Xem mẫu
- Vô Cực
Tác giả: Quách Kính Minh
Chuyển sang ebook: lytamhoan
Nguồn: vietkiem.com
- Lời giới thiệu
Hồi mở đầu
Khởi
Hồi thứ nhất
Nhật trú
Hồi thứ hai
Cực lạc
Hồi thứ ba
Thiên Vũ
Hồi thứ tư
Côn Lôn
Hồi thứ năm
Đêm cuồng
Hồi thứ sáu
Tuyết đắng
Hồi thứ bảy
Dời sao
KẾT
Vô Cực
Quách Kính Minh chuyển thể "Vô cực"
thành tiểu thuyết
Quách Kính Minh - thành tựu của giới trẻ
- Trung Quốc
Quách Kính Minh: Thiên tài hay “Vua đạo
văn”
Nhà văn triệu phú trẻ dính nghi án đạo văn
mới
“Bi thương” - tiểu thuyết trưởng thành của
Quách Kính Minh
Nhà văn 8X Trung Quốc - thế hệ vàng xỉn
màu
Cuộc chiến của định mệnh và tình yêu trong
'Vô cực'
Vô Cực gây ấn tượng tại Cannes
Hong Kong: Vô Cực là 1 trong 4 phim gây
thất vọng nhất năm
Trương Bá Chi kể chuyện làm phim ‘Vô
cực’
- Lời giới thiệu
Tên sách: Vô Cực
Tác giả: Quách Kính Minh
Nhà xuất bản Hội Nhà văn
Khúc ca bi tráng về cuộc chiến với định mệnh, làm bật nổi niềm kiêu hãnh và
sức mạnh tình yêu nơi con người.
Văn chương, đôi khi không nhất thiết phải chuyển tải một tư tưởng lớn lao,
một ý nghĩa giáo dục sâu xa nào đó. Viết văn, đôi khi chỉ là cuộc chơi chữ
nghĩa, thỏa mãn khao khát được tung ra một ma trận chữ, đáp lại trí tưởng
tượng vẫn gào thét trong ta, được bày binh bố trận đội quân hình ảnh tinh
nhuệ. Lối viết này tạo nên sức hút mãnh liệt với độc giả trẻ, bởi mỗi tác
phẩm thực sự là một cuộc phiêu lưu kỳ thú. Vô Cực của Quách Kính Minh là
một tác phẩm như thế.
Vô Cực là một không gian kỳ ảo giúp con người thấy trước những suy biến
của vận mệnh, từ đó nảy sinh khao khát sửa đổi nó và nhận lấy cái chết như
một hậu họa tất yếu. Cuốn tiểu thuyết của Quách Kính Minh kể về hành
trình chống lại Vô Cực của ba nhân vật chính. Một đại tướng quân Quang
Minh bách chiến bách thắng của Nhật Trú Thành, một Vô Hoan Bắc tướng
công của Cực Lạc Cung vang danh thiên hạ với bí kíp Dịch Động Thuật,
một Bạch Dực của Thiên Vũ Lầu khiến cả kinh thành điên đảo vì nhan sắc và
phép thuật. Thay vì xưng hùng xưng bá hay tranh giành chức minh chủ võ
lâm, bộ ba nhiều ân oán ấy đối đầu vì ngôi báu. Sau những cuộc tàn sát
đẫm máu, sau những mưu ma trước quỷ, sau những hoán đổi bất ngờ giữa
người tốt kẻ xấu..., cả ba đều bị tiêu diệt như Vô Cực đã định đoạt. Câu
chuyện kết lại với hình ảnh Côn Lôn, người nô lệ nước Tuyết, kẻ sống sót
duy nhất nhờ nỗ lực cuối cùng của Bạch Dực, kiên quyết đi ngược con đường
số mệnh, dù biết, mình có thể là người thứ 1.000 chết dưới năng lượng
khổng lồ của Vô Cực.
Vô Cực được coi là thể nghiệm mới của Quách Kính Minh trong lĩnh vực tiểu
thuyết võ hiệp. Bí kíp của các nhân vật là bùa chú, sức mạnh của họ là
những mê trận và giao đấu là cuộc chiến sinh tử để phá vỡ những bùa chú
ấy. Bỏ lại đao kiếm, lựa chọn bùa thuật, Quách Kính Minh đã đem đến cho
người đọc một ấn tượng độc đáo, vữa lãng đãng ma ảo, vừa huyền hoặc âm
u, có khi lại bùng lên dữ dội như một cơn bão lửa. Quách Kính Minh là một
trong không nhiều tác giả trẻ mà ngôn từ theo kịp ý tưởng. Trong mỗi hình
ảnh, dù lãng mạn, hùng tráng hay bi thương, dù nói về con người hay thiên
nhiên, người đọc đều nhận thấy sự dụng công của tác giả để tìm ra lối viết
đắc địa nhất. Những trang văn về nhan sắc của Khuynh Thành, về Quỷ Ảnh
- Thiên Quân trận của Vô Hoan, về Tử Địa Chư Thần của Quang Minh đều là
sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa trí tưởng tượng bay bổng và một bút lực mãnh
liệt.
Vô Cực là tác phẩm đầy rẫy những nhân vật hai mặt, bậc anh hùng đại
nghĩa lại hóa kẻ đê tiện tà độc, nhưng không vì thế mà tác phẩm của Quách
Kính Minh khiến độc giả lụi tắt niềm tin vào con người. Niềm tin ấy được
gửi trọn trong nhân vật Côn Lôn, kẻ duy nhất không màng đến vương quyền,
kẻ duy nhất sẵn sàng chết vì Khuynh Thành và cũng là kẻ duy nhất được bậc
quốc sắc ấy cứu sống bằng cả tính mạng. Hành trình của Côn Lôn kiên
quyết chống lại Vô Cực là khúc ca bi tráng về cuộc chiến giữa con người và
định mệnh. Bất hạnh, tai họa, thậm chí cái chết của 999 người đi trước
không khiến kẻ sống sót cuối cùng run sợ, bởi hắn là con người và hắn mang
trong mình niềm kiêu hãnh của con người: kẻ luôn tin mình có thể thay đổi
vận mệnh.
- Hồi mở đầu
- Khởi
Như đột ngột lóe sáng.
Trong khoảnh khắc, thế giới bóng đêm bị tia
sáng rạch một đường. Vết rạch ngày một lớn, ánh
sáng từ đó ào ạt tuôn ra, nuốt chửng tất cả bóng tối
trên thế gian.
Từ cành cây chết khô, một cánh quạ đen lao vút
lên trời.
Lớp bụi dày bám trên cây như bị quất một lằn
roi da, bay tung lên mờ mịt giữa không khí.
Những biến động thình lình khiến cô bé thêm
phần hoảng sợ.
Đồng tử bị ánh sáng xuyên vào, cây cỏ, đất cát
cặn khô cuộn lên theo trận gió gào rú với muôn lá
cờ trận tơi tả.
Gió điên cuồng lồng lộn giữa trời đất.
Cơ hồ muốn vặn cho tầm nhìn cũng phải liêu
xiêu.
Vạn vật lòa nhòa đi trong hơi gió, lưu lại được
trong thị giác chỉ còn những đường bao quanh đã bị
kéo dãn.
“Đây... chính là... chiến trường chết chóc?”
Nỗi sợ hãi bóp nghẹt con tim.
Theo sau đó là cảm giác cồn cào khủng khiếp.
Nếu đối mặt với cái chết quá một phút, sẽ không
bao giờ chịu chết dễ dàng được nữa.
Ngược lại, sẽ càng mãnh liệt thêm khát vọng
- sống.
Cũng giống sau khi qua cơn trọng bệnh, trong
người sẽ có thêm mốt sức đề kháng đặc biệt.
Bản năng của con người đã giúp lịch sử kéo dài
suốt ngàn vạn năm.
Cũng như lúc này, sau khi bị những đầu lâu xác
chết la liệt giữa địa ngục trần gian dọa cho tê dại
tâm hồn, cô bé bắt đầu lục lọi trong từng xác chết
một cách vô cảm. Cái chết đã không còn tiềm ẩn
mối đe dọa như lúc ban đầu.
Cô lần tìm giữa muôn vàn xác chết.
Ngón tay lần mò trên từng thi thể. Trẻ... già...
rắn chắc... nhũn nhão... Còn có một xác chết treo
ngược trên cây, mình vẫn mang bộ giáp trận nặng
nề.
Khuôn mặt cô bé trắng nhợt, tê dại trước vô số
những xác chết.
Cô tìm trên một cái xác. Mắt cô nhìn dần lên và
trông thấy một bãi chiến trường mênh mông, hoang
vắng. Lớp lớp xác chết ngổn ngang kéo dài tít chân
trời.
Đường chân trời khuất sau những thi thể. Gió
tanh nồng, sặc sụa mùi máu.
“Đã... kết thúc chưa?”
Đến khi mò được mẩu lương khô, cô bé mới thở
nhẹ ra. Cấu phần bết máu vứt đi, cô tọng mẩu lương
khô vào mồm, nhưng rồi lại chần chừ mãi mà chưa
nghiến ngấu nó ra. Sau cùng cô lại nhả ra, nuốt nước
bọt, rồi nhét miếng lương khô vào trong áo.
- bọt, rồi nhét miếng lương khô vào trong áo.
Trong một tích tắc, hình ảnh phía trước mắt cô
bé chợt lay động, tất cả đột ngột xoay đảo. Đất trời
bỗng lộn ngược.
Đến khi cảm giác đau từ chân lan xuống, cô mới
nhận ra mình đã bị trói gọn hai chân, treo ngược lên.
Xác chết mặc giáp treo trên cây động đậy, chưa
để cô bé kịp thét lên vì ngỡ quỷ nhập tràng, cái xác
đó đã kéo mũ giáp xuống.
Một thiếu niên thanh tú, hơi có vẻ độc ác, khóe
miệng nhếch lên một cách kì lạ. Hắn bóp mặt cô bé,
nói: “Đồ ăn trộm, mày dám động cả đến tao nữa
hả?”
“Tôi không”, cô bé vữa giãy giụa một cái, dây
buộc đã thít chặt hơn. “Tôi ăn trộm đồ của người
chết. Người đâu phải người chết?”
Hắn cướp luôn mẩu lương khô, nét mặt hiện ra
vẻ giận dữ: “Còn cứng mồm!”
Hắn xoải tay chuẩn bị ném miếng lương khô đi.
“Bọn họ khi còn sống đều là binh sĩ của cha ta, chết
đi vẫn là quỷ dưới trướng cha ta. Mày ăn trộm của
họ, tức là ăn trộm của cha ta, ăn trộm của cha ta
chính là ăn trộm của ta”.
Cô bé nhìn mẩu lương khô trong tay gã thiếu
niên, xuống nước nói: “Anh đừng vứt, mẹ tôi đã hai
ngày liền không có gì ăn. Bà bị thương. Tôi xin anh,
để cho mẹ tôi được ăn một chút. Bà ấy sắp chết
mất...”.
Thiếu niên cúi xuống nhìn mặt cô bé: “Cái gì?
Thôi được...”.
- Nói rồi, hắn vung tay ném mẩu lương khô bay ra
xa.
Cô bé nhắm nghiền mắt, hai hàng lệ tuôn trào.
Thiếu niên dường như rất hài lòng, nói: “Nếu
ngươi chịu tuân lệnh ta, làm nô lệ cho ta, ta sẽ cho
ngươi được ăn”.
Hắn ta cúi sát mặt, kề bên tai cô bé, hơi nóng hôi
hổi phả vào tai cô.
“Tôi xin nghe”.
Thiếu niên sững người, đành thả cô bé xuống.
Thực tình hắn không ngờ cô lại đồng ý.
Cô bé xuống đến đất. Thiêu niên rút trong áo ra
một miếng lương khô to hơn, sạch sẽ, bảo: “Quỳ
xuống, bò qua đây mà nhận lấy!”
Cô bé chẳng nói chẳng rằng, mím chặt môi quỳ
xuống đất rồi bò dần về phía hắn. Cô giơ bàn tay
dính đầy máu nhận miếng lương khô. Đúng lúc cầm
được vào tay, cô bé bất thần vùng lên xô mạnh vào
ngực hắn.
Thiếu niên bị cú huých tức ngực đến mức nghiến
chặt răng, nhưng vẫn lẹ làng gạt ngã cô bé đang
xoay mình tháo chạy.
Cô bé ngậm chặt miếng lương khô, tay vớ được
chiếc mũ giáp rơi ra từ cái xác chết bên cạnh liền
đập mạnh lên đầu thiếu niên.
Cú đánh khiến hắn không còn sức ngăn cô bỏ
chạy nữa.
Sương trắng dày đặc, nặng nề như nước, chờn
vờn trong không khí trên bãi chiến trường. Xung
- quanh là những tiếng quạ kêu sắc nhọn, vang vọng
giữa bầu trời trống hoác. Mặt trời cao dần lên. Cái
nóng như ngọn lửa, như vuốt sắc, cào dọc vùng đất
khô cằn. Đất nứt nẻ, từng vệt, từng vệt.
Cô bé chạy thục mạng về phía trước, thậm chí
không kịp gạt dòng nước mắt tuôn trào.
Sau lưng cô là tiếng của thiếu niên đang giận run
người, âm thanh đó thần bí như không phải của
người có độ tuổi như hắn ta.
“Ngươi là nô lệ của ta. Dù ngươi chạy đến đâu
chăng nữa, ta vẫn tóm cổ ngươi về được”.
Đó là năm 778, lịch Thiên Cực.
Đại hạn hán. Chiến tranh liên miên. Mùi máu tanh
bay khắp các miền.
Cái chết lan đến theo mạch núi, theo dòng nước,
từng chút từng chút hằn xuống những vệt cháy sém
trên dặm đường bành trướng của nó.
Gió góp sức vào, cuốn tung mọi thứ, ào ào xô
tới như những con sóng thần.
**
*
Kinh thành. Trầm Nguyệt Hiên.
Trầm Nguyệt Hiên đã rất nhiều năm không nhộn
nhịp đến thế.
Dù Trầm Nguyệt Hiên thuộc hàng nhất nhì trong
các điếm trọ của kinh thành, nhưng cảnh tượng nhộn
nhịp hiện giờ có lẽ mới là lần đầu. Mụ chủ quán
không ngơi tay gẩy bàn tính. Tiền vào mấy ngày nay
khiến mụ cười không ngậm được miệng.
- Tất cả đều vì bức cáo thị dán trước cổng Trầm
Nguyệt Hiên từ hôm mồng Hai tháng Năm.
Trầm Nguyệt Hiên tuy là điếm trọ, nhưng không
khác một vương phủ. Phía sau lầu chính là khu đình
viện rộng tới bảy trăm trượng, ở đó nằm xen kẽ bảy
tòa biệt viện. Mỗi biệt viện có mười bảy gian khách
phòng loại thường, mười bảy gian thượng hạng và
mười bảy sáo phòng. Giữa các tòa biệt viện là hồ
sen trong thấy đáy, nước hồ thanh khiết cho thấy có
bàn tay con người chăm sóc tỉ mỉ hàng ngày.
Hàng đàn chim lượn sát mặt hồ rồi vút qua.
Thảng hoặc lại làm kinh động những con cá chép
khiến chúng quẫy mình để cuộn lên những xoáy
nước tròn.
Có rất nhiều chim trong Trầm Nguyệt Hiên. Rõ
ràng cũng là vì có người chăm sóc nuôi dưỡng hàng
ngày.
Không ai biết được ở đây có cả thảy bao nhiêu
loài chim, bao nhiêu con chim.
Trong mỗi tòa biệt viện đều có một gian chính
đường. Bên trong bày biện rất nhiều tranh quý và đồ
cổ khiến cho giá trị của nó càng cao gấp bội. Trong
mỗi gian đều có bảy người hầu hạ túc trực suốt ngày
đêm. Nếu chủ nhân không muốn bị quấy rầy, bọn
họ liền lùi ra, bảo đảm xung quanh trong vòng một
trượng không có bất kì ai được phép lại gần.
Vì thế, chính đường trong các tòa biệt viện đều
trở nên cực kì đắt khách. Nghe nói khi bình thường,
nếu muốn được ở loại phòng này đã phải đặt tiền
- trước ba tháng. Hơn nữa từ ngày đặt tiền, phải chi
mỗi ngày một lượng vàng. Vậy mà vẫn không đủ
phòng cho khách. Lắm kẻ vì tranh giành được ở
trong chính đường, dẫu chỉ một đêm, đã không tiếc
mồ hôi nước mắt, thậm chí khuynh gia bại sản.
Dù cho rất nhiều người đều có ý muốn ở gian
chính đường cao quý đó, nhưng không một ai dám
ra mặt cường bạo. Bất kì kẻ nào dám đe dọa bà
chủ đều chết ngay trên giường vào sáng hôm sau,
tay chân vẫn nguyên xi lành lặn, nhưng khuôn mặt lộ
rõ vẻ sợ hãi khủng khiếp.
Vậy nên, kẻ có thể trọ một đêm trong chính
đường của mỗi tòa biệt viện đều phải là hàng đại
phú đại quý, nếu không cũng phải là những tay dị
thường trong giới giang hồ.
Khi bà chủ nhìn thấy tấm thẻ trúc đặt trước gian
chính đường trong tay hai gã đàn ông lực lưỡng như
trái núi, bà ta lập tức tỏ ra đặc biệt ân cần, trên mặt
nở một nụ cười tươi như hoa: “Xin hãy đợi một chút
trong đại sảnh, tôi cho người chuẩn bị chu đáo rồi
kính mời các vị đại gia quá bộ sang đó”.
Hai gã khổng lồ xuôi hai tay, đứng đợi ngoan
ngoãn bên bàn, thậm chí không dám ngồi xuống.
Chúng không khác gì hai con cừu đã được thuần
dưỡng.
Bởi vì chủ nhân của chúng đang ngồi ở đó.
Chủ nhân ngồi, chúng tuyệt đối không dám ngồi.
Dĩ nhiên, chủ nhân chết, chúng sẽ tuyệt đối
không dám sống.
- Chủ của chúng xem ra là một trang thiếu niên anh
tuấn, tuổi trạc mười bảy, mười tám. Mái tóc đen
tuyền, đôi lông mày như hai lưỡi kiếm chếch lên phía
trên hai thái dương, đôi mắt lớn và dài rất có thần.
Từ đầu tới thái dương, có thể nhìn thấy mỗi vật
dụng, y trang đều hết sức quý giá.
Bà chủ một mặt kêu tiểu nhị bày biện Tử Tinh
viện, một mặt vẫn dán mắt vào tên người ghi trên
tấm thẻ trúc đặt phòng.
Ngọc Lộc.
Tiểu hầu gia Ngọc Lộc danh vang thiên hạ. Phụ
thân từng là vương gia cựu trào, về sau đã lui khỏi
cung đình, dời nhà ra ngoài kinh thành.
Tuy vậy, đệ tử thân tín của vương gia vẫn ở khắp
trong kinh, thế lực của ông ta không hè kém trước,
thậm chí có phần hơn. Hơn nữa, nghe nói khi rút lui
khỏi kinh thành, vương gia còn mang theo một gia
tài khổng lồ. Bốn chữ “phú khả địch quốc” không
đơn giản là một sự ví von. Đương thời, rất nhiều kẻ
cũng theo ông ta rời kinh thành. Họ đều là những võ
sĩ thượng thặng hoặc những pháp sư khét tiếng.
Ngọc Lộc là con trai nhỏ tuổi nhất, nhưng lại
thông minh nhất, lợi hại nhất của vương gia. Luyện
võ từ bé, nhưng văn bút của hắn cũng rất tài hoa.
Trong nhà còn có ba vị pháp sư hàng đầu của cựu
trào ngày ngày chuyên tâm truyền thụ cho hắn pháp
thuật.
Mười lăm tuổi, Ngọc Lộc tiểu hầu gia đã danh
vang thiên hạ.
- Chủ quán chưa kịp thông báo cho Ngọc Lộc,
Tử Tinh viện đã chuẩn bị xong xuôi. Lời nói chưa ra
khỏi miệng, đã thấy từ ngoài cửa bước vào ba
người.
Ba kẻ mới đến thực kì lạ. Chủ quán nhìn họ đến
ngẩn người, quên mất chào đón.
Thực ra ba kẻ đó bề ngoài hoàn toàn không có
gì lạ, chỉ vì đi với nhau mới thành ra kì quặc.
Hai cô gái nhỏ giống nhau như hai giọt nước, chỉ
khoảng bảy, tám tuổi. Một đứa mặc áo dài trắng,
một đứa mặc áo dài hồng. Cả hai đều môi hồng
răng trắng, tóc tết thành hai bím nhỏ, mười phần
đáng yêu. Hai đứa đều hơi cúi mặt, hai má ửng
hồng, ra dáng e thẹn và biết điều.
Nhưng đứng giữa hai cô bé là một lão già, tay
chống gậy, phải nhờ hai cô đỡ hai bên. Lưng lão già
gù tới sát đất, đôi chân run rẩy dường như không
đứng vững.
Cảm giác chỉ sơ sẩy là lão già sẽ ngã lăn ra đất.
Ba người như vậy đứng cạnh nhau khiến người
ngoài thấy khó hiểu.
Không để cho bà chủ kịp định thần, cô bé áo
hồng trông dáng như em, đã tiến tới trước mặt bà ta,
cúi đầu nói nhỏ nhẹ chậm rãi: “Xin hỏi, chính đường
của bảy biệt viện có còn không ạ?”
Ngọc Lộc ho khẽ một tiếng. Mọi người có mặt
đều cười ha ha.
Chủ quán nhìn cô bé, cảm thấy rất thú vị. Mọi
người đến đây, thường đều hỏi chính đường phải đợi
- bao nhiêu ngày nữa mới được thuê. Riêng cô bé
này, mới tới đã hỏi còn phòng hay không.
Chủ quán cúi xuống, cười khúc khích nói với cô
bé: “Bé à, không còn phòng nào hết. Gian cuối cùng
đã bị chàng trai anh tuấn đấy lấy mất rồi”.
“Ôi, vậy sao, thật đắc lỗi”. Cô bé cúi đầu, lùi lại
mấy bước, rồi bất ngờ đi thẳng tới trước mặt Ngọc
Lộc.
Cô dừng lại trước mặt Ngọc Lộc, rồi cúi đầu,
hỏi nhẹ nhàng: “Xin hỏi, ngài có thể nhường lại gian
chính đường đó cho chủ nhân chúng tôi không ạ?”
Thời gian như ngừng lại chừng ba giây.
Tiếng huyên náo bên ngoài cổng như lùi ra rất
xa.
Ngọc Lộc từ từ quay sang, nhìn vào mặt cô bé.
Cô gái nhỏ vẫn cúi đầu. Người trong đại sảnh hết
thảy đều dừng tay, đờ đẫn như trúng bùa.
Cô gái nhỏ khẽ vén mấy sợi tóc xõa trước mắt,
tiếp tục đợi hắn trả lời.
**
*
Cây cối tuồn tuột lùi như bay ra phía sau.
Trước mắt, những bóng cây chao đảo hỗn loạn.
Chốc chốc lại có những cành cây sà xuống thấp,
sượt qua mặt cô bé, cảm giác nhói đau và tê tái lan
ra từ những vết xước.
Cô bé nắm chặt miếng lương khô giật được,
chạy như bay xuyên qua cánh rừng. Đến khi phát
giác có một thân gỗ mục chắn ngang giữa đường, thì
- không dừng kịp nữa, cô bé ngã văng xuống đất thật
nặng nề, miếng lương khô bay ra đằng trước.
Cô với tay chụp lấy, hụt. Khi nhoài người thêm
một bước, mặt đất bên dưới miếng ăn bỗng rung
động, lan ra những vòng sóng kì dị.
Cô bé dụi mắt, ngỡ mình nhìn lầm. Nhưng nhìn kĩ
lại, cô thấy miếng lương khô đang chìm dần xuống
dưới.
Mặt đất kia hóa ra là chất lỏng mềm mại.
Nước mắt cô bé giọt xuống hồ.
Từng vòng tròn loang ra, xao động trước mặt.
Cô bé gạt nước mắt, bỗng sợ hết hồn.
Một cánh tay từ dưới hồ chầm chậm giơ lên.
Một cánh tay trắng muốt, mịn màng. Chất lỏng như
cát mịn tuôn xuống từ các kẽ ngón tay, chầm chậm
rơi trở lại mặt hồ. Khi chất lỏng đã chảy hết, vật
trong trong tay kia hiện ra rõ mồn một.
Chính là miếng lương khô cô bé vừa làm rơi.
Một vệt sáng trắng lóa mắt vút tới, trong nháy
mắt đã biến mất. Bóng tối ken chặt trở lại. Cho đến
khi mắt kịp định thần sau những thay đổi vừa xảy ra,
cô bé phát hiện ra một khối sáng lung linh huyền ảo
ngay trước mặt.
Trong ánh sáng hiện ra một phụ nữ đang mỉm
cười nhìn cô, không nói gì.
Không hề có gió, nhưng trong quầng ánh sáng
nơi người phụ nữ đứng, gió cuồn cuộn từ dưới đất
thổi lên những luồng xoáy lốc, gầm rú bốc lên không
trung.
- Tóc, tà áo của người đó đều đang cuộn bay lên.
Vang vọng xung quanh là tiếng kinh Phật, thoắt
xa thoắt gần.
Màng tai cô bé dội lên ong ong. Người phụ nữ
bắt đầu nói.
Tiếng của người đó như từ một xứ sở xa xôi
vọng tới. Cô bé cảm thấy cực kì
kinh ngạc. Rõ ràng người này đứng ngay trước
mặt, sao nghe tiếng bỗng thấy xa tít tắp.
“Khuynh Thành, đừng khóc. Đồ ăn vẫn còn
đây”.
“Bà biết tên cháu?” Cô bé lau nước mắt hỏi: “Bà
là ai?”
“Ta là Mãn Thần”
“Mãn... Thần? Bà là thần tiên?”
“Phải, Khuynh Thành ạ”. Khi bà ta nói, miệng
hầu như không mấp máy. “Ta còn biết mẹ con đã
chết. Bà ấy không thể ăn được đồ ăn con đem về
nữa”.
“Vậy... vậy bà là Thần, bà có thể làm cho mẹ
con sống lại không? Con...”.
Khuynh Thành nhìn miếng lương khô trong tay,
ngập ngừng một lúc nói: “Con đổi bằng cái này, bà
đổi cho mẹ con sống lại được không?” Mắt cô bé
ứa ra những giọt lệ to tướng.
“Quá muộn”. Mãn Thần lắc đầu, mắt ánh lên vẻ
thương tiếc. “Số mệnh của
mẹ con đã hết. Vô Cực của bà ấy đã tới tận
cùng rồi”.
nguon tai.lieu . vn