Xem mẫu

  1. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN MỚI KHAI TRƯƠNG T hiên đình có một vị danh y là Trương Thiên Sư. Một hôm Trương Thiên Sư xuống trần gian đi nắm tình hình vệ sinh, sức khỏe và chữa bệnh. Khi đi qua Nam Kinh, Trương Thiên Sư vào thăm một bệnh viện. Chưa bước vào cổng bệnh viện, Trương Thiên Sư đã thấy hàng mấy chục hồn ma lảng vảng quanh cổng. Trương Thiên Sư hỏi các hồn ma đó: - Tại sao các ngươi tụ tập ở đây đông vậy? Các hồn ma đều nói: - Thưa đại danh y Nhà Trời anh minh, chúng tôi đây là những hồn ma bị chết oan vì cái bệnh viện này đây ạ! Để cụ thể hơn, Trương Thiên Sư lần lượt hỏi các hồn ma: - Ngươi? - Dạ tôi chết oan vì chuẩn đoán sai ạ! - Ngươi? - Dạ, vì bốc thuốc nhầm ạ! - Ngươi? - Dạ vì mổ sai luật ạ! Trương Thiên Sư chau mày, ghi chép cái gì đó, trong lòng nghĩ: - Quỷ quái thật, chữa bệnh cứu người mà lại giết oan người thế này à. Bệnh viện này phải trừng phạt! Đi một lát nữa, Trương Thiên Sư ghé vào thăm một bệnh viện khác. Đến cổng bệnh viện này, Trương Thiên Sư thấy chỉ có ba bốn hồn ma ngồi ủ rũ. Chẳng hỏi han gì cả, trong lòng Trương Thiên Sư vui vui vì thấy bệnh viện này có số hồn ma chết oan ít hơn bệnh viện kia. Trương Thiên Sư vào thăm ông bác sĩ bệnh viện trưởng của bệnh viện này để biết họ tên và thành tích của bệnh viện, có số liệu về tâu báo , với Thiên Vương. Trương Thiên Sư hỏi ông bác sĩ bệnh viện trưởng: - Ông họ gì nhỉ? www.vuilen.com 39
  2. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - Kính thưa đại đanh y Thiên.Triều, tôi họ Sát! - Bệnh vỉện này thành lập lâu chưa? - Dạ, mới khai trương ba bốn hôm ạ! CHỌN NGƯỜI GẦY M ột ông thầy thuốc, vì khám bệnh và bốc thuốc nhầm và làm chết bệnh nhân. Người nhà bệnh nhân phẫn nộ, bắt thầy thuốc phải chịu chi phí đám ma và bắt cả nhà thầy thuốc phải độí tang, khiêng quan tài và khóc ma như người nhà mình. Lúc khiêng quan tài ra nghĩa địa, ông thầy thuốc khóc: - U hu, nhà tôi ba đời làm thái y, ụ hu! Vợ thầy thuốc khiêng một góc quan tài, khóc: - U hu, quýt làm cam chịu, liên lụy đên vợ con, u hu! Đến con lớn của thầy thuốc khóc: - U hu, chẳng tội tình gỉ phải khóc thay, huhu! Vì người chết là ngưởi to béo, nặng quá sức: so với sức vóc của đứa con nhỏ của thầy thuốc Đứa con nhỏ khóc: - U hu, lần sau chọn người gầy mà chữa, huhu! QUAN MỚI XỬ KIỆN H uyện Quý Sơn có ông quan mới về nhận chức, dân chúng cả vùng chú ý xem quan huyện mới thực thi phận sự ra sao. Quan mới này hơn hẳn quan củ về ba điểm: một là quan mới trẻ hơn quan cũ, hai là quan mới có học vấn, nhất là về thơ văn, hơn quan cũ, ba là xử kiện cũng mạnh tay hơn quan cũ. Một hôm có người họ Trương và một người họ Giả đưa nhau đến quan để kiện cáo về việc tranh nhau mua cá. www.vuilen.com 40
  3. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN Nhìn thấy một gánh cá tang vật, quan phán xử như sau: Hai người họ Trương và họ Giả Cũng vì tranh nhau, sinh ẩu đả Lượng quan khoan hồng, cho về nhà Tang vật giữ lại làm chượp cá. Người họ Trương thở dài thườn thượt, nói với người họ Giả: - Thế là mất tiền toi rồi! Xét xử gì lạ nhỉ! Người họ Giả nói với người họ Trương: - Thà rằng đừng kiện còn hơn. Mất oan gánh cá ngon Hai người biết là quan tham, sai lính gánh cá về cho vợ quan làm chượp nấu nước mắm. Hai người cay cú vị quan, bàn nhau trả thù một cách ác ý. Người họ Giả bàn với người họ Trương: - Lão quan này còn trẻ tuổi nhưng tham lam quá, tôi với anh góp tí tiền mua cái quan tài bằng gỗ xấu xí, rồi bịa ra chuyện kiện cáo nhau. Thế nào lão quan này cũng chiếm đoạt cái qua tài này cho mà xem. Thế là trúng kế của ta rồi khiêng quan tài về nhà quan, thế là dân chúng vòng này đồn ầm lên là nhà quan chết người! Người họ Trương phụ hoạ: - Đúng! Quan tài là rất kị, lão quan này chiếm cái quan tài là nhà có đại họa đấy! Hai người làm đúng như đã bàn. Một hôm hai người khiêng cái quan tài vào huyện đường để kiện cáo nhau. Quan huyện nhìn thấy quan tài, nghe đương sự tường trình, quan suy nghĩ một lát rồi hơi nở nụ cười khó hiểu nói: - Hai ngươi, họ Trương và họ Giả Vì tranh giành nhau mà ẩu đả Cái nắp quơn cho mang về Thân để đựng cỏ quan nuôi mã (ngựa). www.vuilen.com 41
  4. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN THẦY GIÁO GIÓ NAM H ai vợ chồng nhà phú ông, tiền của chồng chất. luộng vườn bao la, khét tiếng cả vùng về giàu có. Dân gian có câu: "thế gian được vợ hỏng chồng, cớ phải là rồng mới được cả đôi''. Vợ chồng nhà phú ông này đúng là rồng, được cả đôi về sự ki bo keo kiệt. Dân cả vùng điều nói: - Làn gió thổi qua nhà phú ông cũng bị mất một nắm, con chim bay qua nhà phú ông cũng bị mất cái lông. Vợ chồng phú ông có đứa con đến tuổi đi học. Bàn đi bàn lại mãi, hai vợ chồng phú ông mới thống nhất việc tìm thuê thầy về làm gia sư dạy con. Nhưng, thuê thầy thì phải mất cơm nuôi, tiền công, làm Phú ông ngớ người ra, nới: - ĐÚng! Lâu nay tôi cứ tương tôi là cao thủ lắm lồi, hóa ra bà còn cao thủ hơn tôi! NGHÌN CON LỢN M ột ông nhà giàu, học hành chẳng đến nơi đến chốn, chữ viết đã xấu lại còn tuy tiện và sai luật. Một hôm ông nhà giàu chuẩn bị thức ăn đê mời khách uống rượu. Ông nhà giàu ra oai bằng cách viết giấy bảo người hầu đi mua lưỡi lợn về làm món nhắm. Cũng vì học chữ không đến đầu đến đũa cho nên khi viết chữ "1ười" ông nhà giàu viết quá to, thành ra hai chữ ''thiên'' và "khẩu''. Chữ Hán quy định dù nhiều nét hay ít nét, dù một bộ hay nhiều bộ ghép lại thành một chữ, thì cũng phải viết trong phạm vi bằng nhau, không được vì ít nét mà chữ nhỏ, nhiều nét mà chữ to, một bộ thì chữ nhỏ, nhiều bộ thì chữ to. Ông nhà giàu không nắm vững luật này nên khi viết chữ hàng dọc, đã viết thành sai hai chữ “thiên” và “Khẩu”. Người hầu liền xem giấy thấy ba chữ "Chư thiên khẩu”. Một nghìn con lợn vội vàng chạy nháo nhác đi khắp cả vùng hỏi mua lợn. Sắp đến giờ tiếp khách rồi dù mệt gần đứt hơi, người hầu vẫn về được đến nhà báo cho ông chủ biết mới hỏi mua được có một nửa, tức là năm trăm. Ông nhà giàu trợn mắt quát: - Ai bảo mày mua một nghìn con lợn? www.vuilen.com 42
  5. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN Người hầu chìa tờ giấy ra: - Dạ, chữ ông viết đây ạ! - Đúng chữ tao viết, nhưng là mua lưỡi lợn chứ đâu phải một nghìn con lợn. Người hầu vỡ lẽ nói; - Trời đất quỷ thần ơi, thì ra là chữ "lưỡi" ông viết quá phóng túng thành thử con đọc thành hai chữ "thiên'' và ''khẩu''. Ông nhà giàu dịu giọng: - Mẹ cha mày, làm lỡ khách của tao rồI! Sau đó ông nhà giàu sai người hầu bắt con ngỗng làm thịt mời khách. Người hầu nắm luật viết chữ rất chắc, cho nên nhắc ông chủ: - Dạ vâng ông sai con giết con ''nga'' chứ không phải giết ''ngã'' và ''điểu'' đâu ạ! (chữ ''nga'' gồm hai chữ ''ngã'' và ''điểu'' ghép lại). SĨ DỎM M ột anh chàng, học hành chẳng ra gì, nghề nghiệp cũng chẳng có, đành phải đi làm đầy tớ cho một ông nhà giàu. Bất đắc dĩ phải đi làm đầy tớ, anh chàng này cảm thấy xấu hổ, tính sĩ diện 1àm cho anh ta rất sợ phải đi theo chủ để hầu hạ. Một hôm, ông chủ chuẩn bị một hộp quà để đi thăm và tặng người bạn ngoài phố. Ông chủ báo cho anh đầy tớ biết từ hôm trước để thu xếp công việc đi theo hầu. Suốt đêm đó, anh đầy tớ không ngủ được, luôn tưởng tượng ra cảnh mình ôm hộp quà, lẽo đẻo theo sau ông chủ, ông chủ gọi phải dạ, ông chủ bảo, phải khúm núm vâng xấu hổ quá. Nghĩ mãi, anh đầy tớ nảy ra “sáng kiến” bằng cách viết vào miếng bìa có bốn chữ “Bán hộp đựng quà". Ngày mai lúc đi đường, mình đi cách xa ông chủ một tí, đặng miếng bìa có bốn chữ ấy lên trên, mọi người sẽ cho rắng mình là người có hộp đựng quà đem bán chứ không phải là thằng hầu. Nghĩ được kế hay đó, anh ta mỉm cười, tự khen: “Thông minh”. Hôm sau, mọi việc diễn ra đúng như dự định. www.vuilen.com 43
  6. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN Trên đựờng đi, anh hầu đi cách xa ông chủ một đoạn, luôn luôn để ý xem ông chủ có gọi bảo gì không. Miếng bìa viết bốn chữ “Bán hộp đựng quà" , tuy để trên nắm hộp, nhưng anh hầu luôn sẵn sàng lật nó xuống nếu nghe thấy ông chủ gọi, cố gắng giữ không cho ông chủ biết cái trò sĩ dỏm này của mình. Có một người đi đường nhìn thấy bốn chữ trên miếng bìa ấy. Người đì đường cho rằng anh chàng này tiết kiệm lời rao hàng nên viêt như thế cho mọi người biết. Nguời đi đường gọi anh chàng ôm cái hộp quà đem bán, hỏI giá bao nhiêu. Anh chàng này lấm lét nhìn ông chủ, rồi nói nhỏ với người hỏi mua hộp: - Cái hộp này, ông khách đi đằng trước mua rồi! KHÓ THẬT M ột ông thợ may, vừa nhận may quần áo của khách, vừa nhận dạy nghề cho mấy phó nho. Một hôm, thầy đang giảng bài cho trò thì có một người mang vải đến nhờ ông thợ may may cho mình cái áo. Thầy phấn khởi vì đang học lí thuyết mà có người mang vải đến cho thực hành thế này là hay lắm. Sau khi đo và nhận vải xong, khách ra về rồi, thầy gọi trò lại để cắt, may thực hành. Thầy giở miếng vải ra, nét mặt thầy hơi đổi sắc. Số đo có rồi, vải có rồi mà thầy cứ loay hoay mãi, quay ngược rồi lại quay xuôi mà vẫn không hạ kéo được. Học trò sốt ruột hỏi: - Thưa thầy, vì sao mà thầy không cắt vải đi ạ? Thầy nói nhẹ giọng hơn lúc giảng bài: - Khó thật miếng vải này mà may áo cho ông ấy thì thầy không có phần mà thầy có phần thì không may được áo cho ông ấy! Tất cả học trò đồng thanh nói: - Chúng con nghe lời thầy ạ! YÊN TÂM ĐI C ó một người vì túng thiếu mà phải đi vay tiền nhà lão Triệu. Lão Triệu không cho người này vay, nhưng người này cứ dai dẳng bám theo hỏi vay cho bằng được. Có người thấy người này bám dai quá, hỏi: www.vuilen.com 44
  7. Sưu Tầm: Đặng Hoành TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - Người ta phải có lòng tự trọng chứ, lão Triệu từ chối không cho vay mà cứ đeo bám vậy, không thấy nhục à? Người vay tiền cười nhạt nói: - Yên tâm đi, chỉ cần lão Triệu cho tôi vai còn khi trả ấy à, rồi mà xem, lão Triệu còn phải quỳ xuống mà van lạy tôi nữa kia! www.vuilen.com 45
nguon tai.lieu . vn