Xem mẫu
- Vừa nhai rau trong miệng, vua vừa thốt lên:
- Ngon quá, ngon quá! Nhà Trạng kiếm được cái thứ này ở đâu ra
vậy, và tại sao lại gọi nó là đại phong?
Quỳnh thưa:
- Bẩm, phong là gió, đại là lớn, mà gió lớn thì đổ chùa đấy ạ!
Vua ngẩn ra vì ngạc nhiên. Quỳnh giải thích tiếp:
- Ðổ chùa thì tượng lo, đọc lái lại là lọ tương. Bẩm, quả thực đó
chỉ là một lọ tương rất tầm thường mà trong nhà những người
nghèo đều có ạ! Sở dĩ Bệ hạ ăn thấy ngon như thế vì lâu nay
toàn thưởng thức những sơn hào hải vị nên bây giờ thấy tương
đậu cũng ngon, hơn nữa… vì bệ hạ đang đói cồn cào…
Vua đã hiểu ra cái chân lý đơn giản ấy, bèn cười và cám ơn
Trạng về bữa ăn ngon miệng rồi lên kiệu trở về.
Giống mèo cũng khôn ngoan và lý sự
Một hôm trời tối, Tú Xuất vào nghỉ tại một nhà hàng nọ ở bên
đường cái quan, ở đó, đã có anh hàng mèo đến trước ngồi chễm
chệ trên giường, bên cạnh để đầy lồng nhốt đầy mèo.
Tú Xuất đành ngồi giường dưới. Chủ quán thấy vậy nói với anh
hàng mèo:
- Ðể ông Tú ngồi giường trên, kẻo ông ngồi trên, để cái lồng
mèo bất tiện lắm.
Người buôn mèo không chịu, lý sự:
- Tôi tưởng cái phép ở hàng quán, ai đến trước thì ngồi trên, ai
- đến sau ngồi dưới, tôi đã ngồi đây thì cứ ở đây.
Tú Xuất nghe nói thế, bèn bảo chủ quán: Cười 24H (24h.com.vn)
- Ông bạn nói phải đấy, ông cứ ngồi tự nhiên, vì còn cả lồng
mèo nữa mà.
Ðêm khuya, thừa lúc người bán mèo ngủ say, Tú Xuất lẻn dậy,
khẽ tháo mấy cái que cài miệng lồng. Bao nhiêu mèo đều chui ra
hết, con nào con nấy, tự do đi lại, leo trèo khắp nơi, kêu "ngao,
ngao" rầm rĩ. Người buôn mèo giật mình thức dậy, vội vã gọi
nhà hàng:
- Ơi! Ông chủ ơi! Mèo tôi ra hết rồi, ông có mau mau đốt đèn lên
giúp tôi bắt chúng nó lại không?
Lúc đèn thắp sáng rồi, người buôn mèo thấy con ở mặt đất, con
ở giường trên, con giường dưới, có con leo tận xà nhà. Anh ta
ngơ ngác kêu:
- Mấy con mèo phải gió kia, chúng bay báo hại tao.
Tú Xuất ở giường dưới, lúc đó thấy động, cũng thức dậy, trỏ tay
vào lũ mèo, nói:
- Giống mèo cũng khôn ngoan và lý sự lắm đấy! Chà, con nào ra
trước thì được ngồi trên cao, con nào ra sau thì phải ngồi dưới
thấp.
Người buôn mèo biết là Tú Xuất nói kháy mình, nhưng không
dám nói gì, vì còn phải lo tìm bắt lại lũ mèo vừa thoát.
Gặp cô hàng mắm tôm chợ Đồng Xuân
- Sau khi về nhà cúng giỗ bố xong, Ba Giai khăn áo chỉnh tề ra Hà
Nội. Ba Giai vào trọ một nhà hàng cơm nọ. Trong lúc chuyện trò,
bà chủ nhà hàng cho biết:
- Chẳng giấu gì ông, lẽ ra tôi còn bán hàng ở chợ Ðồng Xuân
nữa, nhưng không thể nào chịu được mấy con ả cực kỳ đanh đá
chu ngoa, mỗi đứa một phách, nhất là cô ả hàng mắm tôm.
Ba Giai ra vẻ anh hùng đáp:
- Có gì mà phải sợ, nó đã chu ngoa đanh đá, thì mình phải có cách
trị nó, bà hiền quá chứ vào tay tôi thì...
Bà chủ quán nguýt một cái trả lời:
-Thôi, ông ơi, tôi cũng van ông thôi, du côn ở đây còn kiêng mặt
bọn chúng, chứ người như ông, chúng nó coi ra gì.
- Bà nói thế, nếu tôi trị được chúng nó thì bà mất gì đây?
- Trị chúng nó à? Ông mà trị được thì tôi cho không ông hẳn một
phòng để ở, nuôi luôn cơm rượu mãn đời, không bao giờ lấy
tiền.
- Bà nói chơi hay nói thật?
- Tôi nói thật đấy. Nếu không tin tôi thề có trời đất quỷ thần
chứng giám.
- Thôi, thế thì được, sáng mai, bà sẽ xem tôi sẽ vào cuộc ngay.
Ngày mai, vào lúc gần trưa, Ba Giai cởi trần, chỉ mặc một cái
quần "vận", không giây lưng, hay dải rút, rồi gài mấy đồng tiền
kẽm bên lưng quần, ra đi. Tới ngoài đường, Ba Giai nhặt một
miếng lá chuối bên đường, phủi sạch đất, bụi, rồi tới chỗ cô
- hàng bán mắm tôm ở cửa nam.
- Cô bán cho hai đồng mắm tôm!
Cô hàng bảo:
- Lấy cái gì mà đựng?
Ba Giai chìa miếng lá chuối ra:
- Cô đổ vào đây, tôi đùm lại tạm vậy.
Cô hàng sơ ý, lại cũng rắn mặt, nên chẳng ngần ngại liền múc
ngay mắm tôm đổ vào miếng lá chuối được đặt giữa lòng hai
bàn tay ông khách. Xong, ông khách bảo:
- Phiền cô lấy hộ tiền, tôi dắt nơi cạp quần đây này.
Cô hàng tưởng ông khách quê mùa chất phác, không dè vừa đưa
tay vào cạp quần lấy tiền, Ba Giai thót bụng lại, tức thì chiếc
quần tụt xuống ngay. Ba Giai la ầm ĩ:
- Chết chửa, sao giữa thanh thiên bạch nhật, cô lại cởi quần tôi
ra thế này, "của" tôi cũng như "của" người khác, có gì lạ đâu?
Cô hàng mắm xấu hổ đỏ mặt, vội kéo quần Ba Giai lên, vặn lại,
Ba Giai lại thót bụng, quần lại tụt, kêu lên:
- Cô làm gì thế này? Tôi đã bảo "của" tôi cũng như "của" người
khác, chẳng có gì lạ mà!
Cứ như thế đến mấy lần, sau cô ta phải đổ mắm tôm trở lại, rồi
chạy đi lấy nước rửa tay cho Ba Giai để ông tự vặn lấy quần
lại, rồi cầm tiền ra đi.
- Lúc ấy, các bạn hàng, người mua bán bu lại xem đông, làm cô
hàng mắm càng ngượng ngùng, xấu hổ thêm. Sau đó, cô phải
nghỉ luôn cả mấy ngày, từ đó cũng bỏ bớt tính chua ngoa, đanh
đá.
Trưa hôm ấy về, bà chủ hàng cơm nghe người thuật lại, liền
thết Ba Giai một bữa thật say.
Ba Giai trị "Bà la sát"
Một hôm, Ba Giai đến quầy của cô hàng nâu nổi tiếng đanh đá.
Ba Giai ra đi không mặc quần, chỉ mặc một cái áo dài rộng thùng
thình mượn của ông chủ nhà hàng cơm.
Tới chỗ hàng nâu, Ba Giai cứ chọn mấy củ nâu đưa lên đưa
xuống, rồi thừa lúc cô hàng ngoảnh đi, Ba Giai ôm bụng ù té
chạy.
Cô ả giật mình, ngỡ tên ăn cắp nâu, liền ba chân bốn cẳng chạy
theo bắt lại, vừa chạy vừa la:
- Thằng trời đánh thánh vật, trả nâu cho bà đi, không mày chết
bỏ cha bây giờ!
Thiên hạ đổ nhào ra xem. Một lúc, Ba Giai bước thủng thẳng. Cô
hàng xấn tới nắm được áo. Ba Giai cũng quay lại nắm áo cô
hàng. Người ta tưởng sẽ bắt được một vụ ăn cắp nâu. Nhưng
khi cô hàng thét:
- Trả nâu cho tao, thằng khốn nạn!
Ba Giai liền tốc áo dài lên:
- Nâu đâu mà trả? Nè đây, "nâu" này của tôi hay của cô? Bà con
- làng nước làm chứng cho; "nâu" đây rõ là của tôi, mà con mẹ này
nó bảo là của nó, nâu nó đâu phải thứ nâu này!
Cô hàng mặt đỏ gay, biết bị xỏ, toan chạy, nhưng Ba Giai đã
nắm chặt lấy áo:
- Con kia, mày dám vu tao ăn cắp nâu giữa chợ, tao phải đưa mày
lên quan cho ra chuyện.
Vừa nói, Ba Giai lại vừa kéo áo dài lên, vừa hỏi lặp trở lại:
- Mày thấy nâu này của tao hay của mày?
Cô hàng biết gặp tay bợm xỏ, lại đuối lý, nên chỉ còn nước hạ
thấp giọng xuống để lạy van năn nỉ xin Ba Giai tha lỗi. Ba Giai
tha cho và bảo:
- Từ nay, mày bỏ cái giọng chu ngoa đanh đá đi, không tao còn
trở lại đây nữa, thì mày chớ trách tao là ác. Tội nghiệp cô ả lủi
thủi về chỗ, mặt mày xanh nhợt như không còn một giọt máu
nào.
Đá gà với quan hoạn
Bọn quan thị, nơi phủ chúa "Gà" thật không có mà lại cứ hay đá
gà. Chúng bỏ ra nhiều tiền, lùng cho được những con gà hay đem
về nuôi rồi đem ra đá độ với nhau.
Nghe nói Quỳnh chọi gà với sứ Tàu thắng, họ liền mang gà đến
nhà Quỳnh, đá thử một vài cựa chơi. Quỳnh vốn ghét bọn quan
thị, từ chối nói là không có gà, nhưng họ nhiễu mãi, phải ừ và
hẹn đến mai đi bắt gà về chọi. Bên láng giềng có một con gà
trống thiến, Quỳnh liền qua mượn mang về.
Sáng sớm, mở mắt dậy, đã thấy quan hoạn đem gà lại rồi.
- Quỳnh sai bắt gà trống thiến đem ra chọi. Tất nhiên, vừa so cựa
được một vài nước, thì gà quan hoạn đá cho gà trống thiến một
cựa lăn cổ ra chết ngay còn gà bọn hoạn quan thì vỗ cánh phành
phạch lấy uy, gáy vang cả sân nhà. Bọn chúng khoái chí vỗ tay
reo:
- Thế mà đồn rằng gà của Trạng hay, chọi được gà Tàu, giờ mới
biết đồn láo cả!
Quỳnh chẳng cãi lại, chỉ ôm gà trống thiến mà rằng:
- Các ngài nói phải, trước con gà này đá hay lắm, nhưng từ khi
tôi thiến nó đi, thì nó đốn đời ra thế!
Rồi ôm gà mà than thở:
- Khốn nạn thân mầy, gà ôi! Tao đã bảo phận mày không dái thì
chịu trước đi cho thoát đời, lại còn ngứa nghề là gì cho đến nỗi
thế này! Thôi mày chết cũng đáng đời, còn ai thường nữa, gà ôi!.
Các quan hoạn nghe thế, xấu hổ, ôm gà cút thẳng.
Hút chết vì... "đào trường thọ"
Trạng Quỳnh rất cậy tài, đùa cả, không từ ai. Một hôm, túc trực
trong cung, có người đem dâng vua một mâm đào, gọi là "đào
trường thọ".
Quỳnh thủng thỉnh lại gần, lấy một quả, ngồi ăn, giữa đông đủ
mặt vua quan, mà làm như không thấy ai cả. Vua quở, giao
xuống cho các quan nghị tội. Các quan chiếu theo luật "Mạn
quân" tâu nghị trảm.
Quỳnh quỳ xuống tâu rằng:
- - Đình thần nghị tội hạ thần như vậy, thật là đúng luật, không
oan, song xin Hoàng thượng rộng dung cho hạ thần được nói vài
lời rồi chết cho thỏa !
Vua phán:
- Ừ, muốn nói gì cho nói!
- Muôn tâu bệ hạ, hạ thần có bụng tham sinh, sợ số chết non
thấy quả gọi là quả "Trường thọ" thèm quá, tưởng ăn vào được
sống lâu như Bành Tổ, để được thờ nhà vua cho tận trung.
- Đáng tội quá còn gì? - Vua cáu.
- Không ngờ nuốt chưa khỏi mồm mà chết đã đến cổ! Hạ thần
trộm nghĩ nên đặt tên quả ấy là quả "đoản thọ" thì phải hơn, và
xin nhà vua trị tội đứa dâng đào để trừ kẻ xu nịnh.
Vua nghe Quỳnh tâu phải, bật cười tha tội cho.
Phơi sách, phơi bụng
Quỳnh có một lão trọc phú. Lão này đã dốt lại thích học làm
sang, thỉnh thoảng mò đến nhà Trạng, đòi mượn sách. Tất nhiên
lão có mượn được sách về thì cũng biết gì đâu đọc.
Quỳnh bực lắm, một bận, thấy lão lấp ló đầu cổng, Quỳnh vội
vác ngay chiếc chõng tre ra sân, cởi áo nằm phơi bụng. Lão trọc
phú bước vào, thấy lạ, hỏi:
- Thầy làm gì thế?
Quỳnh đáp:
- - À! Có gì đâu! Hôm nay được cái nắng tôi đem phơi sách cho
khỏi khô mốc
- Sách ở đâu?
Quỳnh chỉ vào bụng:
- Sách chứa đầy trong này!
Biết mình bị đuổi khéo, trọc phú lủi thủi ra về.
Bận khác, lão cho người mời Quỳnh đến nhà. Để rửa mối nhục
cũ, lão bắt chước, đánh trần, nằm giữa sân đợi khách...
Quỳnh vừa bước vào, lão cất giọng con vẹt, bắt chước...
- Hôm nay được cái nắng tôi nằm phơi sách cho khỏi mốc
Bất ngờ Quỳnh cười toáng, lấy tay vỗ bình bịch vào cái bụng
phệ mà nói;
- Ruột nhà ông toàn chứa những của ngon chưa tiêu hết phải
đem phơi, chứ làm cóc gì có sách mà phơi!
Lão trố mắt kinh ngạc:
- Sao thầy biết?
Quỳnh lại cười toáng lên, lấy tay lắc lắc cái bụng béo ụ ị của
lão:
- Ông nghe rõ chứ? Bụng ông nó đang kêu "Ong óc" đây này!
Tiếng cơm, tiếng gà, tiếng cá, lợn... Chứ có phải tiếng chữ,
tiếng sách đâu. Thôi ngồi dậy, mặc áo vào nhà đi.
- Lão trọc phú lủi thủi làm theo lời Quỳnh, và ngồi tiếp khách một
cách miễn cưỡng.
Nghèo quá hóa... đại gia...
Anh nọ thiếu nợ anh kia lâu rồi mà không chịu trả. Mỗi lần anh
kia đến đòi thì anh nọ cứ kêu túng quá xin khất.
Một hôm anh kia lại đến đòi, thấy "con nợ" đang ngồi ăn cơm có
con vịt quay nóng hổi, mới hỏi:
- Bữa nay ăn sang thế, chắc hẳn trả cho tôi?
Anh kia đáp:
- Chà! Nói anh thương, kỳ này tôi còn túng thiếu quá, anh làm ơn
cho một thời gian nữa.
Anh chủ nợ "điên hết cả cái tiết", quát:
- Thôi đi! Mắc nợ gì mà cứ hẹn mãi, có tiền cũng không chịu trả
cho người ta, bộ muốn ăn cướp hả?
Anh nọ nhẹ nhàng:
- Thật đấy mà! Ai lại vậy, tôi túng thiếu quá chứ làm gì có
chuyện ăn cướp của anh.
Anh chủ nợ liền nói:
- Hừ! Đấy! Đừng có mà xạo! Ăn nguyên một con vịt quay thế
kia mà cứ bảo là không có tiền, còn túngthiếu nữa?
Anh mắc nợ thản nhiên trả lời:
- - Đúng như vậy! Anh coi đi tôi túng thiếu đến nỗi một con vịt
nuôi cũng không nổi nên phải làm thịt ăn, chớ anh bảo còn túng
đến cỡ nào nữa?
Mở miệng là xui
Có anh chàng mở mồm, mở miệng là cứ phát ra những điều gở.
Một hôm đi ăn tân gia, vừa đến nơi, anh ta đã đấm cửa thùng
thùng hỏi:
- Trong nhà chết cả hay sao mà không ai ra mở cửa đón khách?
Chủ nhà vội vàng mở cửa, trách:
- Tôi xây nhà gần năm sáu chục cây vàng, chưa kịp ăn mừng, sao
anh nói năng bậy bạ vậy?
Anh ta đáp:
- Bác nói sao? Nhà này mà những ngần ấy vàng cơ à? Bán cho tôi
mười cây chắc gì tôi mua!
Chủ nhà mắng:
- Đồ bất hảo! Nhà làm để cho con cho cháu chứ có bán đâu mà
anh cho mắc, chê rẻ.
Anh ta lại nói:
- Bác bán quách đi cho xong, để lâu nó mà sập xuống thì con cháu
bác chết hết.
Chủ nhà giận quá nên vừa chửi vừa đóng cửa đuổi đi. Trên
đường về nhà, anh ta gặp lại bạn cũ đang đi tới nhà quan huyện
- để ăn mừng ngài mới sanh được cậu ấm.
Anh ta năn nỉ bạn cho đi theo nhà quan ăn tiệc:
- Anh hay nói gở lắm, tôi không dám để anh đi theo đâu, nhỡ có
chuyện gì, rắc rối cho tôi lắm. Anh thề sống thề chết là chỉ ngồi
uống rượu thôi không mở mồm mở miệng cho đến lúc tan cuộc.
Bạn cầm lòng không nổi nên đành để anh ta đi theo. Quả đúng
như vậy, suốt buổi tiệc mặc cho mọi người cười đùa, chúc tụng
ầm ĩ anh ta vẫn cứ ngồi tì tì đánh chén, không hé răng một lời.
Tiệc tan mọi người vui vẻ ra về, anh ta đứng dậy đến gần quan
mà nói:
- Từ nãy giờ tôi không nói một lời nào đấy nhé, nếu mai đây cậu
ấm trúng gió mà chết thì đừng có đổ thừa cho tôi.
Chỉ có làm cha mới trả hết nợ
Một anh lúc còn sống công nợ quá nhiều, lúc chết xuống âm phủ
lại bị tra hỏi.
Diêm Vương tra sổ thấy chưa hết nợ, mới bắt đầu hóa kiếp làm
trâu trở lại dương thế để cày trả nợ.
Anh ta liền kêu rằng:
- Tạ Diêm Vương! Xin ngài nghe con nói. Làm trâu không thể
nào trả được nợ đâu. Trừ khi làm bố chúng nó mới trả hết được
ạ.
Diêm Vương phán hỏi:
- Thế nghĩa là làm sao?
- Anh ta thành thật giải bày:
- Làm kiếp trâu thì có hạn, còn làm cha chúng thì phải lo lắng
cho chúng suốt cuộc đời. Lúc chết có nghìn có vạn tiền vàng
cũng để lại cho chúng nó tất tật. Lại còn một nỗi khi chúng nó
bóp hầu, nặn họng ăn quỵt của người ta, dân chúng cứ lôi thằng
cha chúng nó ra mà chửi.
Diêm Vương gật gù:
- Ừ có lý đấy, ta sẽ cho ngươi làm cha để chịu tội.
Hố to
Có một người, suốt ngày lang thang tìm cách lừa dối người khác
để kiếm ăn. Một hôm, anh ta lang thang đi qua một nhà đang có
đám tang, anh ta mừng thầm: có chỗ kiếm ăn rồi!
Anh ta vào nhà đang có đám tang, chẳng chào hỏi ai, chẳng nói
chẳng rằng, quỳ bên quan tài rồi khóc. Mọi người không biết anh
ta là ai, quan hệ thế nào với người chết. Anh ta vừa khóc vừa
nói:
- Mọi người không biết chứ, tôi và ông đây là bạn thân lắm đấy.
Mới có mấy tháng không gặp lại, vậy mà ông đã ra đi mãi mãi
rồi, thật là bất hạnh. May sao, tình cờ tôi có chút việc đi qua đây
mới biết tin này, chẳng kịp mua vàng hương, lễ phẩm đến cúng
lễ. Lòng thành thương ông, tôi khóc bày tỏ tình bằng hữu với
nhau.
Người nhà nghe anh ta nói, cảm động lắm, giữ anh ta lại ăn cơm
uống rượu no say.
Trên đường về nhà, anh ta gặp người bạn nghèo. Người bạn
nghèo thấy anh ta no say như vậy, hỏi:
- - Người anh em ơi, hôm nay ăn uống ở đâu mà no say vậy?
Anh ta kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện vừa qua cho anh bạn
nghèo nghe. Anh bạn nghèo nảy ra ý cũng làm theo như vậy.
Hôm sau, anh ta tìm một nhà có đám ma, làm như anh bạn hôm
qua kể, khóc than thảm thiết. Người nhà tang chủ hỏi anh ta về
quan hệ với người chết. Anh vừa khóc vừa kể:
- Người nằm đó là người thân thiết nhất của đời tôi. Hai chúng
tôi đã từng ăn cùng mâm, ngủ cùng nhà, như hình với bóng.
Anh ta chưa nói hết lời thì bị người nhà tang chủ đánh cho một
trận nên thân. Sau hỏi ra mới biết, người chết là con dâu của gia
đình này.
Đâu dám làm khổ lây đến ông
Một lão nhà giàu, vừa buôn bán, vừa cho vay, bóp nặn từng xu,
nhưng lại cứ làm ra vẻ không thích giàu sang.
Một hôm, lão ngồi than thở với bạn:
- Nhiều của cũng chẳng làm gì! Của càng nhiều càng khổ thân
mà thôi.
Người bạn mới bảo:
- Tôi chỉ thấy thiên hạ mong có của, có ít thì mong được nhiều,
có nhiều lại mong nhiều hơn, chứ chứ thấy ai phàn nàn như ông
bao giờ. Hay nếu ông thấy khổ quá thì chia bớt cho tôi.
Lão nhà giàu vội từ chối:
- - Ấy chết! Tôi đâu dám thế! Tôi có của đã lấy làm khổ rồi, đâu
dám làm khổ lây đến ông!...
Không ăn thì tao cho ông Lý ăn
Một nhà nghèo ở cạnh nhà giầu. Anh nhà giàu cứ cậy thế
lực lấn dần sang đất vườn nhà của anh nhà nghèo. Anh
nhà nghèo bực lắm. Anh ta đến nhờ Lý trưởng nói cho
một tiếng rồi sẽ trả ơn. Lý trưởng đến nói với nhà
giàu:
- Giàu vì ruộng chứ đâu phải vì giàu vì một tí đất, lấn
sang vườn nhà nó làm gì.
Từ đó nhà giàu thôi không lấn nữa.
Anh nhà nghèo đang nuôi con chó choai, hứa lớn lên sẽ
thịt giả ơn Lý trưởng. Tháng sau nữa, Lý trưởng lại
đến, khen con chó mập rồi nói:
- Thịt được rồi đấy.
Chủ nhà nói:
- Thưa ông, chó già gà non. Chờ nó già thêm tí nữa ăn thịt
mới ngon.
Cách một tháng nữa, Lý trưởng lại đến giữa lúc đứa bé
con chủ nhà bậy ra. Anh chủ nhà hô "ông chó" đến để
dọn đi. Nhưng con chó chỉ dòm rồi ngoắt đuôi chứ không
ăn. Anh liền mắng chó:
- Mi có ăn đi không? Không ăn thì ông cho ông Lý ăn đó!
Cá rô nghệ
- Trời đại hạn đã lâu. Bà con nông dân ra sức tát nước vào
những đám ruộng lúa đang thì con gái. Có một lão nhà
giàu không muốn bỏ sức lao động ra, đêm đêm rình mò
để tháo trộm xung quanh vào đám ruộng mình. Người ta
nói, lão nạt:
- Ta đâu thèm tháo nước ruộng của các ngươi. Đấy là
mấy hôm trước có mấy con cá rô nghệ vẫy đuôi, nước ở
ruộng các ngươi bắn sang ruộng ta đấy chứ. Có trời đất
ta thề với các ngươi là chính mắt ta trông thấy như thế.
Bà con có ruộng xung quanh nhà lão tức lắm. Họ chờ
dịp. Trời vẫn nắng hạn. Một đêm tối trời, lão lại tháo
trộm nước. Lúi húi từ ruộng nọ qua ruộng kia, lão
tưởng như không có ai ngoài ruộng giữa đêm khuya
khoắt này. Nhưng lúc lão ngẩng mặt lên thì một bác
nông dân đang sừng sững đứng đó, tay cầm cái nơm,
mắt chăm chăm nhìn vào mặt. Lão sợ quá, nhào đầu vào
ruộng lúa, lấy tay vọc nước "lách tách" giả tiếng cá rô
quẫy. Bác nông dân giơ nơm ra, úp mạnh vào đầu lão :
- Bắt được con các rô nghệ đây rồi.
Đánh quân ngũ sách
Lính huyện đi tuần đêm, bắt được đám đánh tổ tôm. Sáng hôm
sau đem lên công đường để tâng công.
Quan chưa biết việc gì, cứ bảo nọc ra đánh. Lính cầm roi, hỏi:
- Bẩm quan đánh bao nhiêu ạ?
Quan đang dở ngủ dở thức mơ màng đến quân bài đánh cho cụ
thượng ù lúc gà gáy, bảo:
- - Ðánh quân ngũ sách!
nguon tai.lieu . vn