Xem mẫu

Nghề tồi nhất Bàn chải đánh răng đau khổ: ­ Đôi lúc mình thấy cái nghề của mình là tệ nhất thế giới. Giấy vệ sinh hét: ­ Nghĩ lại đi anh bạn! Nghĩ kĩ rồi Trời nóng, Nam đến nhà Hùng thấy Hùng đang đắp chăn đọc sách ­ Trời nóng thế này mà cậu vẫn còn đắp cái chăn chiên này lên đc à? ­ Tớ nghĩ kỹ rồi, chăn bông còn nóng hơn ấy chứ ­ ... Ra nhà xác mà lịch sự Một ông ăn đám giỗ ở nhà sui gái, vì ăn vội nên mắc xương. Khạc ra thì ngượng, ông bèn giả vờ say rồi la lên cố tìm những từ có âm tương tự như chữ "Khạc" để tống tiễn cái xương bất trị. Ông cất tiếng: ­ Thằng đực nhà tôi với con Út anh sui đây thật là vừa đôi phải lứa, hợp với nhau về tuổi ta...ác...khờ... Vẫn chưa hề hấn gì, ông lại tiếp tục: ­ Thưa bà con chú ba...ác...khờ. Tôi ngày trước ở rừng thường trèo non vượt tha...ác ... khờ. Tôi không phải là một đứa độc ác... khờ... Mấy bà thấy vậy ôm bụng cười, ông ta tức mình la lớn: ­ Đồ đàn bà vô duyên, gì mà cười toang to...ác...khờ...Không có đám này thì tôi đi đám kha...ác...khờ... Ông sui gia biết chuyện, chỉ vào ông sui mắc xương nói như ra lệnh: ­ Nhanh đi ra nhà thương gắp xương ra, ác...ác...vậy hoài có ngày ra nhà xác. Mối ăn nhà Khách đến nhà hồi lâu, đúng bữa mà chủ nhà không hề đoái hoài tới. Lại lén vào trong ăn ba miếng, uống vài chén rồi cầm khách. Người khách biết tỏng bụng dạ chủ nhà liền nói: ­ Nhà anh có cây cột tốt quá, ngặt bị ba con mối nó ăn thật là uổng. Người chủ nhà cãi lại: ­ Nhà tôi thế này, làm gì có chuyện mối ăn! Khách nói: ­ Ăn ở bên trong, nhìn thấu sao đặng. Nói rồi người khách lặng lẽ bỏ đi. Đã "đại" thì cấm "tiểu" Quỳnh nhiều lần dùng trí thông minh, tài đối đáp để trêu chọc chúa Trịnh, nên trước chúa quý trọng bao nhiêu thì sau lại ghét bấy nhiêu. Chúa càng ghét, Quỳnh càng trêu tợn. Một lần, chúa sai lính tới kéo đổ nhà Quỳnh. Thấy lính đến Quỳnh bảo: ­ Chúa sai các anh đến kéo đổ nhà ta, các anh cứ làm, nhưng không được reo, cười, ai mà reo cười ta cắt lưỡi. Ở đời, hễ kéo nặng thì phải reo hò, không dô ta, hò khoan sao mà kéo nổi? Bọn lính đành chịu thua về trình báo lại. Lần khác chúa sai bọn lính đến ỉa vào vườn nhà Quỳnh, Quỳnh thản nhiên cầm dao ra bảo: ­ Chúa sai các anh đến ỉa thì cứ ỉa nhưng ta cấm đái. Thằng nào đái thì dao đây, ta cắt.... Ngay! ­ Ỉa ai không đái bao giờ? Bọn lính lại phải về tâu lại. Chúa truyền cho chúng mang gáo dừa theo và đái vào đó. Quỳnh đành chịu thua nhưng vẫn nghĩ cách chơi lại chúa. Một tháng sau, Quỳnh ra chợ, thấy người ta bán cải tốt, liền mua thật nhiều về, mang lên biếu chúa. Chúa thấy cải ngon, sai đầu bếp nấu canh, và quên chuyện cũ liền hỏi Quỳnh cải đâu mà ngon vậy. Quỳnh thưa ngay: ­ Dạ, đó là cải nhà trồng. Trước nó không tốt lắm nhưng từ khi chúa sai lính "Bón phân" vườn nhà thần, nên nó tốt tươi như vật. Cây nhà lá vườn thôi, thần mới dám dâng cho chúa xơi! Bẩm chó cả Nhà nọ thấy quan lại tham nhũng, trong lòng rất khinh. Một ôm, các quan đến nhà chơi, trong số đó có cả mấy bạn đồng song thuở trước. Ông ta bảo người nhà dọn rượu thết. Người nhà bưng mâm lên, ông ta đứng dậy thưa: ­ Chả mấy khi rồng đến nhà tôm, các ngài có bụng yêu nhà nho thanh bạch đến chơi, có chén rượu nhạt xin các ngài chiếu cố cho. Các quan cầm đũa, bấp mấy món. Các quan ăn thấy ngon miệng, liền khề khà hỏi: đây đĩa gì, kia bát gì... Nhà nho thong thả nói: ­ Ðây là chó, kia cũng là chó, bẩm toàn chó cả. Con thanh tịnh Ông quan nọ muốn ăn thịt ếch, sai lính đi bắt, nhưng lại không muốn dùng tiếng "ếch" nghe không sang, bảo là đi bắt con thanh tịnh, ý nói trong sạch, không ăn bẩn. Lính nghĩ nát óc mà không hiểu "con thanh tịnh" là con gì, gặp ai cũng hỏi. Hỏi nhà sư, nhà sư nói: ­ Ở trên đời này, chỉ có nhà tu hành là thanh tịnh thôi! Lính mừng quá bắt sư trói lại, lôi về để dưới nhà giam, vội vàng lên công đường thưa: ­ Bẩm con đã bắt được con thanh tịnh về đây rồi ạ. Quan truyền: ­ Thế thì chặt đâu lột da cho ta! Sư nghe, sợ mất vía, lạy lục: ­ Nhờ anh lên bẩm quan, hôm qua tôi có ăn mấy miếng thịt cầy, chẳng được thanh tịnh nữa, xin quan xét cho! Viết chữ thờ Vùng Lệ Thủy người ta gọi học trò là thầy khóa. Hồi còn là "thầy khóa", nhà bố vợ lập cái bàn thờ nhỏ ở nơi bếp, ông bảo Phủ Tuấn: ­ Khóa Tuấn học hành xưa nay, bây chừ viết cho tui mấy chữ để thờ. Khóa Tuấn liền lấy giấy bút viết hai chữ lớn : "TUẤN CAO". Ông bố vợ không biết chữ, kính cẩn treo lên bàn thờ. Một hôm, có người khách trông thấy hỏi : ­ Chữ thờ trong bếp răng lại "Tuấn Cao". Anh Tuấn đã chết đâu mà bác lập bàn thờ. Bố vợ sửng sốt, gọi khóa Tuấn đến trách: ­ Tưởng mi học hành khá, tui nhờ viết chữ thờ, ai ngờ mi lại viết tên mi để thờ ! Khóa Tuấn thưa : ­ Bẩm thầy! Ai nói rứa là họ chưa thông đấy thôi. Con viết đúng ý thầy đó ạ "Tuấn cao" nghĩa là "Táo quân". Ở bếp thờ táo quân răng gọi là dốt được ! Ôm cổ rắn Mùa hạn năm đó, tui đi ăn ong mật sâu trong rừng U Minh. Đến trưa, ngồi dựa lưng vào gốc cây tràm nghỉ mát, tui móc gói thuốc ... - tailieumienphi.vn
nguon tai.lieu . vn