Xem mẫu
- Trong giỏ xe đạp
Tên tác giả: nyn
Phía ngoài cửa sổ , nắng đã tắt .Còn nghe đâu đó tiếng xe cộ vọng lại .Đồng hồ
điểm hơn 6h tối .Với lấy chiếc khăn trên giá , nó trùm lên đầu và mở lap ra . Lên
mạng là một phần trong cuộc sống của nó , những công việc lặp đi lặp lại như một
quy luật , tìm kiếm , xem bài giảng online , chat chít và viết nhật kí linh tinh .
Nó đăng nhập vào YH! Thì thấy một tin nhắn : “Nhóc em có nhớ ngày này tháng
sau là ngày gì không , lo mà về đây đi nhé ! Anh có việc cần nhờ nhóc !” . Nó hấp
háy đôi mắt , là của lão . Là người anh họ láu cá của nó .Ngày 5-2 là ngày gì sao nó
lại quên được chứ , là ngày mà cuộc đời này đã sinh ra một ông anh phát-xít nhằm
bắt nạt nó đây mà .Nghĩ rồi nó chợt mỉm cười : “ Đồ ngốc ! Em dại gì mà quên cơ
chứ , hôm ấy em nhất định phải về bắt anh đèo đi khắp phố đến mệt nghĩ thì thôi ,
trà sữa , kem chiên , bắp nướng…em chả quên món nào đâu”
Lão đã từng là một người rất rất đặc biệt đối với nó , tất nhiên là bây giờ cũng đặc
biệt như thế nhưng là theo một nghĩa khác .Đúng vậy ! Là hơn mức một người anh
họ .Cảm xúc ngày nào chợt ùa về trong nó thật hơn bao giờ hết . Nó ngay lập tức
đặt bút và viết ngay về “mối tình đầu” ngốc xít của mình .
Lão hơn nó hai tuổi .Là anh họ nhưng nếu tính ra thì…lão là con trai của em trai
của bác cả của con gái của dì nó .Không phải là nó cố tình làm cho rắc rối đi nhưng
mà sự thật là như thế . Nó không biết nó và lão có quan hệ “dây mơ rễ má” gì nữa ,
nhưng nó nghĩ nếu là người khác thì chắc đã xem như “người dưng nước lã” luôn
rồi , mà thôi kệ , cứ coi là có đi . Người ta bảo : “Họ hàng xa không bằng láng
giềng gần” , ấy thế mà ở hắn lại hội tụ cả hai điều ấy bởi nhà lão chỉ cách nhà nó
bởi một bức tường xi-măng .
Bảy tuổi , nó là một con nhóc khờ hết chổ nói . Vào lớp một , nó cứ ngơ ngơ như
gà mắc tóc , người ta lục đục xếp hàng thì nó cứ đứng đực mặt ra , cô xếp cho nó
đứng đầu thì chả hiểu sau một hồi bị lấn ép thế nào lại tụt xuống tận hàng bét , vào
lớp người ta hát bài “một bông hồng” và đọc năm điều Bác Hồ dạy ro ro thì nó chỉ
biết đứng nhìn , đơn giản vì nó không thuộc , cũng chưa từng nghe qua vì nó đã
từng học mẫu giáo đâu .Mẹ nó sinh em bé , bận bịu suốt ngày chẵng có thời gian
- đưa đón nó đi học .Việc duy nhất mẹ nó có thể làm là dạy cho nó biết đọc biết viết
, cả tính toán từ rất sớm , từ hồi nó ba hay bốn tuổi cơ .Bởi thế mà nó chẳng biết
thứ gì trên lớp ngoài việc học và học cũng vượt xa các bạn .
Được hơn một tuần thì cô giáo gọi điện về than phiền , bảo rằng nó hay đến trể , lại
còn đi nhầm lớp , lên lớp thì cứ ngồi im…không chịu hòa đồng với các bạn .Mẹ nó
nhìn nó thở dài .Mẹ sang nhà bác trai (tức là ba của lão) nói cái gì đó mất một lúc
rồi về .Ngay sáng hôm sau thì thấy một thằng nhóc mặc đồng phục trường nó , vai
đeo một chiếc cặp siêu nhân và tòng teng trước ngực cài bình nước đang đứng
khoanh tay trước cỗng nhà nó khi nó vừa ló mặt ra.Nó giật mình…còn ai vào đây
nữa ngoài lão…!!!!!!!!! Thì ra là mẹ sang nhờ bác bảo lão đưa nó đi học vì sợ nó đi
trể và đến nhầm lớp như mấy hôm trước .Mà nói “đưa” thì hơi quá , chỉ là đi cùng
thôi vì lão cũng học cùng trường với nó mà .
Trên đường phố hôm ấy có hai đứa nhóc lững thững đi cạnh nhau , à
không…thằng nhóc đi trước , con nhỏ lò dò theo sau .Thằng nhóc hiễn nhiên
không nói lời nào , mặt mày cứ hầm hầm như Sa Tăng .Vẫn làm đúng nhiệm vụ
được giao , đưa nó đến tận cửa lớp mới trở về lớp học của mình .Ra về vẫn đi cùng
nó về mà…vẫn câm như hến .
Sáng hôm sau trước khi đi học , mẹ nhét vào cặp nó một hộp sữa , một cái bánh
phong lan và một vài viên kẹo . “Tình cờ”…những hành động đó lọt vào tầm mắt
của lão khi đang đứng đợi nó ngoài cổng .Sau khi đi được một quảng , theo nó là
khá xa nhà , lão đột nhiên dừng lại nhìn chằm chằm vào nó hay đúng hơn là nhắm
vào chiếc cặp của nó .Lão hỏi và chìa hai bàn tay ra : “Lúc nảy cô bỏ vô cặp mày
cái gì , đưa đây !” Nó giật mình chối phắt : “Em không có.” Nhìn mặt lão biết chắc
là chẳng có ý đồ gì tốt đẹp , nó còn chưa ăn sáng mà , ai mà biết được lão sẽ làm gì
chứ .
“Xạo mày ! Tao mới thấy rõ ràng !” Không đợi nó chối thêm lần nữa , lão vòng ra
phíc sau gở cặp nó ra mặc cho nó chống cự .Lão thốt lên : “Đây nè ! Chối hả mảy”
Lão lườm lườm nó rồi lấy ra cái bánh và hộp sữa . “Cái này tao lấy , cái tội dám
xạo nè” Lão thích thú vừa đi vừa bóc vỏ bánh ra nhai ngồm ngoàm rồi quay sang
hút một ngụm sữa .Nó sụt sịt theo sau , nhìn cái bánh và sữa đang vơi dần…vơi
dần…mà trông đến tội nghiệp .Trong cặp lúc này chỉ còn mấy viên kẹo , thế là nó
nhịn luôn bữa sáng .Về nhà nó cũng không dám nói với mẹ và ngày hôm sau cũng
lặp lại như vậy .Có điều lần này nó lại phản ứng “mạnh mẻ” hơn là…rống lên khóc
.Lão lúng túng : “Tao làm gì mà mày khóc ?” Nó vẫn cứ khóc . “Nín” Nó vẫn tiếp
tục . “Nín , nín”
- Nó nói trong tiếng nấc : “Anh lấy bánh của em…hức…anh lấy sữa của
em…hức…em còn hức…chưa ăn sáng”.Lão nhìn vào hia món đồ trên tay rồi nhìn
xuống nó . “Được rồi ! Tao trả” Nó ngước mắt ướt lên nhìn lão . “Nhưng mà…tao
trả hộp sữa thôi , còn cái bánh tao lấy , với mấy viên kẹo nữa , nhiêu đó đũ cho
mày ăn sáng rồi , không được khóc nữa đó” Nói rồi lảo trả lại hộp sữa lại vào tay
nó , mặc cho nó đứng ngơ ra nhìn lão trừng trừng .Và những ngày tiếp sau đó , nó
bất đắc dĩ phải chia sẽ phần ăn của mình cho lão phát-xít ấy , riết rồi cũng thành
thói quen .Có hôm lão bảo : “Hôm nay tao ngán bánh rồi , mày ăn bánh đi , tao
uống sữa !” hay “Hôm nay tao ngán sữa rồi , mày uống đi , tao ăn bánh” Có hôm
lão còn nhiều chuyện hơn bảo : “Tao lại ngán cả hai món rồi , mày nói cô hai làm
món khác đi” .Thói quen này lặp đi lặp lại từ ngày này qua ngày khác , tháng này
qua tháng khác cho đến khi nó nhận ra một “sự thật” rằng : “Nó quá khờ” nên dễ bị
dụ .Lớp hai rồi lớp ba…lão vẫn ngày ngày đợi nó trước cỗng và củng nó đi học
mặc dù giờ đây nó dư sức đi học một mình mà không lo bị trể hay nhầm lớp .
Cho đến một hôm nó bệnh , lão đứng đợi đến hơn mười phút mà chẳng thấy nó ra
thì nóng ruột bước vào .Mẹ bảo nó bị sốt nên lão hãy đi trước đi , lão nghe vậy thì
lủi thủi đi một mình .Buổi chiều lão sang nhà nó , nhìn vào phòng thì thấy nó đang
ngủ , à không…vẫn chưa vì nó còn nghe được câu nói của lão hỏi mẹ nó : “Cô ơi ,
em con có sao không vậy cô ?” Tiếng “em con” nghe ngọt xớt , chả giống với cái
giọng trơ tráo kiểu “giang hồ” mọi ngày .Nhìn cách lão lo lắng sao mà…đáng yêu
thế !!!!!!!!
Tuy nhiên , lúc mẹ đi thì lão bỗng thay đổi bằng c âu nói trơ tráo hôm nào : “Hết
bệnh nhanh lên nghe mảy” Nó mở mắt và “dòm” lão chằm chằm , cái lời khen
“đáng yêu” dành cho lão lúc nãy tự nhiên bay đâu mất tiêu .“Hết bệnh đi rồi tao
không dành đồ ăn với mày nữa !”Lão nói cộc lốc rồi…đi về .Ông anh này chỉ lo
cho nó đến thế là cùng , nghĩ rồi nó tặng cho lão một cái nhìn “cháy tóc” từ phía
sau .
Một lần khác , lúc đang tập chạy trong giờ thể dục thì nó vô tình vập vào gốc cây
ngã cái “ạch” .Kết quả nó bị trẹo chân .Đau quá nó bật khóc nức nở , các bạn xúm
lại đưa nó xuống phòng y tế .Cô y tá xoa dầu và sát trùng vết thương .Ra về , lão
nghe nói nó bị ngã thì đến ngay phòng y tế .Cô bảo nó không đi được và bắt
lão…cỏng nó về nhà .Lão nhất quyết không chịu .Nó đi cà nhắc ra ngoài cổng ,
còn lão thì đi bên cạnh nó . Ra tới cổng , đột nhiên nó té nhào mặt xuống đất thật ra
không đau đến nỗi đi không được mà là do nó bất cẩn . Thế là lão phải bất đắc dĩ
cõng nó mấy thằng nhóc lớp lão chỉ chỉ trỏ trỏ rồi ôm bụng cười bò . “Coi thằng
kia cõng gái kìa tụi mày …ha…ha…ha…”
- Lão quắc mắt nhìn tụi đó rõ sắc . Mặt lão nhìn đến phát sợ nhưng nó thấy…cũng
không đến nỗi , nhìn cũng dễ thương đấy chứ . Tim nó dập rộn . Đó là lần đầu tiên
nó thấy hồi hộp trước một người con trai . Đúng vậy , với tư cách là một người con
trai , không phải anh họ . Và cũng từ đấy , lão đối xử với nó cũng có phần “ dịu
dàng” hơn trước .
Lớn hơn một chút nữa , lão lên cấp hai , tức là không thể “đưa” nó đi học nữa
nhưng vẫn đi cùng nhau ra đầu hẽm rồi…ai về trường nấy . Hồi ấy ở đầu phố nhà
nó mở một quán trà sữa , gọi là trà sữa Bong Bóng , lão là người phát hiện ra đầu
tiên và lôi kéo bằng được nó vào cái quán đó . Nó vùng vằn không chịu đi , hay ho
gì chứ , bắt nó đi rồi trả tiền cho lão chứ gì , nó đâu có ngu !!!!!!!! Ấy thế mà mặc
cho nó nhăn nhó thế nào lão cũng lôi nó ngồi vào quán gọn trơn . Lão ngồi thẳng
lưng lên và gọi cô phục vụ : “ Cho con hai ly đi cô” . Lão gọi thế cho oai chứ chả
biết đó là thứ quái gì sau khi chén no nê thì đến nàng thê thảm nhất , theo nó là
vậy. Lão gọi tính tiền , nó ngồi đó khóc không ra nước mắt , lão nhìn bộ dạng nó
thì tủm tỉm cười rồi móc tờ 20k ra đưa cho cô phuc vụ . Nó tròn mắt nhìn lão , lão
nói : “ Nhìn cái gì mà nhìn , về !!!”
Trên đường về ,nó nghĩ mà tiếc đứt ruột , lúc nảy vì tiếc tiền nên nó có nuốt nỗi
đâu . Còn dư gần cả nữa ly.Biết trước như vậy , thì nó đã xữ lí “gọn gàng” rồi
…hic…tiếc ơi là tiếc !!! Thế là cứ một tuần hai lần , hai đứa cứ đèo nhau ra quán
nhâm nhi món trà sữa ưa thích .Và tất nhiên , người trả tiền phải là lão rồi .Đúng là
một tiến bộ đáng ghi nhớ , nhỉ ?
Qua những cuộc dạo chơi khắp phố , ăn vặt lề đường , “đóng đô” hàng giờ ở quán
trà sữa ruột…thì bất ngờ..lão cũng thay đổi cách xung hô với nó , là “anh em” chứ
không phải là “mày tao” như lúc nhỏ nữa .Mọi sự thay đỗi đến từ từ và dần
dần…một cách thật tự nhiên .Nó đã quá quen thuộc với tấm áo trắng ngồi trước
mỗi sáng chở nó đi học , quen với một người cùng nó lang thang từ phố này sang
phố khác với hai ly trà sữa trong giỏ , mỗi chiều cùng nó vi vu ra biển hít gió trời ,
mằn mặn .
Nó hiểu , tình cảm của nó đã thay đổi tự lúc nào .Rồi cho đến một ngày , lão không
đợi nó cùng đi học nữa , cũng không dành nhiều thời gian cho nó như trước , lão
thường xuyên ở lại trường…vì một lý do gì đó , nó không biết được .Giờ ra chơi ,
lão đến trường tìm nó để đưa chìa khóa mẹ nó nhờ vì mẹ phải đi công tác vài hôm
.Lão lấy từ giỏ xe ra một ly trà sữa dúi vào tay nó .Nó nhìn vào giỏ xe và
thấy…vẫn còn hai ly nữa , nó thắc mắc : “Anh mua cho ai vậy ?” Lão mỉm cười và
chĩ tay sang phía bên kia đường , ở đó có một người con gái mặc áo dài trắng , tay
- ôm chiếc cặp và…đứng chờ lão .Nó chợt nhớ đến những lần biến mất vô cớ của
lão…ra là thế ! Lão đã tìm được một người phù hợp hơn đễ đi cùng lão trên những
con đường dài bất tận .Nó hiểu và thôi không hỏi nữa . Nó chạy vụt vào lớp , đễ
lão còn ngơ ngơ ngoài cỗng .
Bước chân nó nặng như đeo chì , nó muốn khóc , tình cảm đầu đời của nó…là do
nó đặt không đúng chỗ .Nó quyết định…tránh mặt lão một thời gian , ít nhất là cho
tới khi nó bình tĩnh lại .Đó là mùa thu năm lớp 8 , lão thôi hãy chở nó đi học .Dần
dần , nó nhận ra hình như mình đã thay đỗi , nó trở lên mạnh mẽ và có phần “đanh
đá” hơn khi đứng trước lão .Bằng chứng là lão phải hối lộ cho nó mỗi khi dám đi
chơi về muộn mà không muốn bị đòn nhừ xương .Được gần ba tháng thì lão nói lời
chia tay với bạn gái , vì lí do gì nó không biết được .Nhưng dối với nó bây giờ
chuyện đó đã không còn là vấn đề nữa .Vì nó đã xác định , đối với nó…lão là anh ,
một người anh rất đặc biệt , không hơn không kém .Rồi mỗi sáng lại có một người
con trai đứng trước cỗng đợi nó đi học , mỗi chiều lại có hai người vu vi trên phố
với hai ly trà sữa trong giỏ .Đúng vậy ! chỉ hai thôi .
Reng…reng…nó giật mình ngước lên đồng hồ .Đã hơn mười giờ tối .Nó lại mở lap
và rep tin nhắn của lão : “Em sẽ về !” Ngắn gọn như thế và môi nó vẽ một nụ cười
, cũng đến giờ phải đi ngủ rồi nhỉ ?
END
gữi tặng ông anh phát-xít của em !
nguon tai.lieu . vn