Xem mẫu

  1. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ Phần 5 R a khỏi cổng nhà chị Mạo, chúng tôi vẫn còn bàn tán mãi không thôi. Sao chị Mạo trông có vẻ bí ẩn ma quái thế nhỉ. Phải chăng chị đã bị ma nhập? Sáng hôm sau, chúng tôi ra đồng, thấy ở nhà chị Mạo đang có tiếng la hét om sòm. Tôi vội chạy lại, và thật kinh ngạc, chị Mạo đang la lối om sòm, múa may như một người điên. Mấy anh thanh niên xông vào ôm chị. Nhưng họ bị chị hất ra dễ dàng như quẳng một tờ giấy. Ông Thịnh, một lão trung niên của làng bảo: - Con Mạo bị ma nhập. Hãy lấy roi mây quất mạnh vào người nó, xem nó bỏ đi đâu là biết ngay chỗ con ma ở. Thế là mọi người đi lấy roi mây. Chị Mạo vẫn tiếp tục la khóc. Nhưng vừa nhìn thấy roi mây chị biến sắc. Những lằn roi quất tới tấp lên người chị. Chị Mạo oằn người xuống, rồi bầt đầu bò lết. Đến chỗ cây giới um tùm chị chui nhanh vào. Tôi thật sự kinh ngạc. Bụi giới nhỏ, mà chị chui gọn vào trong, y như con rắn vậy. Mọi người nhao nhao: - Thôi rồi, con Mạo bị ma cây giới nhập vào rồi, phải chặt bỏ ngay cây giới đi thôi. Chúng tôi hăng hái đi lấy dao rựa. Lúc vung dao chặt vào nhánh cây đầu tiên, thì nghe tiếng người văng vẳng. Và nhựa cây đổ xuống y như máu tươi. Rồi một cơn gió lạnh, tanh tưởi thoáng qua, ai nấy rùng mình. Chúng tôi lôi được chị Mạo ra, chị đã bất tỉnh nhân sự. Mọi người đổ nước gừng vào mồm chị. Lát sau chị Mạo tỉnh dậy, ngơ ngác: - Tại sao tôi lại ở đây? Ơ kìa? Sao đông người quá vậy? Tôi nói: - Chị bị ma nhập. Chúng tôi đã chặt cây giới đi rồi. Chị Mạo, chị hãy kể đi, gã đàn ông hay nói chuyện với chị là ai? Chị Mạo ngập ngừng, kể: - Đâu có chị đang ngủ thì có ai chạm vào người, chị hốt hoảng tỉnh dậy. Trước mắt chị là một người đàn ông đẹp trai, nét mặt lạnh lẽo. Anh ta nói yêu chị, muốn lấy chị làm vợ. Hành tung của anh ta rất bí mật. Nhưng anh ta rất dịu www.vuilen.com 75
  2. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ dàng, càng sống gần anh ta, chị càng thấy mình mất dần sức sống, người như bị một ma lực đè nén, khiến mình không tự chủ được. Đêm hôm qua, anh ta nói sẽ đến đón chị về nhà. Lúc đó, chị không biết gì nữa. Mọi người kinh ngạc. ông Thịnh bảo: - Như vậy con ma cây giới đã định bắt con Mạo về làm vợ nó. Cũng may mình phát hiện được không thì xảy ra hậu quả lớn. Thôi, bây giờ con Mạo vô bệnh viện nằm ít hôm cho khỏi đã. Còn các cháu, ta đào triệt gốc cây giới đi, đốt hết mầm mống ma quái của nó đi. Chúng tôi vâng lệnh ông Thịnh. Lát sau, cả mấy gốc cây giới bị đốt sạch, lửa khói nghi ngút. Từ đó, căn nhà chị Mạo không còn ai xuất hiện nữa. Chỉ có lũ trẻ chúng tôi đi soi ếch qua, thỉnh thoảng vào nhà chị. Nhắc chuyện cũ, chị Mạo cười lỏn lẻn. Cuối năm đó, chị Mạo lấy chồng. Chồng chị là một người nông dân thứ thiệt, rất yêu quý chị, anh ta là người làng bên, gặp chị trong một lần đi chợ xã... Lần đó, anh Thịnh, chồng chị bây giờ, hỏi: - Cô Mạo này, tôi muốn hỏi cô làm vợ, cô có đồng ý không? Chị Mạo thẹn thùng: - Thế anh không biết em đã từng là vợ ma ư? Em đâu còn gì quý giá để mà làm vợ anh? Anh Thịnh sôi nổi: - Chuyện đã qua, em nhắc lại làm gì? Em là người con gái tốt bụng, được mọi người yêu mến. Anh chỉ cần vậy là đủ... Chị Mạo xúc động: - Anh đã nói vậy, em bằng lòng... Họ cưới nhau. Đêm tân hôn, Thịnh ngạc nhiên đến sửng sốt, thấy vợ mình vẫn còn trong trắng. Anh sung sướng tâm sự với bạn bè: - Thế mà mình cứ tưởng cô ấy đã lấy chồng ma, thì là đàn bà rồi chứ? Nào ngờ... Trọng nói: - Ma chỉ là ảo ảnh, đâu có phải thật đâu. Nhưng người yếu đuối rất dễ bị nhập. Cậu phải luôn ở bên cạnh cô ấy, nếu không, có lúc mất vợ đấy... Thịnh vui vẻ: www.vuilen.com 76
  3. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ - Tớ hiểu rồi... Miễn là đừng ai nhắc đến ma trước mặt cô ấy là đủ… Ít lâu sau, chị Mạo sinh con. Đứa con mới ra đời, đã biết nói. Ai cũng kinh sợ. Đến khi già làng bảo: - Phải lấy máu chó bôi vào miệng, nó mới hết nhớ lại kiếp trước. Mọi người làm theo. Quả nhiên thằng bé im bặt… Lên năm tuổi, nó cùng chúng tôi ra đồng chăn trâu. Chúng tôi đùa nó: - Khẩu à (Tên nó là Khẩu) mày có biết mày là con của ai không? Khẩu trả lời xa xôi, thật khác với tuổi của nó: - Mẹ em ấy à? Mẹ em là một trinh nữ... Chúng tôi ôm bụng cười sặc sụa. Vì trinh nữ thì làm sao mà sinh con được… ÁO TRẮNG DƯỚI CHÂN CẦU SÔNG MÂY T rong đợt đi du lịch tại tỉnh T, khoảng mười giờ đêm, khi xe của chúng tôi chuẩn bị qua cầu, bất chợt xe bị gãy láp. Thế là phải dừng lại để sửa. Cư, cậu lái xe ngán ngẫm: - Xe cũ quá rồi. Lần nào qua cầu sông Mây này cũng bị hư, kỳ lạ thật. Anh Hồng, người cùng đi với tôi, là dân thổ địa nơi đây, cười: - Xe qua cầu, chở nặng thì hỏng là thường, có gì lạ đâu. Thôi, ta ra xe hít thở không khí một tí. Tôi xuống xe cùng anh, thong thả tản bộ. Trời khuya lạnh lẽo, tiếng con chim ăn đêm kêu lảnh lót. Sương mờ mờ, ánh trăng yếu ớt xuyên qua màn sương. Bất chợt tôi nhìn thấy một bóng áo trắng lướt qua. Tôi rùng mình, anh Hồng bảo: - Cậu lạnh phải không? Mặc thêm áo vào, miền cao này gió lam khí chướng độc lắm đấy. Tôi run giọng: www.vuilen.com 77
  4. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ - Hình như tôi có thấy bóng áo trắng lướt qua. Kìa, nó đang ở dưới chân cầu kìa. Anh có thấy không? Anh Hồng bật cười: - Cậu khéo tưởng tượng quá. Nhưng mà ở đây có ma quỷ là chuyện bình thường vì ngày xưa đây là bãi chiến trường. Cư xen vào: - Chắc là con Hạnh và thằng Tú hiện về chứ gì! Ngày nào chúng nó chẳng nhát tụi em. Anh Hồng ngạc nhiên: - Con Hạnh và thằng Tú nhảy cầu chết ấy à? Tớ nghe nói chúng nó chuẩn bị làm đám cưới kia mà. Chúng chết lâu chưa? Cư cười phì: - Đã ba năm rồi, anh ở trên tỉnh đâu có biết gì? Kia kìa, chúng nó đang cười sằng sặc, múa hát ầm ĩ, ai yếu bóng vía là chết ngay với chúng. Tôi hỏi: - Cư có vẻ rành câu chuyện này quá. Cậu kể cho tớ nghe với. Cư gật đầu: - Hai đứa nó là hàng xóm của nhau. Yêu nhau tha thiết, cha mẹ chúng nó ngăn cấm vì hai bên gia đình có ân oán với nhau, vì chuyện gì thì không biết, chúng nó lén nhau ra rẫy hẹn hò. Bị bắt quả tang. Thế là bị gọt đầu bên suối, con Hạnh nhục quá, ra cầu Mây nhảy xuống tự tử. Thằng Tú cũng vậy, linh hồn không tan nên hiện ra chọc ghẹo mọi người. Cả hai gia đình rất ân hận nhưng đã muộn quá rồi. Anh Hồng chép miệng: - Tội nghiệp chúng nó quá nhỉ! Thế không ai lập cho chúng cái miếu để chúng nó có chỗ nương thân à? Cư cười: - Lập miếu, rồi mời pháp sư nữa, vào nửa đêm ra đây cúng. Nhưng đến hôm sau, lão pháp sư sợ quá, bỏ nghề luôn, bây giờ điên khùng nằm ở nhà. Tôi bảo: www.vuilen.com 78
  5. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ - Thế ta xuống với chúng nó, thấp nén nhang gọi là lòng thành. Biết đâu gặp người có lòng, chúng sẽ không quậy phá chúng ta nữa. Cư tròn mắt: - Anh liều thế. Coi chừng nó đá anh xuống nước, chết chung với chúng nó đấy. Tôi cười: - Xưa nay chỉ có ma sợ người, chứ làm gì có người sợ ma. Nào, ta đi. Cả ba chúng tôi bỏ xe rọi đèn pin xuống cầu. Tôi nghe có tiếng thì thào: - Nào, xuống đây với em. Em đang ở đây này. Tôi như người mất hồn, cứ theo bóng áo trắng là bay. Nhưng rồi, một cú giật mạnh khiến tôi tỉnh lại. Anh Hồng đang níu chặt tay tôi, nói không ra hơi. - Cậu nhìn kìa, tí nữa thì rơi xuống vực. Thôi, mau lên ngay. Tôi tỉnh lại, vội vã nhìn xuống. Trời ơi, chỉ chút nữa là tôi đã đặt một chân xuống vực. Hú vía, mà cái bóng trắng kia cứ giơ tay vẫy gọi mãi. Tôi lủi thủi bước lên cầu, cả ba chúng tôi ngồi trong xe chờ trời sáng... Mà chờ đợi thì quả thật mới thấy thời gian quá dài. Cư hỏi: - Anh Hồng, tại sao người già chết ít khi thành ma, còn người trẻ lại hóa ma nhỉ? Anh Hồng nói: - Đơn giản thôi. Người già họ sống trọn tuổi của mình, nên họ không còn băn khoăn, oan khuất điều gì. Còn người chết trẻ, đa phần là bệnh tật, hoặc bất đắc kỳ tử đều thành ma, quấy phá rất dữ, ở vùng Stiêng, những người chết bất đắc kỳ tử, không được chôn vào nghĩa địa làng. Cậu không nghe câu: Chết trẻ, khỏe ma à... Tôi cười: - Thế còn ma trinh nữ thì sao? Anh Hồng kể: - Ma trinh nữ thường gắn liền với sự tích thần giữ của. Nhưng cũng có nhiều đôi lứa, vì yêu nhau không được, cô gái thất vọng, nhảy sông, hoặc treo cổ tự tử.. Cậu ở phố, cậu lâu không về quê có biết chuyện con Nhi không? www.vuilen.com 79
  6. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ Tôi rú lên: - Cô Nhi. Trần Hạnh Nhi. Một cô gái xinh đẹp, nết na. Cô ấy sao rồi? Anh Hồng thở dài: - Chết rồi. Nó bị bọn cướp hiếp và giết chết. Hồn nó lang thang khắp cầu Bù Nho, khóc lóc, lõa lồ. Ai nhìn cũng khiếp vía. Một lần, tôi nhìn thấy nó. Nó nhìn tôi, rồi lấy tay che ngực, thổn thức: - Chú Hồng, chú hãy giúp cháu với. Xác cháu chôn ở gốc cao su già. Tôi bùi ngùi: - Chú sẽ làm điều cháu nói. Thế cháu có biết ai đã hại cháu không? Hạnh Nhi nức nở: - Có chúng gồm hai tên là Mạnh và Phước... Nhà ở Sơn Thạnh. Nói rồi, nó biến mất, tôi cứ băn khoăn trong lòng, liệu điều ma nói có thật không? Tôi xuống Sơn Thạnh, tìm hiểu, quả nhiên có hai tên Mạnh và Phước... Tôi giả bộ dò hỏi chúng về chuyện con Nhi, cả hai có vẻ bồn chồn, lo lắng... Nhưng chúng chối đây đẩy. Rồi con Nhi cho biết nó bị mất cả sợi dây chuyền... Nghĩa là từ lúc nó báo oán cho tôi biết, nó xuất hiện liên tục, khiến tôi vô cùng khiếp sợ. Tôi đành báo công an. Công an xã cho gọi hai tên lên cật vấn một hồi, quả nhiên, chúng phải khai thật tội ác của chúng. Thì ra lợi dụng con Nhi ở một mình, cả hai đợi đêm xuống, bịt mặt lẻn vào nhà, chúng đè con Nhi ra. Con Nhi chống cự quyết liệt, và giật khăn bịt mặt, khiến chúng bị lộ, chúng giết con Nhi để bịt đầu mối. Rồi lôi ra rừng cao su, chôn ở gần gốc cao su già. Khi dẫn hai tên đến chỗ chôn con Nhi, cả hai tên ngất xỉu vì sợ… Ít lâu sau, cả hai bị xử bắn. Con Nhi hiện lên cảm ơn và sau đó biến mất. Từ đó dân làng không còn thấy Nhi nữa. Tôi cũng giấu kín chuyện đó. Vì nếu kể ra, người ta cho mình là dị đoan. Nhưng thực sự, chính con Nhi đã báo mộng cho tôi biết. Hồn ma thật bí ẩn... Cư bùi ngùi: - Cô Nhi chết đã mấy năm rồi chú nhỉ? Hồn ma báo oán, cháu cũng nghe nhiều. Nhưng chuyện cô Nhi quả là bí ẩn, kỳ lạ... Tôi hỏi: - Nhưng đó là ma báo oán, còn con Hạnh và thằng Tú, mình có lòng với nó, sao nó lại muốn hại mình? www.vuilen.com 80
  7. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ Anh Hồng lắc đầu: - Ma quỷ vốn vô thường, đâu có biết phân biệt phải trái. Muốn chúng nó khỏi quấy phá, tốt nhất là làm đám cưới cho chúng, đốt giấy tiền vàng bạc, may ra chúng mới để yên... Mà thôi, trời sáng rồi... Chúng tôi nhìn xuống cầu sông Mây. Một khung cảnh tuyệt đẹp. Nước sông chảy cuồn cuộn. Phía kia là vực sâu... Tôi hú vía... OAN HỒN CUNG NỮ T riệu Vương là ông vua dâm đãng, trong cung của Nhà vua có cả trăm cung nữ. Mỗi ngày Nhà vua đều sinh hoạt tình dục với một cung nữ. Chính vì vậy sức khỏe có như voi, cũng không chịu nổi… Triệu Vương lăn đùng ra chết, khi đang làm tình với một cung nữ... Cái chết của Nhà vua làm mọi người lo lắng, hoảng sợ... Nhất là các cung nữ. Vì nhà Triệu có tục lệ quái đản độc ác, khi Nhà vua băng hà, tất cả các cung nữ đều phải bị chôn sống theo Nhà vua. Để Nhà vua xuống âm phủ, có người hầu hạ... Tục lệ này có cả trăm năm, đến lượt Triệu Vương cũng vậy… Thái hậu nói với Tổng quản: - Ngươi kiểm lại tất cả các cung nữ. Người nào đã ăn ở với Nhà vua thì giữ lại, còn các cung nữ chưa có gì nghĩa là còn trinh tiết thì phải đem chôn theo ngài... Đó là tục lệ, không bỏ được... Tổng quản cung kính gật đầu, rồi vội vã làm theo. Các cung nữ thấy Tổng quản, nét mặt lạnh lùng của ông ta, lo sợ. Tổng quản sai kiểm tra từng người một, và nói: - Các ngươi có thể về quê, làm lại cuộc đời. Mau đi ngay đi… Các cung nữ thoát nạn, mừng rỡ, vội vã đi ngay. Còn lại mười người, Tổng quản ra lệnh: - Các nàng phải ở lại trong cung, chờ lệnh Thái hậu. Các cung nữ hốt hoảng: - Tổng quản, liệu chúng tôi có làm sao không? Tại sao lại không thả chúng tôi ra… Mau thả cho chúng tôi đi. www.vuilen.com 81
  8. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ Tổng quản lạnh lùng: - Đến cái mạng ta, còn không phải là của mình, mà là của Nhà vua, huống chi các ngươi đã là người của Hoàng đế... Các ngươi còn trinh tiết, đó quả là điều bất hạnh... Cung nữ Hoa Liên, run run: - Ngài nói vậy là sao hả Tổng quản? Tại sao còn trinh tiết là bất hạnh? Tổng quản úp mở: - Vì các ngươi sẽ được theo hầu Nhà vua, để cho ngài có bạn chứ... Các cung nữ rú lên: - Trời ơi, vậy chúng tôi phải chết sao? Chúng tôi có tội gì? Tổng quản lắc đầu: - Tội gì ư? Vì các nàng được bệ hạ sủng ái, nên được theo hầu ngài, có vậy thôi! Đó là tục lệ cả trăm năm nay kia mà, khi vào cung các nàng đã được học điều đó. Mỹ Điệp khiếp bảo: - Như vậy, chúng tôi sẽ phải chết à? Chết vì trinh tiết của mình. Trời ơi, trời có thấu hiểu nỗi đau của chúng con... Các cung nữ òa khóc nức nở? Khiến mọi người ai cũng mũi lòng... Liên Hoa nghiến răng tức giận: - Nhà vua đã đưa chúng ta về đây, nhưng không ngó ngàng gì đến chúng ta. Đày đọa cả tuổi xuân của chúng ta ở đây, nay bắt chúng ta phải chết, đó là vô đạo… Triều đình này sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt. Tổng quản hốt hoảng: - Cô không được nói bậy? Cô nói vậy là xúc phạm bệ hạ, và cả thể chế này? Hoa Liên cười gằn: - Ta cần gì thể chế của các ngươi. Ta chỉ cần hạnh phúc. Đối với người con gái, lấy chồng, sinh con đẻ cái, là bổn phận thiêng liêng. Vậy mà các ngươi đã làm hại cả cuộc đời chúng ta, nay lại đẩy chúng ta vào chỗ chết. Các ngươi thật tàn ác. Ta cũng thù các ngươi... www.vuilen.com 82
  9. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ Tổng quản ra lệnh cho quân sĩ: - Đưa các cung nữ vào chỗ khuê phòng, và canh giữ cẩn thận. Nếu để một ai trốn thoát, đầu các ngươi sẽ lìa khỏi cổ... Quân sĩ xông vào, lôi các cung nữ vào các khuê phòng, đóng cửa lại, mặt cho các cung nữ gào thét, khóc lóc… Sáng hôm sau, lễ mai táng Nhà vua diễn ra trọng thể. Nhà vua được đưa đến chỗ an nghỉ của các tiên vương, đã sáng lập ra nhà Triệu. Các cung nữ mặc áo trắng, để thể hiện sự trinh tiết của mình, cũng được đưa đến đó... Ai nấy đều run sợ đến cuống cả người. Vì cái chết ai mà không sợ... Thái hậu ra lệnh: - Hãy chôn sống các cung nữ, để họ mãi mãi bên cạnh Triệu Vương. Hoa Liên gào to: - Thái hậu, chẳng lẽ người không còn tính người hay sao? Tại sao lại bắt chúng ta phải chết. Chúng ta đâu có tội tình gì mà các ngươi lại nhẫn tâm đến vậy? Thái hậu tức giận: - Con tiện tỳ kia, ngươi chỉ là cung nữ, sao dám hỗn xược vậy. Các cung nữ, họ đều vui lòng chịu chết, chỉ có ngươi, ngươi cứng đầu lắm. Ta sẽ sai người cắt lưỡi ngươi, để xem ngươi còn kêu gào được nữa hay không? Hoa Liên cười gằn: - Ngươi cứ việc, hãy làm theo sự tàn độc của ngươi đi. Đằng nào ta cũng chết. Nhưng ta báo cho ngươi biết, ta sẽ trả thù. Nhà Triệu này sẽ bị sụp đổ. Thái hậu hét to: - Các người đâu mau cắt lưỡi nó... Đao phủ vội vã làm theo. Hoa Liên chỉ tay vào Thái hậu, mồm chảy đầy máu. Nàng và các cung nữ khác bị chôn sống theo nhà vua. Xong việc, Thái hậu hể hả: - Ta có thể lập Thái tử Triệu Quảng lên làm vua rồi... Từ nay mọi việc đã an bình… Tổng quản lo lắng: www.vuilen.com 83
  10. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ - Nhưng thần sợ Hoa Liên sẽ quấy phá. Hồn ma trinh nữ bao giờ cũng rất linh thiêng. Thái hậu gạt đi: - Chuyện đó, để ta lo. Ngươi đã làm Tổng quản, vậy mà vẫn lo sợ ma quỷ trả thù ư? Ngươi không thấy Hoa Liên đã được chôn sống theo Nhà vua rồi ư? Tổng quản gượng cười: - Thái hậu, thần đâu có sợ gì... Mọi việc đã diễn ra theo đúng ý nguyện của Thái hậu... Đã là luật lệ Nhà Triệu, thì phải tuân theo mà... Thái hậu vui vẻ: - Ngươi nói phải lắm... Và ngươi biết, Nhà vua mới lên, lại phải tuyển cung nữ mới chứ. Ngươi lo gấp cho ta nhé. Con trai ta là hoàng đế, cũng phải làm như vậy chứ? Tổng quản bồn chồn: - Liệu Nhà vua có đồng ý không ạ? Thần nghĩ, Thái hậu nên hỏi lại Hoàng thượng. Thái hậu lạnh lùng: - Thế ở đây, ai là Hoàng thượng thực hả? Ngươi nói đi… Tổng quản lắp bắp: - Dạ, Thái hậu ạ... Thái hậu là quyền lực vô biên. Thái hậu gật đầu: - Ngươi biết vậy là tốt. Thôi, ngươi đi đi. Mau chóng thu xếp công việc, để duy trì dòng họ Triệu Vĩnh Quy... Thái giám vội vã lui ra... Lòng đầy khiếp sợ. Cứ nhìn cái miệng đầy máu của Hoa Liên, và ánh mắt nàng, ánh mắt căm hờn, rực lửa, Thái giám lại run bắn cả người... Thái giám biết rõ, hồn của các trinh nữ rất linh thiêng. Nó sẽ hóa thành ma quái... www.vuilen.com 84
  11. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ Í t lâu sau cái chết của Triệu Vương, và sự chôn sống mười cung nữ, cả kinh thành bàn tán về chuyện một cô gái trẻ, đêm nào cũng xuất hiện ở phía tây kinh thành, dụ dỗ các chàng trai háo sắc, và dùng lụa trắng xiết cổ họ đến chết… Nhà vua (con trai của Triệu Vương đã chết) hay thích vi hành, lúc qua quán nước Bà Hào, ngồi uống chén nước, đó là vào buổi chiều, Bà Hào nhìn khách lạ, nói: - Trời sắp tối rồi, ông nên tìm quán trọ để nghỉ, đừng có ra đường, nguy hiểm lắm. Nhà vua tò mò: - Cả kinh thành đang bình an, sao bà lại nói nguy hiểm? Bà Hào hỏi lại: - Ông từ xa đến, nên không biết đó thôi, ở phía tây kinh thành, ban đêm có cô gái rất đẹp, xuất hiện, nàng ta quyến rũ các chàng trai, rồi dùng dãi lụa trắng, xiết cổ họ đến chết... Đã có mấy người chết rối đó, lưỡi dài cả thước, nhìn rất ghê sợ... Nhà vua ngạc nhiên: - Có chuyện đó thật à? Tôi không tin có chuyện ma quỷ đâu. Chắc là mấy anh chàng đó say rượu, trúng gió chết vậy thôi... Bà Hào thủng thẳng: - Tin hay không tin tùy ông, tôi chỉ khuyên vài lời vậy thôi. Nhà vua hỏi: - Thế bà đã thấy mặt cô gái ấy lần nào chưa? Bà Hào lắc đầu: - Chưa. Nhưng nghe nói cô ta đẹp lắm. Một vẻ đẹp đài các. Kia rồi, có cậu Đức, cậu ấy sẽ kể cho ông nghe... Đức bước vào, mồm còn nồng hơi rượu, Bà Hào nói: www.vuilen.com 85
  12. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ - Lại say rồi phải không? Nè, cậu kể cho ông khách đây về chuyện mấy đứa bạn đã chết của cậu đi, và tả cho ông ấy xem về cô gái mà cậu thấy... Đức run bần bật: - Thôi, nhắc lại tôi còn rợn gáy. Uống mấy chén rượu rồi, qua đó mà vẫn cứ run bần bật. Nhà vua cười: - Sao lại nhát thế? Cậu là nam nhi kia mà? Cậu kể cho tôi nghe đi... Đức nhìn ông khách, rồi kể: - Tôi, thằng Vũ, thằng Định, uống rượu xong, đi dạo chơi, bất ngờ gặp một cô gái đang lang thang ở phía tây kinh thành. Giờ đó là khoảng tám giờ tối. Vũ bảo: Sao cô gái này lại đi một mình nhỉ? Hay là gái làng chơi. Định cười: Thế càng tốt. Để tớ tán cô ta xem sao? Thế là họ đến bên cô gái. Nhìn cô toát lên vẻ gì đó lạ lắm... Nhưng nụ cười rất tươi, cô lại không nói gì cả. Vũ và Đình tán thế nào, cô gái đồng ý đi với họ. Tôi vì nhà có việc, nên không đi... Hôm sau, thấy xác cả hai trần truồng ở ngoài bãi chợ, mặt mũi khiếp sợ, lưỡi thè ra. Chứng tỏ họ bị thắt cổ chết... Vì ở cổ họ có vết bầm... Nhà vua sửng sốt: - Lạ thật, tại sao chuyện xảy ra như vậy mà không ai cho ta biết nhỉ? Các quan triều đình thật quá quan liêu. Ta phải tìm cho ra sự thật... Nhà vua nói với Đức: - Như vậy, cô gái xuất hiện ở phía tây kinh thành khoảng từ tám giờ tối, ngươi có thể đi cùng ta được không? Đức lắc đầu quầy quậy: - Tôi không dám, ông có gan cứ đi một mình... Nhà vua gật đầu: - Thôi đã, của ta sẽ đi thử. Ta sẽ bắt cô gái đó đem về hỏi tội. Đức tò mò: - Ông tự tin đến thế kia à? Cô gái ấy sẽ dùng sắc đẹp, dụ dỗ ông, xem ông có chịu nổi không? www.vuilen.com 86
  13. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ Nói rồi, Đức quầy quả ra về, Nhà vua trả tiền nước xong, cũng đi về phía tây kinh thành, phía sau ngài là các quân sĩ bí mật hộ tống... Cả vùng phía tây hoang vắng, khác hẳn phía đông. Bốn bề là rừng cây... Nhà vua thấy một cô gái thơ thẩn, ngài bước đến. Cô gái nghe tiếng động, quay lại. Nhà vua sững sờ vì vẻ đẹp kỳ ảo của nàng. Nhà vua hỏi: - Cô là ai, vì sao lại đi một mình trong đêm tối như vầy? Cô không sợ sao? Cô gái ngọng nghịu: - Nhà em ở phía đồi cây, ông có muốn đến nhà em chơi không? Nhà vua cười: - Mới gặp lần đầu, sao cô đã vội vã thế. Ta cứ ngồi đây tâm tình... Cô gái nhìn Nhà vua, rồi gật đầu đồng ý. Lúc ngồi gần cô gái, Nhà vua ngửi thấy cái mùi là lạ, giống như mùi tử khí. Nhưng mùi nước hoa lại rất đắt tiền. Cách trang phục giống như cung nữ. Lẽ nào nàng ta là cung nữ? Tại sao lại ngọng nghịu như vậy? Nhà vua gật gù: - Ta nhận ra cô rồi. Có phải hôm trước cô đi cùng với hai chàng trai tội nghiệp kia không? Cô gái cười nhẹ: - Ồ, tại họ cả đấy chứ. Em cho họ thân xác thôi mà. Nhà vua hỏi: - Vậy ra cô làm gái? Cô gái gật đầu: - Đúng vậy, mà điều đó đâu có xấu, vì nhà em nghèo, không có gì đem bán em phải bán thân thôi... Nhà vua cười: - Cái khăn trắng trên người cô, trị giá cả mấy lạng vàng, sao cô lại nói dối vậy? Cô gái rú lên: www.vuilen.com 87
  14. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ - Ngươi là ai, tại sao lại biết về giá trị của cái khăn này? Nhà vua nói: - Ta chỉ là người dân bình thường, ta thấy cái khăn đẹp quá, nên muốn mua, nàng có bán không? Cô gái cười: - Được thôi. Ngài đưa cổ đây, em choàng lên cho. Vừa nói, cô vừa choàng lên cổ Nhà vua cái khăn choàng, và xiết mạnh. Nhà vua đã đề Phòng, một tay giữ cổ, tay kia nắm thắt lưng cô gái hét lớn: - Ma nữ, ngươi định chạy đi đâu? Quân sĩ, hãy mau bắt nó. Quân sĩ ập đến, nhưng cô gái đã biến mất, Nhà vua cầm chiếc khăn lụa trên tay, lẩm bẩm: - Lạ thật, đây là khăn lụa chỉ dành cho cung nữ khi phạm tội, làm sao mà cô gái này có được. Ta sẽ về hỏi lại Tổng quản xem sao? Tổng quản nghe Nhà vua gọi, lật đật chạy đến. Nhà vua đưa chiếc khăn cho Tổng quản xem, Tổng quản khiếp vía: - Bệ hạ, bệ hạ có chiếc khăn này ở đâu ạ? Nhà vua hỏi: - Chắc là ngươi biết rõ về cái khăn này? Tổng quản gật đầu: - Đây là tấm khăn lụa mà tiên đế đã ban cho cung nữ Hoa Liên, để nàng tự xử khi ngài qua đời. Nhà vua ngạc nhiên: - Hoa Liên à? Có phải nàng đã cùng với chín cung nữ khác được chôn theo tiên đế không? Tổng quản run rẩy: - Đúng vậy, nàng đó đã làm dữ khi bị chết, nên Thái hậu đã cắt lưỡi nàng ta… Nhà vua giật mình: www.vuilen.com 88
  15. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ - Vậy ư? Ta quả thật không biết. Mà lúc đó ta cũng chưa lên ngôi. Ta mới gặp cô ta đêm qua... Tổng quản rú lên: - Trời ơi, có chuyện đó thật ư? Như vậy, cô ta là ma quái rồi… Nhà vua trách: - Tại sao có những chuyện chết người xảy ra, mà ngươi không báo cho ta biết. Mạng người chứ có phải chuyện chơi đâu. Tổng quản luống cuống: - Dạ, thần đang lo truy lùng tội phạm, nên chưa kịp báo cho bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội ạ! Nhà vua hỏi: - Cung phi Hoa Liên vì chết oan ức, nên hóa thành ma quái, giết hại dân lành, bây giờ, ta phải giải quyết ra sao? Tổng quản lễ phép: - Dạ, tâu bệ hạ, coi về cõi âm, là phần của Quốc sư ạ! Bệ hạ phán chiếu. Truyền quốc sư đến, xem ngài có cách nào không? Nhà vua gật đầu: - Được rồi, ta chuẩn tấu, ngươi mau mời quốc sư đến đây nhanh. Tổng quản đến gặp quốc sư, chưa kịp nói, Quốc sư đã ôn tồn: - Tổng quản đến đây là vì cung nữ Hoa Liên phải không? Tổng quản ngơ ngác: - Làm sao Quốc sư biết điều đó? Quốc sư thở dài: - Đêm qua, Hoa Liên đến gặp tôi, kể về nỗi oan khuất đau thương của nàng. Thân vào cung, chưa được hưởng chút ân tình nào, đã phải chết thảm. Hồn làm một con ma trinh nữ lang thang. Nàng nói nàng sẽ trả thù, giết hết lũ con trai… Ta đã khuyên giải nàng, nhưng nàng không nghe... Con người ta khi oan khuất, vong linh ít khi tan, mà luôn quấy phá. Nhất là các cô gái trinh nữ... Tổng quản lo lắng: www.vuilen.com 89
  16. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ - Vậy thì phải làm thế nào? Nếu để nàng tác quái, dân tình bất ổn, Nhà vua lo lắng... Quốc sư tần ngần: - Giờ chỉ còn một cách mà thôi! Tổng quản vội vã: - Cách gì, xin Quốc sư cứ nói, Quốc sư coi phần hồn của Triệu quốc này mà... Quốc sư thủng thẳng: - Đào mả của cung nữ lên, đem xác đốt đi, thế là xong, không còn yêu ma quấy phá nữa... Tổng quản hoảng sợ: - Không được đâu. Điều đó khó lắm... Quốc sư hỏi: - Vì sao mà khó, chỉ có việc ấy mới trừ ma tận gốc, còn không nàng ta sẽ không để yên... Tổng quản lắc đầu: - Nàng cung nữ Hoa Liên đó chôn chung, cùng với chín cung nữ khác, ngay bên mộ Triệu Vương, làm sao mà đào lên được. - Vậy để tôi tính cách khác... Nhưng cách này cũng hơi mạo hiểm... Tổng quản sốt sắng: - Ngài cứ nói đi, dù có phải hy sinh tính mạnh, cũng đâu có dám tiếc vì Nhà vua… Quốc sư cười: - Đâu đến mức phải vậy. Ngài sai quân lính canh mộ, lúc nàng hiện lên, lấy lá bùa dán vào lưng nàng, nàng sẽ không có cách gì thoát được. Nhưng phải đề phòng dãi lụa trắng, vì đó là vũ khí của cung nữ Hoa Liên.. Tổng quản nói: - Ngài yên tâm, tôi sẽ làm đúng như lời ngài dặn. Còn dãi lụa trắng, Nhà vua đã lấy được rồi. www.vuilen.com 90
  17. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ Quốc sư thở phào nhẹ nhõm: - Hay quá, ngài hãy đưa tôi đến gặp Nhà vua, tôi cần dãi lụa trắng ấy để luyện bùa phép. Kỳ này Hoa Liên sẽ không trốn thoát đâu... Cả hai đến gặp Nhà vua, trình bày rõ sự việc, Nhà vua đưa dãi lụa cho Quốc sư, rồi buồn bã: - Để Hoa Liên phải biến thành ma trinh nữ, ta cũng rất áy náy. Có lẽ ta sẽ bàn với Thái hậu, cầu xin với tổ tông bỏ cái tục lệ tàn ác đó đi. Có như vậy mới an lòng dân, chứ để họ nói về cung nữ hóa ma, có hại cho triều đình lắm... Quốc sư chấp tay: - Bệ hạ anh minh, đó là hồng phúc cho thiên hạ... Thần xin cáo lui để làm nhiệm vụ… Đ êm đó quân sĩ mai phục quanh mộ Triệu Vương, lát sau ma nữ từ dưới mộ đi lên... Một người lính lấy hết can đảm, bước đến và bất ngờ dán lá bùa vào lưng ma nữ. Ma nữ ngã vật xuống hồn bị chui tọt vào hồ lô mà Quốc sư đã đưa. Anh ta nhét đồ đậy lại, rồi trùm chiếc khăn lụa lên trên... Ma nữ gào thét khóc lóc, nhưng vô ích. Chiếc lọ được đưa đến cho Nhà vua và Thái hậu... Thái hậu quát hỏi: - Cung nữ Hoa Liên, vì sao ngươi làm ma hại người? Ngươi có biết đó là tội ác không? Hoa Liên nguyền rủa: - Thái hậu, ngươi quả là độc ác, đã chôn sống ta và các cung nữ vô tội. Ta nguyền rủa ngươi. Ta sẽ báo thù. Ta có tội tình gì mà ngươi lại tàn ác với chúng ta như vậy, một ngày nào đó ta sẽ vặt cổ ngươi. Thái hậu cười gằn: - Đó là tục lệ đã có từ trăm năm qua. Ta làm sao bỏ được, có trách là trách ngươi ấy chứ. Vì ngươi vào cung đã bao lâu mà vẫn còn một trinh nữ. www.vuilen.com 91
  18. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ Hoa Liên gào thét: - Chẳng lẽ trinh nữ là có tội hay sao? Tục luật của các ngươi sao mà ác độc quá vậy? Các ngươi ỷ quyền cao chức trọng, muốn giết ai thì giết à. Trời sẽ báo oán các ngươi... Thái hậu giận tím mặt, bỏ đi. Nhà vua ôn tồn: - Hoa Liên, ta hiểu nổi khổ của nàng. Ta là Nhà vua đây, ta chính là người hôm trước đã lấy dãi lụa của ngươi đó... Hoa Liên cười gằn: - Thì ra là ngươi à? Mạng ngươi còn lớn lắm. Ta hận vì chưa giết được ngươi... Ngươi là con của Triệu Vương, cũng là kẻ thù của ta. Nhà vua thở dài: - Nếu ta thả nàng ra, để nàng đi đầu thai, và bỏ cái tục lệ đó, thì ngươi tính sao? Hoa Liên nghi ngờ: - Ngươi nói thật đấy chứ? Ta làm sao mà tin ngươi? Nhà vua nói: - Ta nhân danh Hoàng đế, hứa với ngươi như vậy, ngươi đã tin chưa? Những cung nữ sau này sẽ biết ơn nàng. Hoa Liên im lặng. Lát sau mới bùi ngùi: - Nếu bệ hạ đã hứa như vậy, ta sẽ đồng ý đi đầu thai, không làm ma quấy phá nữa. Nếu ta sai lời, sẽ bị rơi vào ngục tối của Diêm Dương. Nhà vua gật đầu, nói với Quốc sư: - Khanh hãy thả cô ta ra. Hãy để cô ta đầu thai, làm lại cuộc đời... Nắp lọ mở ra, bóng trắng từ trong, bay vọt ra, hiện nguyên hình là Liên Hoa, nàng quỳ xuống trước Nhà vua, kính cẩn: - Thần thiếp đi đây, cầu chúc bệ hạ thực hiện lời hứa của mình, để an dân... Thần thiếp tin bệ hạ là một minh quân... Nói rồi, nàng biến mất. Quốc sư vui vẻ: www.vuilen.com 92
  19. Tác giả: Mộ Trung Nhân TRUYỀN THUYẾT MA TRINH NỮ - Tâu Hoàng thượng, nhờ cái chết của Hoa Liên mà thức tỉnh lương tâm con người. Bệ hạ đã hứa với cô ấy, thì nên thực hiện. Nhà vua gật đầu, đôi mắt nhìn xa xăm. T ừ đó, tập tục chôn sống cung nữ theo Nhà vua băng hà ở đất Triệu được bãi bỏ... Dân tình nhớ ơn Hoa Liên, lập bàn thờ, bốn mùa nhang khói. Cái chết của Liên Hoa đã cứu sống bao cô gái vô tội, khi phải vào cung làm kiếp cung nữ. Có câu thơ: Hoa Liên thơm ngát hồn hoa sen Để lại muôn đời tiếng ngợi khen Trinh nữ lòng trung trinh trinh liệt Cứu mạng cho bao lớp chị em... www.vuilen.com 93
nguon tai.lieu . vn