Xem mẫu
- Vương quốc của những giấc mơ
- Judith McNaught
Dịch: Orkid
Chỉnh sửa: NN
Tháng 4/09
Cuộc thương lượng của Sói…
“Chàng đã nói em quá kiêu hãnh và em –
em đúng là như vậy” Jennifer nói, đặt bàn
tay nàng lên ngực Royce trong một cử chỉ
cầu xin vô vọng. “Nếu chàng để em gái em
đi, em sẽ làm mọi việc mà chàng sai bảo.
Em sẽ cọ sàn nhà. Em sẽ đợi chàng bên
bàn ăn. Em thề là em sẽ đền ơn chàng bằng
mọi cách.”
Royce nhìn xuống bàn tay bé nhỏ, xinh đẹp
- đang đặt trên ngực mình; hơi ấm thấm qua
áo chẽn của chàng, ham muốn đã làm các
thớ thịt của chàng cứng lại.
“Làm ơn,” Jenny thì thầm, “em sẽ làm bất
cứ điều gì. Chàng chỉ cần nói chàng muốn
gì.”
“Ta muốn nàng trên giường của ta.”
Bàn tay của Jennifer trượt khỏi ngực áo
chàng. Đằng sau họ tiếng ho của em gái
nàng đã lên đến một âm vực khủng khiếp
và Jenny rùng mình lo lắng.
“Chúng ta sẽ thoả thuận với nhau chứ?”
chàng hỏi, và khi nàng ngập ngừng, chàng
nói một cách bình tĩnh, “Thật ra, ta hoàn
toàn không cần phải mặc cả với nàng gì cả,
- Jennifer, và nàng biết điều đó. Ta muốn
nàng, và nếu điều đó làm cho ta trở thành
một kẻ man rợ trong mắt nàng, thì ta cũng
mặc xác, nhưng mọi chuyện không cần
phải như vậy. Sẽ không có sự nhục nhã hay
đau đớn nào dành cho nàng trên giường
của ta. Sẽ chỉ có niềm vui thú.”
Jenny nhớ lại những lần trước đây khi mà
chàng ôm nàng, hôn nàng – và những phản
ứng đáng kinh ngạc của chính nàng. Máu
bắt đầu dồn lên mặt nàng.
“Chúng ta thoả thuận với nhau chứ?”
Royce hỏi, những ngón tay dài của chàng
trượt dọc theo cánh tay nàng vuốt ve một
cách vô thức…
Chương 1
- “Nâng ly mừng Công tước Claymore và cô
dâu của ngài!”
Trong những hoàn cảnh bình thường, thì
một lời kêu gọi nâng ly chúc mừng trong
đám cưới sẽ khiến cho các quí ông và quí
bà trong những bộ quần áo sang trọng tụ
tập trong sảnh lớn của lâu đài Merrick
cười và chúc mừng. Những cốc rượu sẽ
được giơ lên và mọi người càng đề nghị
nâng ly nhiều hơn để chúc mừng cho một
đám cưới sang trọng và xa hoa như đám
cưới sẽ diễn ra tại miền Nam Scotland
này.
Nhưng không phải ngày hôm nay. Không
phải tại đám cưới này.
Tại đám cưới này, không một lời chúc tụng
- và không một ai nâng ly. Tại đám cưới
này, tất cả mọi người đều nhìn nhau, và ai
ai cũng căng thẳng. Gia đình của cô dâu
căng thẳng. Gia đình chú rể cũng căng
thẳng. Các vị khách mời và những người
hầu và đầy tớ trong sảnh đường đều căng
thẳng. Ngay cả vị Bá tước đầu tiên của
Merrick, trong bức chân dung ngài treo
phía trên lò sưởi trông cũng có vẻ căng
thẳng.
“Hãy nâng ly chúc mừng Công tước
Claymore và cô dâu của ngài!” người em
trai của chú rể lại tuyên bố, giọng nói của
anh như tiếng sét xé toạc sự im lặng không
bình thường như trước cơn bão giữa đám
đông trong đại sảnh.
“Chúc cho đôi uyên ương sẽ sống bên
- nhau hạnh phúc mãi mãi.”
Thông thường, lời chúc xưa đó sẽ mang
đến những phản ứng dễ đoán như: Chú rể
luôn luôn mỉm cười tự hào bởi vì chàng tin
rằng mình đã dành được điều gì đó tuyệt
vời. Cô dâu cũng sẽ mỉm cười bởi vì nàng
đã thuyết phục được chàng tin vào điều đó.
Các vị khách mỉm cười vì, trong giới quí
tộc, một đám cưới có nghĩa là mối liên kết
giữa hai gia đình quan trọng và hai sự sản
to lớn – mà bản thân nó đã là sự kiện đáng
ăn mừng và hân hoan khác thường.
Nhưng không phải ngày hôm nay. Không
phải trong ngày 14 tháng Mười năm 1497
này. Để chúc mừng, em trai chú rể nâng
cao ly trên tay mình và mỉm cười với
chàng. Bạn bè của chú rể cũng nâng ly của
- họ và mỉm cười cứng ngắc hướng về phía
gia đình cô dâu. Gia đình cô dâu nâng cao
ly của họ và cười lạnh lùng với nhau. Chú
rể, dường như là người duy nhất không để
ý đến sự tiếp đón lạnh nhạt trong sảnh
đường, nâng ly và cười bình thản với cô
dâu của chàng, nhưng nụ cười không chạm
đến mắt chàng.
Cô dâu chẳng thiết cười với bất kì người
nào. Trông nàng giận dữ và chống đối. Sự
thật, Jennifer điên tiết đến mức nàng chẳng
hề biết đến bất kì ai ở đó. Hiện giờ, mỗi
thớ thịt trên người nàng đều tập trung cầu
mong một cách tuyệt vọng sự xuất hiện của
Chúa, do không chú ý hoặc là thiếu quan
tâm, đến mức để cho nàng phải đi đến kết
cục này. “Chúa ơi,” nàng kêu lên trong
câm lặng, cố nén sự hoảng sợ đang dâng
- lên trong cổ họng nàng, “nếu Người muốn
làm gì đó để ngăn cản cuộc hôn nhân này,
Người cần phải làm điều đó thật nhanh
lên, hoặc là sẽ quá muộn trong năm phút
nữa! Chắc chắn, con đáng được nhận thứ
gì đó tốt hơn là buộc phải cưới người đàn
ông đã cướp đi sự trong trắng của con!
Con đã không tự nguyện dâng hiến cho hắn
ta, Người biết mà!”
Nhận thấy tội lỗi khi trách cứ Đấng tối
cao, nàng vội chuyển sang van nài: “Chẳng
phải con đã luôn luôn cố gắng phục vụ
Người hết lòng đó sao?” nàng thì thầm
trong đầu. “Chẳng phải con đã luôn luôn
vâng phục Người?”
“KHÔNG PHẢI LUÔN LUÔN,
JENNIFER,” giọng nói của Chúa trời vang
- rền trong đầu nàng.
“Cũng gần như vậy mà,” Jennifer chữa lại
một cách thành thật. “Con đã tham dự cầu
kinh mỗi ngày, trừ những khi con thật sự
ốm, mà chuyện này rất ít xảy ra, và con
cũng cầu nguyện mỗi sáng và mỗi tối. Gần
như mỗi tối,” nàng vội vã chữa lại trước
khi lương tâm nàng có thể phản bác một
lần nữa, “trừ khi con ngủ gật trước khi kết
thúc lời cầu nguyện. Và con đã cố gắng,
con thật sự đã cố gắng trở thành một sơ tốt
như là tu viện đòi hỏi. Người biết là con
đã cố gắng nhiều như thế nào mà! Lạy
Chúa,” nàng kết thúc trong tuyệt vọng,
“nếu Người cứu con thoát khỏi cảnh này,
con sẽ không bao giờ bướng bỉnh và bốc
đồng một lần nữa.”
- “ĐIỀU ĐÓ THÌ TA KHÔNG TIN ĐƯỢC,
JENNIFER,” Chúa trời nói một cách hồ
nghi.
“Không, con xin thề đấy,” nàng sốt sắng
đáp lại, cố chèo kéo mặc cả. “Con sẽ làm
bất cứ điều gì Người mong muốn, con sẽ
đi thẳng về tu viện và hiến đời con để cầu
nguyện và –“
“Giao kèo hôn nhân đã được kí kết. Hãy
đưa cha đạo vào,” Ngài Balfour ra lệnh,
và hơi thở của Jennifer trở nên dồn dập,
kinh hoàng, mọi ý nghĩ về những dự định
cống hiến biến mất khỏi trí óc nàng. “Chúa
ơi,” nàng van nài, “tại sao Người lại để
điều này xảy ra cho con? Người sẽ không
để điều này xảy ra chứ, phải không?”
- Im lặng trải ra trên khắp đại sảnh khi cánh
cửa mở ra.
“CÓ ĐẤY, JENNIFER, TA SẼ LÀM
NHƯ VẬY ĐẤY.”
Đám đông tự động tách ra cho cha xứ đi
qua, và Jennifer cảm giác như cuộc đời
nàng sắp đến hồi kết thúc. Chồng nàng
bước vào vị trí bên cạnh nàng, và Jennifer
vội tránh ra một inch, dạ dày nàng rối tung
lên với sự uất hận và nhục nhã khi phải
chịu đựng sự hiện diện của chàng. Giá như
nàng biết được một hàng động vô tình có
thể kết thúc bằng một thảm hoạ và sự ô
nhục như thế này. Giá như nàng đã không
bất đồng và vô tâm đến thế!
Nhắm mắt lại, Jennifer bỏ qua những
- gương mặt thù địch của người Anh và
những gương mặt đằng đằng sát khí của
những người họ hàng Scotland của nàng,
và trong tâm trí nàng phải đối diện với một
sự thật: Chính sự bốc đồng và vô tâm, hai
lỗi lầm lớn nhất của nàng, đã khiến nàng
phải chịu kết cục thảm khốc này – cũng
chính những tính cách này đã khiến nàng
gây ra phần lớn những hành động rồ dại
của nàng. Hai tính cách này kết hợp với
niềm mong mỏi chiếm được tình yêu của
cha nàng, như ông đã yêu những đứa con
riêng của vợ ông, đã khiến cho nàng tự huỷ
hoại đời mình:
Khi nàng mười lăm tuổi, chính những thứ
này đã xui khiến nàng cố gắng trả thù
người anh trai khác mẹ quỷ quyệt, hằn học
của mình bằng một cách dường như là
- đúng và đáng trọng – đó là bí mật mặc áo
giáp của người Merrick vào và sau đó
cưỡi ngựa đấu với anh ta, một cách công
bằng trong một trận thách đấu. Hành động
sai lầm kinh khủng đó đã dành cho nàng
một trận đòn khủng khiếp từ cha nàng ngay
trên trường đấu – và chỉ có một chút xíu tự
thoả mãn khi nàng đánh ngã được người
anh khác mẹ khỏi con ngựa của anh ta!
Một năm trước đó, cũng chính những tính
cách đó đã làm cho nàng hành xử theo một
cách tồi tệ khiến Ngài Balder già huỷ hôn,
và bằng cách đó đã huỷ hoại giấc mơ gắn
kết hai gia đình của cha nàng. Với tất cả
những việc này, đến lượt nó, đã khiến nàng
bị tống vào tu viện ở Belkirk, nơi mà, bảy
tuần sau, đã biến nàng thành con mồi dễ
dàng cho đạo quân hung tàn của Sói Đen.
- Và giờ đây, vì tất cả những điều đó, nàng
bị ép buộc phải cưới kẻ thù của mình; một
chiến binh dã man người Anh, người mà
đạo quân của hắn đã chà đạp đất nước của
nàng, người đàn ông đã bắt giữ nàng, cầm
tù nàng, cưỡng đoạt trinh tiết của nàng, và
huỷ hoại danh dự của nàng.
Nhưng bây giờ tất cả đã quá muộn cho
những lời cầu nguyện và thề hứa. Số phận
của nàng đã bị trói buộc kể từ giây phút
mà, vào bẩy tuần trước, nàng đã dẫm vào
đường đi của gã quái vật kiêu ngạo đứng
bên cạnh nàng, bị buộc chặt vào hắn như
trong bữa tiệc gà gô.
Jennifer cay đắng nghĩ. Không, trước cả
khi đó – nàng đã vô tình đi vào con đường
dẫn tới thảm hoạ trong ngày hôm ấy khi
- không tin vào những lời cảnh báo đạo quân
của Sói Đen đang tiến đến gần.
Nhưng tại sao nàng lại phải tin cơ chứ,
Jennifer kêu lên trong nỗ lực tự bảo vệ
mình. “Con Sói đang tiến quân về phía
chúng ta!” đã trở thành một tiếng kêu
hoảng hốt thường thấy hàng tuần trong suốt
năm năm trời qua. Nhưng vào cái ngày
hôm ấy, bảy tuần trước đây, thì nó đã là sự
thật.
Đám đông trong đại sảnh chuyển động
không ngừng, tìm kiếm một dấu hiệu của
cha sứ, nhưng Jennifer đã chìm trong
những hồi tưởng của nàng về ngày hôm
đó…
Hôm đó, dường như là một ngày đẹp trời
- khác thường, bầu trời xanh một màu xanh
tươi mát, không khí êm dịu. Mặt trời toả
sáng xuống tu viện, tắm những mái nhọn và
khung vòm tuyệt đẹp kiểu Gô-thic của nó
trong muôn vàn tia sáng vàng chói lọi,
chiếu sáng trên đầu ngôi làng Belkirk nhỏ
bé còn đang ngái ngủ, ngôi làng chỉ có một
tu viện, hai cửa hàng, ba mươi tư ngôi nhà
tranh, và một cái giếng bằng đá đặt ở trung
tâm của làng, nơi các cư dân tụ tập trong
những chiều Chúa nhật, giống như là họ
đang làm lúc này. Trên một ngọn đồi xa
xa, người chăn cừu đang chăm sóc bầy cừu
của mình, trong khi ở trên một bãi cỏ
không xa cái giếng, Jennifer đang chơi trò
bịt mắt bắt dê vói lũ trẻ mồ côi mà tu viện
đã giao cho nàng trông nom.
Như thể bằng cách nào đó mà nàng có thể
- thay đổi các sự kiện bằng cách diễn lại
chúng trong trí óc mình, Jennifer nhắm mắt
lại, và thình lình nàng lại quay về đứng
trên bãi cỏ nhỏ đó với lũ trẻ, đầu bị bịt
chặt bởi miếng bịt mắt của người đuổi
bắt…
“Em ở đâu, Tom MacGivern?” nàng gọi,
cánh tay giơ ra, giả như nàng không thể xác
định được tiếng cười khúc khích của cậu
bé 9 tuổi mà tai nàng đã nói cho nàng biết
là chỉ cách phía bên phải của nàng khoảng
1 foot. Nheo mắt dưới tấm vải bịt, nàng
đóng giả như một tên “quái vật” cổ điển
bằng cách giữ hai tay trên cao, ngón tay
xoè ra như móng vuốt, và bắt đầu, kêu lên
bằng giọng trầm đục đáng sợ “Người
không thể thoát khỏi ta, Tom MacGivern.”
- “Ha!” cậu bé hét lên từ bên phải nàng.
“Ngươi không tìm được ta đâu, kẻ đuổi
bắt!”
“Ta sẽ tìm được ngươi!” Jenny đe doạ, rồi
nàng chầm chậm quay sang trái, khiến cho
đám trẻ đang trốn sau mấy cái cây và núp
trong bụi cây phá lên cười.
“Ta bắt được ngươi rồi!” Jenny kêu lên
đắc thắng vài phút sau đó khi nàng nhào
xuống một đứa trẻ đang vừa lẩn tránh vừa
cười khúc khích, tóm lấy một thân hình bé
nhỏ trong tay nàng. Thở hổn hển vì cười,
Jenny tháo tấm bịt mắt của nàng ra và nhìn
xuống đứa trẻ nàng bắt được, không để ý
thấy bộ tóc màu đỏ rực đang chảy xuống
vai và cánh tay nàng.
nguon tai.lieu . vn