cũng sẽ lành, tình yêu
cũng như vậy.
-Nói thì dễ, tấm vé một chiều đi đến nỗi sầu muộn, chỉ có đi mà không có về!
“One way ticket to the blues (tấm vé một chiều đến với nỗi sầu)”
Cuối cùng Tư Dao cũng đã hiểu tại sao chuông điện thoại của Kiều Kiều, Tiểu Mạn
và Thường Uyển lại là bài hát này.
Lâm Mang khe khẽ hát, tiếng hát có sức hút thật kỳ lạ, nhưng Tư Dao lại thấy trong
đó có nét u ám và thảm thương:
Tu, tu…tàu vừa rời ga
Bắt đầu một chuyến đi không bao giờ trở lại
Thế là
Tôi có tấm vé một chiều đi đến nỗi muộn sầu
Tạm biệt, tạm biệt người yêu nàng đã bỏ tôi
Giờ đây những giọt lệ cô đơn là tất cả những gì tôi thấy
Ôi
Tấm vé một chiều đi đến nỗi muộn sầu
Tôi đi qua những thị trấn cô đơn
Tôi nán lại khách sạn “trái tim tan vỡ”
Chưa bao giờ tôi ngu dại như lúc này
Tôi gạt làn nước mắt lã chã rơi
Tu, tu…tàu vừa rời ga
Bắt đầu một chuyến đi không bao giờ trở lại
Thế là
Tôi có tấm vé một chiều đi đến nỗi muộn sầu
Đây
Tấm vé một chiều đi đến nỗi muộn sầu
Tôi đi qua những thị trấn cô đơn
Tôi nán lại khách sạn “trái tim tan vỡ”
Chưa bao giờ tôi ngu dại như lúc này
Tôi gạt làn nước mắt lã chã rơi
- Tu, tu…tàu vừa rời ga
Bắt đầu một chuyến đi không bao giờ trở lại
Ôi
Tấm vé một chiều đi đến nỗi muộn sầu
Ôi
Tấm vé một chiều đi đến nỗi muộn sầu
‘Muộn rồi, quá muộn rồi! Năm ấy em đã tàn phá lòng tự tin của anh. Thân nam nhi
đứng giữa cõi đời rất cần có tư thế và thể diện; huống chi mọi người đều đánh giá
thể diện của anh còn mạnh hơn nhiều người, sao anh lại không lọt được vào mắt em?
Em nói anh chuộng hư vinh, đúng anh rất chuộng hư vinh, lẽ nào đây không phải là
nhu cầu của xã hội? Lẽ nào sớm thành danh, sớm bay cao bay xa, không phải những
thứ mà xã hội chấp nhận, vỗ tay khen ngợi? Em đã biết rõ anh là chuộng hư vinh, sao
em còn cho một cái tát thật đau trước khi tốt nghiệp? Em nên biết, bị cô gái hoa khôi
của trường là em ‘đá’, anh đã cực kỳ bẽ mặt. Có biết tại sao anh phải bỏ đi xa, đến
tận Thượng Hải không? Liệu anh có thể sống lay lắt ở Giang Kinh nữa hay không?”
Lâm Mang lớn tiếng quát hỏi, bên song đêm khuya vắng ngắt, anh ta không phải sợ có
ai nghe thấy.
Suy nghĩ của Tư Dao chuyển động theo lời nói của Lâm Mang, cô thấy kinh hãi, không
kịp nhận định kỹ nhưng cô cần gấp nắm bắt tâm trạng Lâm Mang bộc lộ ra trong lời
nói ấy “Đều là lỗi của em, em vẫn còn tính trẻ con, em không biết đánh giá con người,
nhưng thực tế đã chứng minh anh là người rất xuất sắc, không có ai hậu thuẫn mà ở
Thượng Hải anh vẫn ngày càng vươn lên…
-Em biết thế thì tốt! Anh đâu có dễ sống? So với người khác, anh phải bỏ ra nhiều
tinh thần và sức lực để giao thiệp, tính toán, thậm chí phải bán cả thân mình. Em cho
rằng anh tự nguyện làm thế hay sao? Khi Nghiêm Nhụy chết trong tay anh, khắp
người anh nổi da gà vì sợ. Suy cho cùng anh đâu phải một sát thủ giết người hàng
loạt? Anh định cung khai anh ra, hủy hoại tiền đồ của anh. Bị dồn đến bước đường
cùng rồi thì anh còn có thể làm gì khác? – Tư Dao nhớ ra, Nghiêm Nhụy là người quản
lý Bộ phận đầu tư của tập đoàn Thân Hồng- nghi phạm trong một vụ án tham ô, cũng
đã từng có quan hệ yêu đương với Lâm Mang, về sau đã cứa cổ tay tự tử. Những lời
anh ta vừa nói, rõ ràng là sự thừa nhận đã sát hại Nghiêm Nhụy, chẳng qua là tạo ra
hiện trường giả về một vụ tự sát.
- Lâm Mang đừng nên trách mình nhiều, dù sao cũng đã là chuyện quá khứ rồi. Anh nên
vui mới phải, Kiều Kiều, Tiểu Mạn, Thường Uyển, thậm chí cả Viên Thuyên đều
nghiêng ngả bởi sức hấp dẫn của anh. Anh là một người rất thành công, rất xuất sắc,
là người rất có năng lực! Tư Dao vốn chỉ định nói lấy lòng cho qua chuyện, nhưng
càng nói càng thấy căm giận nên giọng nói đầy vẻ giễu cợt.
Tuy vậy dường như Lâm Mang không nhận thấy. Nghe nhắc đến tên Kiều Kiều..y
ngẩn người : Kiều Kiêu là một cô gái tốt…Lần đó lẽ ra không nên đến Tân Thường
Cốc. Cho đến khi nhìn thấy em, anh mới nhận ra rằng anh cố ý tiếp cận với Kiều
kiều, đồng thời cám dỗ Tiểu Mạn, nói cho cùng đều là một thứ tiềm thức tựa như báo
thù vì anh không có được em. Thật thế, lúc mới bắt đầu ngay chính anh cũng không
nhận ra… cho đến khi em lại xuất hiện! Đương nhiên, qua lại với Tiểu Mạn cũng chỉ
vì bố cô ta sãn tiền bạc và quyền lực, có thể giúp anh quay vòng vốn trong kinh doanh
nhà đất. Thực ra sau khi Kiều Kiều ra đi, anh có thể có kết quả với Tiểu Mạn, ai ngờ
bố cô ta lại bị Ủy ban kiểm tra kỷ luật Đảng để mắt tới. Tiểu mạn bề ngoài thì bặm
- trợn nhưng kỳ thực lại biết nghe lời hơn Kiều Kiều. Cô ấy đã bỏ đứa bé đi, còn Kiều
Kiều thì nhất quyết muốn sinh con. Sauk hi nhìn thấy em dưới chân núi Vũ Di, anh đã
củng cố lại ý nghĩ ban đầu, tuyệt đối không thể để đứa bé ấy tồn tại, bởi vì người
anh thật sự cần chính là em”
Tư Dao giật mình kinh hãi: “Trước khi chết Kiều Kiều nói, cô ấy buồn ngủ”
“Em đã đoán ra rồi, cần gì phải nhắc lại nữa? Vốn dĩ đó là một sự cố hoàn hảo, không
để lại bất cứ dấu vết gì. Cô ấy lơ mơ ngủ gật đi trên con đường núi trơn tuồn tuột.
Anh chỉ cần đẩy khẽ, thậm chí cô ấy còn cho rằng chính là tại mình hụt chân, ngay cả
bản năng kêu cứu cũng bị thuốc an thần hãm hại. Em thật rách việc, suýt nữa thì đã
kéo được cô ta lên”
Thì ra con người ta có thể quay quắt đến mức độ này. Tư Dao cảm thấy cô sắp không
thể bình tĩnh nổi nữa, từ đáy lòng như có một quả núi lửa sắp phun trào. Nhưng cô
biết, mình phải tiếp tuc kéo dài đối thoại, tranh thủ thời gian, tranh thủ cơ hội, nếu có
thể chịu đựng đến sáng, có người đi qua nhìn thấy là ổn “Kỳ thực không phải chỉ có
mình em đoán vậy…”
“Không cần em phải nhắc! Đương nhiên là anh biết. Viên Thuyên… Viên Thuyên là
nhân vật khó nhằn nhất anh từng gặp phải. Sauk hi Kiều Kiều chết, rõ ràng số lần cô
ta đi Thượng Hải đã tăng lên. Nhà Kiều Kiều, căn hộ của Kiều Kiều thuê, cơ quan
trước đây của Kiều Kiều, nơi anh ở… cô ta đều đến hỏi han, rõ ràng là muốn điều tra
đến cùng. Lúc đầu anh cảm thấy căn cứ hậu thuẫn của anh ở Thượng Hải cùng những
chuyện rất riêng tư đã bị cô ta ‘đánh hơi’ thấy không ít. Lúc đó anh biết mình phải làm
gì. Vừa may cô ta lại chủ động tiếp cận với anh, rõ ràng là muốn trực tiếp moi sự thật
mọi chuyện từ miệng anh nói ra. Còn anh, lại đúng lúc cô ta đang nắm rất nhiều tiền,
anh bèn chuẩn bị trao đổi với cô ta. Anh không những định nói với cô ta sự thật, mà
còn muốn vay tiền của cô ta để đầu tư, để cô ta cũng được lợi. Chỉ cần cô ta đồng ý
thì sẽ là người cùng hội cùng thuyền với anh, cô ấy biết sự thật thì đã sao? Anh tin vào
sức mạnh của… và khả năng thuyết phục của mình”.
“Như vậy tức là, giữa 2 người…”
“Chẳng có gì xảy ra cả, em đã vừa ý chưa?Anh và cô ta cũng chớt nhả đủ điều, nói đủ
mọi lời về tình dục, nhưng chẳng có việc gì xảy ra. Trước sau cô ta vẫn giữ được cái
đầu bình tĩnh lạnh lùng”
“Bởi vậy, anh cũng cho cô ấy uống thuốc ngủ? Khiến cô ta bị tai nạn xe hơi?”
Tại sao anh phải làm thế? Vì anh vẫn chưa đạt được cái mình cần: tiền của cô ta, thể
xác của cô ta, dù thấy đã gần trong gang tấc, nhưng dường như không sao với tới
được. Tiếc rằng số cô ta cũng không thọ, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì khác nên
mới dẫn đến tai nạn ấy…” Thảo nào lúc sắp chết Viên Thuyên còn đánh được tín
hiệu “Đau thương đến chết”, xem ra không phải do tác động của thuốc ngủ.
“Anh có tin câu nói “Đau thương đến chết” không? Những người vào hang Thập Tịch
đã chết rất nhiều, đều là sự cố bất ngờ…”
“Hiện nay sẽ lại có thêm 2 người nữa”. Lâm Mang lại tỏ ra đắc ý.
“Đã nghĩ đến bản thân anh chưa?” Tư Dao lạnh lùng hỏi.
“ Năm đó em cắt đứt với anh, con tim anh đã chết rồi. Em có thể cho rằng hư vinh và
ham muốn chiếm hữu đã đẩy anh đến chỗ cực đoan,nhưng anh có thể nói mình đã…
“đau thương đến chết”!
Tư Dao thấy tim nhói đau, đúng là như vậy hay sao? Nói đi nói lại, mình vẫn là nguyên
nhân làm nảy sinh tội ác? Không đúng, mỗi ngày trên thế gian có ngàn vạn trai gái yêu
- nhau rồi chia tay, lẽ nào đều có kết cục thế này? Đây chỉ là cái cớ anh ta ngụy biện
cho mình để giảm nghẹ cảm giác tội lỗi. Xem ra, tận trong sâu thẳm đáy lòng thì
không ai muốn làm kẻ có tội. Nếu mình muốn sống sót thì vẫn phải nắm lấy điểm
này. Cô nghĩ một lát rồi nói: “kể ra, anh cũng rất có lòng, nói là đi Thâm Quyến nhưng
vẫn ở lại Giang Kinh, luôn bám sát em”
“Không giấu gì em, đâu phải chỉ có mình anh bám theo em. Anh nhận ra mình vẫn
không phải là người chịu khó nhất, kiên nhẫn nhất nên đã để lỡ màn kịch có người
trèo vào cửa sổ phòng em”
“Người mặc áo mưa trong ga tàu điện ngầm, trong “Khởi siêu đại lầu” chính là anh
à”?
“Em đã nhắc đến chỗ anh đau nhất, em thực không nên nhắc đến chỗ anh đau nhất!
Tại sao đêm hôm khuya khoắt như thế lại cùng gã luật sư đi đến đó? Các người đã
làm những gì? Em có biết khi nhình thấy 2 người thân mật cặp kè, anh đã đau xót đến
thế nào không? Anh thậm chí còn bất chấp nguy hiểm, để lộ mình, đến một công ty
khác ở tòa nhà đó xin một chân nhân viên quèn, buổi tối cũng làm tăng ca. Trong vài
ngày ngắn ngủi, anh đã quen thân với bảo vệ, nắm rõ cấu trúc của toàn bộ tòa nhà,
mục đích là vì lo một ngày nào đó em và tên Lâm Nhuận kia làm việc gì đó khó coi, anh
có thể chấm hết tất cả!” Lâm Mang càng nói càng phấn khích, gần như đang gầm lên,
đột ngột đứng phắt dậy, trong tay cầm một con dao găm.
Tư Dao đang trong cơn sợ hãi tột cùng nhưng vẫn gan góc hỏi: “Người mặc áo mưa
xuất hiện ở nơi Viên Thuyên và Tiểu Mạn chết, lẽ nào cũng là anh?”
Lâm Mang ngớ ra: “Không rõ em đang nói đến cái gì. Lúc họ gặp chuyện, anh không
có mặt ở đó, nhưng anh cam đoan rằng bất kể việc gì xảy ra đối với em, anh chắc
chắn sẽ có mặt ở đó!” Mắt anh ta lộ rõ sát khí.
Dao Dao, bây giờ ngươi phải xoay chuyển tình thế, xoay chuyển hoàn toàn, vì kẻ này
đã tràn ngập ý nghĩ giết choc.
“Cuối cùng em đã hiểu, thì ra anh yêu em nhiều như vậy”. Câu này thực ‘lợm giọng’
nhưng có lẽ nó sẽ cứu được mạng của cô và Thường Uyển.
“Tiếc rằng đã quá muộn, bao nhiêu tội lỗi lớn đã hình thành” Lâm Mang phẫn nộ giật
tóc của mình.
Anh ta sắp suy sụp, việc gì cũng dám làm, nhất định phải làm cho anh ta bình tâm trở
lại.
“Tiểu Lâm Tử!” Trong tình thế cấp bách, Tư Dao gọi tên thân mật của Lâm Mang trng
thời gian yêu nhau ở đại học, một cái tên không mấy vẻ vang, lấy từ tác phẩm “Tiếu
ngạo giang hồ” của Kim Dung, là tên gọi thân mật của nhân vật Lâm Bình Chi.
Bất kể có vẻ vang hay không, nó vẫn có hiệu quả rõ rệt. Khi Lâm Mang nghe thấy cô
nhắc đến cái tên ấy, anh ta tỏ ra hơi sững sờ, vẻ dịu dàng dần dần trở lại trên khuôn
mặt. Hồi ức và những ước vọng ngày xưa đã trở lại trong đầu anh ta, mối tình đầu
đẹp tươi và trong sáng luôn khiến người ta vô cùng thương nhớ.
“Tiểu Lâm Tử còn nhớ lần ấy lúc chia tay, chúng ta cùng về thăm trường cũ không?
Nói thật với anh, hôm ấy là ngày em vui vẻ nhất trong mấy năm nay”
“Anh có thể nhận ra, có thể đoán ra, bời vì đó là do anh sắp đặt” Lâm Mang khẽ nhếch
mép cười.
“Một sự sắp đặt tuyệt diệu, em không hề hối hận cùng anh thăm lại chốn xưa, bao
nhiêu cảm giác bỗng điều trở lại. Thậm chí lúc ấy em còn định nói với anh…”
“Đừng đi nữa, chúng ta hãy làm lại từ đầu”. Lâm Mang chầm chậm nói ra câu mà hôm
- ấy Tư Dao không thể nói ra, dường như nhìn thấu tâm can của Tư Dao. Tất cả đều do
anh ta sắp đặt, Tư Dao nghĩ.
“Đúng, đúng là em nghĩ như vậy. Anh nhớ không, anh đã hỏi em một câu: nếu có thể
được lựa chọn lại…”
Một câu hỏi rất ngu xuẩn,mấy cái lời thoại ‘thiểu năng’ sao chép từ những bộ phim
truyền hình ngớ ngẩn, bởi vì không ai có thể có cơ hội lựa chọn lại…
“Nhưng ít ra cũng là một câu hỏi có đáp án, lúc ấy em nói với anh, em sẽ cho anh nhiều
thời gian hơn, nhiều cơ hội hơn, còn anh liệu có nghĩ rằng có lẽ chúng ta thực sự có
cơ hội để làm lại không?” Tư Dao hết sức cẩn thận lự chọn từ ngữ, hy vọng có thể
làm Lâm Mang hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
“Em nghĩ đủ cách cùng với những lời hoa mỹ, chỉ là mong anh sẽ không giết em thôi”
Lâm Mang tỏ ra rất thông minh, xưa nay anh ta vẫn thế.
“Nếu chúng ta có cơ hội ở bên nhau mãi mãi, và nếu có thể bỏ qua tất cả những việc
anh đã làm, thì anh sẽ cùng em làm lại từ đầu chứ? Anh rất thông minh, anh biết mình
đã thành công, mục đích của anh khi đến Giang Kinh đã đạt được, anh nhen lại mối
tình cũ của chúng ta, khiến nó bùng cháy thật sự. Mấy ngày đầu sau khi anh ra đi, em
đã đau đớn không thiết sống nữa, lẽ nào còn chưa khiến anh vừa ý? Anh lặng lẽ đợi
chờ ở Giang Kinh, không phải vì mong có ngày em phát hiện ra anh chung đụng với
Thường Uyển sẽ ghen đến phát điên ư? Thực ra anh đã làm được rồi, mong có thể
giành lại được trái tim anh” Tư Dao kiểu nửa đùa nửa thật thổ lộ tâm tình, thì luôn rất
có sức thuyết phục.
“ Anh vẫn không hiểu điều em vừa nói ‘bỏ qua tất cả’ là ý gì?”
Anh vừa nhắc đến, cho rằng Viên Thuyên sẵn tiền. Anh nói đúng, đó là sự thật, nó còn
là một món tiền khổng lồ ngoài sức tưởng tượng của anh. Món tiền ấy cô ấy để lại
cho em. Anh cũng biết, em luôn khao khát một người thực sự yêu em, không phải vì
nhan sắc của em, khong phải vì cái gì khác, mà là thật lòng yêu thương. Tối nay em
thấy mình đã tìm được rồi, anh đã quá yêu em, liệu có mấy người con gái được đón
nhận một tình yeu dữ dội đến như thế không? Cho nên em cảm thấy 2 đứa mình có
thể làm lại từ đầu, cầm số tiền đó đi khai phá miền Tây, hoặc ra nước ngoài. Món
tiền đó đủ để chúng ta lo lót để di cư. Dù đi theo con đường nào, anh đều có sự khởi
đầu hoàn toàn mới. Năng lực của anh, tài trí thông minh của anh nếu không dung vào
lĩnh vực đầu tư và kinh doanh thì thật là đáng tiếc”
Lâm Mang ngớ người ra nghe, tỏ ra rất nghiêm túc. Tư Dao cảm thấy mỗi câu nói của
mình có vẻ dường như đều tác động đến anh ta.
“Tiền ở đâu?” Anh ta vẫn rất thực tế
“Để trong một căn hộ chung cư ở Thượng Hải. Nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ đi lấy
ngay bây giờ”
“Ngực Lâm Mang phập phồng, đôi mắt nhìn Tư Dao chằm chằm, muốn tìm cho ra dấu
vết của sự trí trá trong đôi mắt, nhưng đôi mắt ấy lại trong veo.
“Vậy… lẽ nào em… thật sự không hận những việc anh đã làm với em?”
Tư Dao cười, rạng rỡ long lanh: “ Anh có làm gì tổn thương đến em đâu? Hơn nữa, em
cũng biết anh không nỡ ra tay. Anh tát em rồi lại xót xa đến vậy, sao có thể giết em
được? Anh chỉ yêu em mà thôi?” Lúc nói câu này Tư Dao thấy hơi ghê ghê, nhưng cô
tin rằng một nửa trong đó là sự thật.
Lâm Mang ngồi xuống, mắt lại nhìn ra phía sông, lẩm bẩm với mình: “Trời ơi, tôi
đang làm gì thế này, tôi phải làm thế nào đây?”
- “Chúng ta sẽ cùng đi đến chân trời, góc bể”
“Em vẫn có thể chấp nhận anh, tha thứ cho anh thật chứ?”
nguon tai.lieu . vn