- Trang Chủ
- Truyện ngắn
- TRUYỆN NGẮN ĐẦU TAY CỦA CÔ BẠNChiếc xe lao vun vút trên đường phố… Tôi vội vã đạp thật nhanh để mau về đến nhà, nôn nóng bởi tập truyện ngắn của Thanh Kim, cô bạn gái mới quen, mới đến sinh hoạt trong câu lạc bộ sáng tác văn thơ của Nhà Văn Hóa Thanh Niê
Xem mẫu
- TRUYỆN NGẮN ĐẦU TAY CỦA CÔ BẠN
Chiếc xe lao vun vút trên đường phố… Tôi vội vã đạp thật nhanh
để mau về đến nhà, nôn nóng bởi tập truyện ngắn của Thanh Kim, cô
bạn gái mới quen, mới đến sinh hoạt trong câu lạc bộ sáng tác văn thơ
của Nhà Văn Hóa Thanh Niên, nhờ xem và góp ý dùm. Tôi thích thú mở
ra, mắt reo lên vì tựa đề rất hấp dẫn “ Tình yêu không dám nói “ và
những dòng chữ nho nhỏ hiện ra :
“ Cái nỗi nhớ quay quắt trái tim tôi vào buổi chiều nay. Tôi
không biết tôi đã yêu anh ấy từ bao giờ, nếu tính theo mức độ thời gian
thì không thể nào được, vì tôi và anh ấy quen biết nhau từ lúc tôi chỉ vứa
lên mười tuổi. Anh lớn hơn tôi đúng một con giáp, quan hệ tình cảm anh
em thân thiết, vì ở chung trong một xóm với nhau. Thuở ấy, tôi nhí
nhảnh, hồn nhiên, vui tươi, suốt ngày bên giá vẽ lấm lem đầy màu bột,
giấy, bút….Bởi anh là một họa sĩ đang theo học tại trường đại học mỹ
thuật và sau đó ra trường làm ở một xí nghiệp sơn mài nổi tiếng. Anh có
rật nhiều bạn gái lúc ấy cùng học vẽ chung trong trường đại học, thường
hay đến nhà, cùng anh thay phiên nhau ngồi mẫu vẽ chân dung. Mỗi lần
đến, các chị hay mua quà cho tôi để lấy lóng vì xem tôi như là một đứa
em gái của anh với những cảm tình ưu ái luôn luôn dành cho anh, bởi
anh đẹp trai, giàu có, lại có tài, là mơ ước của biết bao người con gái…
Là một đứa co nít, tôi thích thú với những món quà ấy và luôn miệng
- khen các chị bạn mà tôi yêu mến nhất với anh. Nhưng dần dần, thời gian
trôi đi, cái lứa tuổi biết thương, biết nhớ của tuổi 15 đã đến. Tôi bước
vào thế giới của những cô gái bắt đầu chớm nở nụ hoa tươi. Bất ngờ, tôi
thay đổi lạ lùng, không còn dám thân thiết với anh nhiều như trước nữa,
đã bắt đầu biết ganh tị với những chị bạn cùng làm chung với anh và
người yêu cũ của anh trước đó. Tình cảm anh em thân thiết ngày càng
nâng cao dần và trở thành mối tình ngang trái, sâu sắc, chân thành nhưng
lại không dám nói. Tại sao tạo hóa lại bất công đến thế ! Người con trai
khi yêu, có quyền bày tỏ tình cảm của mình, còn người con gái khi yêu
lại phải biết chờ đợi và cứ chờ đợi, không dám nói…
Buổi chiều nay, nỗi nhớ bồn chồn, se thắt, tôi ngồi thẫn thờ ngắm
những người đi đường qua và lại. Bởi vì anh đã ra đi rồi. Một chuyến đi
không bao giờ trở lại nữa, sang bờ biển bên kia sống một cuộc đời tạm
bợ, xứ lạ quê người, quên đi hình ảnh của quê hương đất nước (ngày
xưa, anh vẫn thường ước mơ khi trở thành họa sĩ, anh sẽ vẽ thật nhiều
phong cảnh của quê hương, thiên nhiên và những con người lao động
miệt mài ), quên rồi câu chuyện hôm nào hai anh em mình tâm sự :
- Anh ơi ! Em nộp đơn thi đại học mỹ thuật nha. Em sẽ thành một
họa sĩ nổi tiếng, chứ không như anh đâu…
Anh mĩm cười :
- - Là họa sĩ, ai cũng mơ ước nổi tiếng. Còn anh, anh thích vẽ thật
nhiều phong cảnh thiên nhiên, đất nước, để mọi người cùng thưởng thức
và tự hào về tổ quốc giàu đẹp của mình. Hơn nữa, nền nghệ thuật của
nước mình không thua kém ai trên thế giới.
- Và những người lao động nữa chứ anh.
- Tất nhiên.
- Còn em, em thích vẽ tranh châm biếm, để tự cười mình, cười
những kẻ khác về những khuyết điểm vướng phải và sau đó phải sửa đổi
- Em vẽ được bức nào chưa ?
- Có chứ ! Nhưng mà… em sợ không đúng quá.
- Đưa đây anh sửa cho
- Tôi lấy ra hai bức tranh. Một bức vẽ anh chàng đang quỳ, gục đầu
xuống bàn thờ khấn vái “ Cầu Phật trời cho con lấy vợ giàu, có giấy bảo
lãnh. Nếu không cho con vượt biên trót lọt”. Còn bức tranh thứ hai, anh
chàng ngước nhìn lên đã không thấy cái bàn thờ nữa, mà là cái song sắt
- nhà tù, với cặp mắt mở to, hốt hoảng, thốt lên “ Ủa”. Anh bật cười và lấy
tẩy xóa đi hình anh chàng, vẽ thay thế vào một cô gái diêm dúa, lòe loẹt
đang cầu khẩn. Tôi vội la lên :
- Ơ ! Sao anh vẽ cô gái. Con gái không có ngồi tù. Đi không lọt
người ta cũng cho về liền hà.
Anh cãi :
- Thì cũng nhốt vài ngày chứ bộ. Con trai đâu có mê tín, dị đoan, cầu
khẩn như vậy đâu.
- Có chứ…Không biết đâu, em bắt đền anh hà. Anh vẽ lại anh chàng
đi, không vẽ cô gái mà.
Anh chọc tức :
- Đâu phải anh vẽ em đâu mà sợ.
Tôi không chịu thua :
- Cũng không phải em vẽ anh đâu.
- Cuối cùng, tôi đã nhượng bộ bằng cách vô cớ giận dỗi suốt mấy ngày.
Bây giờ, tôi giận anh là đúng. Chính anh là anh chàng đó rồi. Tôi nghẹn
ngào, nước mắt chảy vòng quanh xuống đôi gò má nóng bỏng, biết rằng
tình cảm đơn phương của tôi dành cho anh đến đây là chấm dứt. Tôi vội
lấy khăn lau sạch đi và cố gắng tìm quên. Ôi ! Một buổi chiều ảm đạm,
đầy nước mắt. “ Tình yêu không dám nói”…”
Đọc xong truyện ngắn của Thanh Kim, với dòng chữ ghi bên dưới :”
Nhờ anh xem và góp ý dùm cho em viết tiếp đoạn hai. Em không biết
dẫn câu chuyện đi đến đâu nữa. Mối tình kết thúc rồi, anh à”. Tôi bất
chợt mĩm cười một mình, “ Mối tình kết thúc rồi, anh à “ có phải chăng
là mối tình của Thanh Kim không ? Những người mới bắt đầu viết
truyện, họ hay viết về mình trước, rồi sau đó mới đến bạn bè thân và
những người xung quanh nữa. Tự dưng tôi bỗng thấy xúc động với mối
tình âm thầm cô gái và cảm thấy đồng cảm với nhân vật chàng trai trong
ấy. Bởi vì trong cuộc đời tôi, một sự ngẫu nhiên trùng hợp không ngờ tới
mà Thanh Kim đã khơi dậy, làm sống động lại một kỷ niệm buồn thật
đáng tiếc của tôi. Tôi cũng đã yêu một cô gái với mối tình âm thầm như
vậy và quen biết từ nhỏ. Nhưng khi lớn lên, cô ấy đã thay đổi tính nết,
đã bắt đầu đua đòi ăn diện và đã tỏ ra lạnh nhạt với tôi khi biết tôi về
Duyên Hải công tác. Sau khi tốt nghiệp trường trung học sư phạm, dạy
học được hai năm, tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng làm thay đổi
cả cuộc đời của tôi. Ngày ấy, theo bạn bè, tôi vượt biên bằng tuyến
- đường Duyên Hải. Và thật bẽ bàng, chuyến tàu bị thất bại. Một năm cải
tạo đã cho tôi những bài học quý giá về cuộc đời. Sau đó, được cho về
nhưng tôi đã tình nguyện ở lại, công tác trong lực lượng thanh niên xung
phong, dạy bổ túc văn hóa cho anh em đơn vị và lao vào lao động thử
thách, lao vào sáng tác văn thơ. Rồi được trở về thành phố công tác và
tôi đã được gặp Thanh Kim.
Trong quá trình sáng tác, tôi đã cảm nhận được, chỉ có đi vào thực tế
cuộc sống, hòa nhập được cuộc sống ở đây, thì thơ văn mới có nguồn
cảm hứng từ những nỗi niềm trăn trở chân thành, mới toát ra những hình
ảnh phong phú muôn màu muôn vẻ của thiên nhiên, con người và cuộc
sống. Tôi sẽ nói Thanh Kim những điều này và nội dung câu chuyện tiếp
theo nữa. Ở đoạn hai, tôi sẽ là nhân vật chàng trai chắp nối. Nghĩ thế, tôi
liền theo địa chỉ đi tìm nhà Thanh Kim…
o0o
“…Buổi chiều buông xuống, bầu trời Duyên Hải thấp thoáng những
vầng mây đen đậm đặc báo hiệu cho một cơn mưa dữ dội sắp đến. Đó là
một nơi tôi đến tham quan, đi thực tế một tháng cùng với đoàn trường
đại học mỹ thuật để tìm tài liệu thực tập trong sáng tác về cuộc triển lãm
tranh phong cảnh sắp đến. Tôi đã bước theo lĩnh vực hội họa mà những
ngày tuổi thơ anh đã chỉ dạy, trang bị cho tôi, để dễ dàng thi năng khiếu
- vào trường đạt kết quả. Ngày tôi thi đậu là ngày tôi hay tin anh vượt biên
và đã tìm quên trong việc học hành dồn dập. Một năm sắp trôi qua,
chuyến đi vẽ cảnh tại một vùng xa làm tôi náo nức, xôn xao khó tả. Nơi
tôi đến là một vùng đất xa tít thành phố, nằm giữa bốn bề sông nước
quanh năm rì rào sóng vỗ, giống như một hòn đất nhô lên đón những
trận gió táp cuồn cuộn thổi về, đón những cơn gió mạnh ăn mòn bờ đất,
phù sa thay phiên nhau bồi đắp lấn sâu vào lòng biển. Nơi này, cuộc
sống diễn ra trong muôn vàn khó khăn, vất vả đối với người dân lao
động suốt ngày lam lũ. Đồng thời là nơi giam giữ những tù nhân vượt
biên đang được cải tạo, ra sức học tập tốt và lao động làm thủy lợi, đắp
đất, trồng cây…Để hiểu thêm về cuộc sống ở đây, được nhìn thấy tận
mắt bao cảnh đẹp của thiên nhiên, chúng tôi được đoàn trường phân
công về đây và được cô trưởng đoàn căn dặn nhiều lần không được tiếp
xúc với các tù nhân vượt biên đang được cải tạo với bất cứ lý do gì, vì
chúng tôi đang cùng ở chung trong một trường học, mà bây giờ là đang
vào dịp hè nên không có học sinh. Chiều nay, tôi vẽ cảnh một buổi chiều
trên biển, đứng lặng người nhìn ngắm những hàng cây xôn xao, những
chú bé chăn trâu lần lượt dẫn chúng về chuồng. Những mái nhà tranh
loáng thoáng sau vòm trời đen kịt. Đã sắp có mưa, tôi và Thủy vội vàng
phác họa nhanh. Bỗng dưng có một tốp người đang đi về phía tôi, dần
dần tiến đến con sông rộng là bãi nước trâu tắm, nơi tôi chọn để vẽ. Đó
chính là những người tù vượt biên với mái tóc hớt cao, với tấm lưng trần
trụi đen bóng, dính đầy bùn đất lên tận đỉnh đầu, vì phải làm việc ngoài
- hiện trường từ 6 giờ sáng đến 4 giờ chiều mới về, lặn hụp trên con sông
này. Vì đây là lần đầu tiên mới đến, do không biết các anh thường tắm ở
đây nên tôi đã chọn cảnh này. Cô bạn Thủy quay sang, nói :
- Thôi, chọn cảnh khác đi Trang, mình vẽ người ta tắm, kỳ quá !
Tôi bướng bỉnh :
- Thì mình đừng vẽ máy anh đó, có sao đâu. Trang đã phác họa xong
rồi.
- Thủy cũng vậy, kệ nó, mới phác họa có sao, bỏ.
Tôi nửa muốn đi, nửa tiếc phong cảnh đó. Biết ý tôi, Thủy nói :
- Sáng mai, mình vẽ cảnh bình minh ở đây. Hơn nữa, trời sắp mưa
rồi, vẽ không đẹp đâu Trang.
- Trang thích vẽ cảnh trời sắp mưa, thích vẽ cảnh hoàng hôn hà.
- Thôi, đừng có bướng.
- Tôi miễn cưởng đứng lên. Bóng một người con trai lướt ngang. Tôi giật
mình, sững sốt. Người ấy cũng quay ngoắt lại, nhìn tôi đăm đăm “
- Trang…
- Anh…
Bản vẽ trên tay tôi rớt xuống. Tôi vội cúi người cầm lên. Thủy hỏi :
- Hai người quen nhau hả ?
Tôi gật đầu, mắt lướt nhìn xung quanh, sợ cô trưởng đoàn bất ngờ đi tới.
Trông thấy, Thủy cười :
- Nói chuyện đi, Thủy coi chừng dùm cho.
Tôi lắc đầu :
- Không, không…Trang không có quen với ai vượt biên.
Và quay đi, bỏ chạy. Thủy chạy theo :
- Ơ !...Trang…Trang…
- Tôi về phòng và khóc…Anh đó thật sao ? Ốm và đen, trông thay đổi
hẳn. Hai gò má hóp, hằn sâu, với những nếp nhăn trên vầng trán nhô
cao, môi thâm tái như người đang mang bệnh đau gan. Đôi mắt với hàng
mi dài cong vút, nằm dưới đôi chân mày rậm, ẩn một nét buồn dịu vợi,
nay sâu thẫm tựa như người mất ngủ nhiều đêm. Đôi chân mày ngày nào
tôi đã từng nói với anh : Chính nó tạo cho nanh gương mặt dữ dằn, cộng
thêm hàm râu không chịu cạo lâu ngày làm anh trở nên già giặn hơn.
Nhưng đã từ lâu rồi, tôi cố quên đi hình ảnh ấy, cố quên tất cả những kỷ
niệm. Bỗng dưng, anh lại đến. Anh đến khơi dậy niềm nhớ thương, đau
buồn, day dứt trong tôi. Tôi không muốn gặp anh bao giờ nữa. Thế mà
hình bóng anh cứ mãi mãi chập chờn, hiển hiện ngay cả trong giấc ngủ
say nồng làm lòng tôi đau đớn. Ôi ! Sao ôi lại đối xử với anh như thế
trong buổi chiều nay. Vì với anh, tôi chỉ là một đứa em không
hơn,không kém. Sao tôi lại bỏ đi, không một lời thăm hỏi người anh của
mình và lại trách anh, nói một câu vô lý đến thế. Anh có nghĩ gì về hành
động của tôi, anh có biết là tôi đã yêu anh hay không ? Giá anh hiểu
được điều đó. Tuy nhiên, tôi lại lo sợ nếu anh biết là tôi đã yêu
anh…Hai mâu thuẩn ấy cứ cuốn chặt lòng tôi, và tôi nhất định rằng sẽ
không gặp anh nữa, để quên anh.
Một tháng trôi qua, chiều nào cũng thấy nhau nhưng lặng lẽ, không nói
một lời. Chỉ có ánh mắt là niềm cảm thông, là lời nói mà không có tiếng
- nói. Buổi chiều hôm ấy, vào những ngày cuối tháng, tôi sắp sửa rời khỏi
đây, sau khi dùng bữa cơm chiều, một anh trong ban chỉ huy coi những
người tù ở sát phòng, đến phòng tôi và hỏi :
- Ở đây có cô nào tên Trang, theo tôi có chuyện cần.
Tôi giật mình, run lên bần bật, cố nghĩ lại bản thân xem có làm điều gì
lầm lỗi. Nhưng không, tôi chưa hề tiếp xúc với anh bạn tù nào, ngay cả
với anh là người thân thiết nhất. Thế tại sao lại bị gọi như vậy ? Thủy
cũng lo lắng, cùng đi với tôi.
- Có một người năn nỉ chúng tôi, xin được nói chuyện với cô trong
một chút.
Vừa đi, anh trong ban chỉ huy vui vẻ nói. Tôi nghe tim đập rộn ràng, hồi
hộp khó tả. Có phải rằng anh đó không ? Bước vào phòng, tôi nhận ngay
ra anh nhưng không nở một nụ cười. Anh trong ban chỉ huy quay sang
anh, nói :
- Xong rồi đó, nói đi.
Anh bước chầm chậm tới, nói với ban chỉ huy :
- - Cám ơn mấy anh – Và nhìn tôi ngọt ngào – Em đậu vào trường Đại
học Mỹ thuật khi nào ?
- Khi anh vừa đ.
- Em có biết tin anh đi không thoát và đang cải tạo không ?
Tôi lạnh lùng :
- Không !
Tự dưng không kiềm chế được tình cảm của mình, trong lòng ấm ức vì
chuyến ra đi của anh, tôi buột miệng nói một câu chua chát :
- Và em cũng không cần biết để làm gì ?
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi :
- Anh biết Trang thương anh và Trang đang giận anh. Đừng buồn
nữa trang. Anh sắp được về rồi. Nhưng anh không về đâu. Anh sẽ ở lại
miền đất này, trở lại nghề của mình. Ở đây, phong cảnh đẹp quá !
Tôi ngắt lời :
- - Anh sẽ làm nghề gì ? Vẽ cảnh có nuôi sống được đâu. Ở đây,
không có ai mua tranh đâu anh. Có thể anh vào thanh niên xung
phong…
Anh cười :
- Em lo gì chuyện đó, họa sĩ mà.Mai mốt anh sẽ nói chuyện đó
nhiều hơn. Có thể anh vào thanh niên xung phong.Còn em, anh chúc em
học tốt, thành tài. Đừng giận anh nữa, nha Trang.
Bản tính dịu hiền lại trở về, tôi gật đầu ngoan ngoãn :
- Dạ…Thôi em đi – Quay sang ban chỉ huy, tôi vui vẻ - Cám ơn mấy
anh nhiều nha.
Tôi và Thủy bước ra khỏi phòng, nghe có tiếng cười rầm rộ ở phía sau
lưng. Có phải rằng hạnh phúc đến với tôi đó không ? Nhưng tôi vẫn cảm
thấy mất mát. Chưa bao giờ anh nhìn tôi bằng ánh mắt thân thương đến
như thế. Cũng như chưa lần nào tôi dám nói tiếng thương anh.
Ôi ! Tình yêu ! Tình yêu không dám nói…”
- o0o
Tôi gấp lại tập truyện ngắn của thanh Kim . Một tuần trước đó, tôi đã
gợi ý với cô :
- Tại sao Kim để cho chàng trai đó đi luôn vậy. Như thế, câu chuyện
đâu có ý nghĩa giáo dục mà chức năng giáo dục là quan trọng.
- Vâng, nhưng em cho chàng trai đó trở lại bằng cách nào ? Khi
người ta đã phản bội thì đành vậy.
- Được chứ, bị bắt và sau thời gian cải tạo người ta đã giác ngộ và ra
sức chuộc lại lỗi lầm, giống như …
Suýt chút nữa là tôi đã nói “ giống như tôi “ nhưng ngưng lại kịp
thời.Thanh Kim vẫn còn mở to mắt lắng nghe, tôi lanh trí :
- …Giống như là một gút mắc gay cấn, mà khi đọc đoạn một, người
ta còn đang thắc mắc, thì ở đoạn hai đã giải quyết đươc gay cấn ấy. Cái
bất ngờ là cô gái sẽ gặp lại chàng trai trong hoàn cảnh bất ngờ. Diễn tả
được như vậy thì câu chuyện mới hay.
- Tôi bất chợt thấy gương mặt Thanh Kim tươi hẳn lên, như vừa tìm ra
được một ý nghĩ mới nào đó, một lối thoát cho câu chuyện. Và bây giờ
đọc truyện, tôi có cảm giác hình như cô bạn gái của tôi phải là một
người có một lần nào đó chứng kiến cuộc sống thực tế ở nơi này. Đối
với tôi, thực tế cuộc sống là then chốt để nói lên những đề tài xã hội gần
gũi với con người. Ôi ! Cuộc sống và sáng tác, tôi yêu quý vô cùng. Tôi
vội đặt bút viết những suy nghĩ của mình về tập truyện ngắn của Thanh
Kim để ngày mai còn phải góp ý với cô ấy, để sửa bài viết cho được
hoàn chỉnh hơn, để ra mắt bạn đọc trong những ngày sắp tới.
nguon tai.lieu . vn