Xem mẫu
- Trái tim lạc nhịp
- Mai và Vân cùng ở trong một ngôi làng nhỏ đơn sơ nơi miền Trung thiên tai, bão
lũ. Là hàng xóm, cùng chung hàng rào tre nhưng Mai và Vân luôn ghét nhau,
dường như chúng là những cục nam châm cùng chiều, càng gần nhau thì càng bị
đẩy ra xa. Năm 7 tuổi, Mai và mẹ theo công việc của bố mà chuyển lên thành phố.
Ở đây, Mai đã gặp Hoàng, cậu bé cách nhà Mai nửa con phố. Mẹ Mai rất hay đưa
cô bé sang nhà Hoàng chơi. Thơi gian khéo léo sắp đặt, tạo nên giữa hai đứa trẻ
một bông hoa tình bạn nở suốt 4 mùa.
10 năm sau …
-Đoán xem! – Mai vừa hỏi vừa cười rất bí hiểm. Lâu lắm rồi, Hoàng chưa thấy Mai
vui như thế này, vì thế, Hoàng cảm thấy rất ngạc nhiên.
-Đoán gì? Tớ chịu thôi, có ngồi đoán đến sáng mai cũng không ra đâu. – Hoàng lắc
đầu.
-Một chuyến đi về quê độc lập, không bố, không mẹ, không ai cả! – Mai nói mà
như muốn hét lên cho tất cả mọi người cùng nghe.
Hoàng hơi ngạc nhiên, từ khi biết Mai là lúc cô 7 tuổi cho tới tận bây giờ, Mai nói
rất ít về quê hương. Bởi hay, trong kí ức của cô, quê hương chỉ là những lùm cây
xanh che rợp cả bầu trời, là nơi mà cô chỉ có thể ngửa cổ lên mà ngắm những chùm
trứng cá chín mọng, là nơi có những ngôi nhà lụp xụp, những con gà, con chó chạy
dông khắp các con đường đất. Một miền quê đơn sơ. Chỉ thế thôi!
Sau khi lấy lại vẻ bình tĩnh, Hoàng mới hỏi tiếp:
-Thế, cô nương có biết đường đi không? Mà có cần người hộ tống không đấy? –
Hoàng đánh mắt, liếc Mai một cái. Có lẽ, cậu rất háo hức mong chờ câu trả lời của
Mai.
-Đi rồi hỏi đường chứ. Mà tìm ai để hộ tống á, mất tự do, hứ!
-Nếu là người cùng tuổi thì sao?
-Uk, nhưng mai đi rồi, tìm ai bây giờ?
-Vệ sĩ Hoàng rất vui lòng khi được phục vụ công chúa! – Cậu giả bộ cúi người
- xuống, nâng bàn tay của không khí lên, và rồi “gửi tình yêu vào gió” nghe kêu
“chụt” một cái khiên Mai lăn ra cười.
-Định làm gì đấy hả? “Cưa” công chúa à! Hơ hơ – Mai vừa hỏi vừa cười, có lẽ là
cô không thể nhịn được trước hành động vừa rồi của cậu bạn.
-Nói thật đấy! Tớ cũng đã bao giờ được vào miền Trung đâu. Nếu đi với cậu, có lẽ
mẹ tớ sẽ yên tâm hơn đấy.
-Vậy thì mai, 7 giờ ra bến xe khách nhá!
-OK – Hoàng lại sung sướng ra mặt.
Cả hai cô cậu 17 tuổi, hình như đều rất vui.
Sáng hôm sau, từ rất sớm, Mai và Hoàng đều đã có mặt ở bến xe. Tất cả dường
như đã sẵn sang cho chuyến đi lần này. Khi bánh xe bắt đầu lăn trên đường, Hoàng
cảm thấy rằng mình phải trưởng thành hơn rất nhiều hôm qua, để có thể bảo vệ
chính bản thân mình, và cô bạn bé nhỏ ở bên đang ngủ một giấc ngon lành (dù mới
lên xe!). Mái tóc mây mềm mại được buộc gọn gàng sang một bên, buông xuống
phía bờ vai, thoang thoảng mùi hương của nắng mùa hạ. Thỉnh thoảng, Mai lại dụi
dụi vào vai Hoàng, trông hệt như một con mèo con. Thật đáng yêu! Hoàng xoa xoa
đầu Mai, khiến cho mái tóc như muốn xù ra, lòa xòa che gần hết khuôn mặt trắng
hồng của Mai. Hoàng bỗng cảm thấy bình yên đến lạ. Ngoài kia, trời vẫn cao thăm
thẳm, mây trắng bồng bềnh vẫn cứ lang thang pía nơi xa, và ánh nắng vẫn lung linh
mãi trên nụ hồng mới nở. Nhưng sao, tất cả như bị Mai làm cho phai nhòa đi, cả
thế gian như chỉ có mỗi mình Mai là bên cạnh Hoàng mãi mãi.
Chuyến đi gần 10 tiếng kết thúc trong sự mệt mỏi của mọi người, trừ Hoàng. Chỉ
cần ở bên Mai, Hoàng có bao giờ thấy mệt mỏi đâu. Mai uể oải bước xuống xe,
cảm thấy đầu óc quay tít, cả thế gian như xoay chuyển, suýt chút nữa là ngã. May
vừa lúc đó, Hoàng đã kịp kéo lại. Mai vừa ngáp, vừa hỏi Hoàng:
-Không thấy mệt à?
-Không, tất nhiên là không rồi. Vệ sĩ thì mệt sao được. – Hoàng nói bằng giọng
- đầy tự hào.
-Thế thì, cõng tớ đi, tớ mệt lắm, không đi được đâu. – Mai nhõng nhẽo làm bộ, chỉ
trực leo lên lưng Hoàng.
-Uk, lên đây. – Hoàng vui vẻ đồng ý.
Đã lâu lắm rồi, Hoàng chưa gần Mai đến như vậy. Mỗi bước đi, Hoàng lại cảm
thấy mình nóng hơn, mồ hôi cứ liên tục chảy xuống. Còn Mai thì thanh thản thả
mình về với nơi tuổi thơ yêu dấu của mình. Đồng ruộng xanh bát ngát, từng cơn
gió khẽ đẩy những thân lúa non tạo thành lớp sóng đuổi nhau ra tít tận chân trời.
Những hàng chuối mọc hai bên đường đất đầy những sợi cỏ non đang nép vào
nhau như sợ bị Hoàng xéo lên. Con mương đầy ắp nước trong vắt, đang tí tách
chảy. Màu xanh phủ kín lên bầu trời thăm thẳm, màu nước mương, màu cây lá, hoa
cỏ, khiến cho tâm hồn Mai cảm thấy bình yên không một gợn sóng. Màu xanh kì
diệu! Cô lại nhớ về kí ức tuổi thơ ngày xưa, khi cả 2 mới chỉ là những đứa trẻ.
“-Hoàng ơi, cõng tớ đi!
-Uk, nhưng cậu có …
Chưa kịp nói xong, Mai đã nhày tót lên lưng Hoàng. Thế là, Hoàng vừa cõng Mai
vừa chạy thật nhanh, còn Mai chỉ biết bám chặt vào Hoàng như bám vào sự sống
duy nhất còn xót lại. Cô bé sợ bị ngã! Vù…vù…vù. Tiếng gió thật mạnh, át hết tất
cả nỗi hờn giận của một đứa trẻ, chỉ còn lại niềm vui tột cùng”.
Vẫn sẽ mãi là một tuổi thơ đẹp. Vẫn là hai con người ấy, nhưng sao mọi thứ lại
thay đổi, khác hẳn khi xưa. Có lẽ, mỗi chúng ta đều sẽ trưởng thành, và khi lớn lên,
con người ta sẽ nhận ra nhiều điều hơn, rằng tình yêu thương thật sự là gì.
Mai khẽ quàng chặt đôi tay vào cổ Hoàng. Không nhìn nhưng cậu có thể đoán
được rằng, cô bạn đang rất vui, vì sắp tới nhà bà, vì sắp được thỏa thích vui chơi,
và có chăng là vì, Hoàng sẽ ở bên Mai mãi như bây giờ!
- Nắng đã tắt tự bao giờ. Gió bắt đầu lướt qua, mang mùi hoa lá cỏ cây để chào đón
sự hiện diện của Mai và Hoàng. Cũng đã tới nhà bà. Thay vì nhảy lên sung sướng
và gọi to “Bà ơi, cháu Mai đã về!” thì Mai lại nhẹ nhàng kéo tay Hoàng bước từng
bước một vào nhà bà. Hàng rào tre được rào quanh vườn, cỏ mọc um tùm cao gần
bằng Mai, xanh mướt một màu, nhưng thỉnh thoảng lại có những chiếc lá hơi vàng
ở phía đầu, như đang chứa giọt nắng cuối cùng của một ngày. Mái được rợp bằng
những tàu lá cọ phơi khô. Đúng là ngôi nhà hồi bé Mai đã từng ở đây rồi. Bước tới
gần ngôi nhà hơn, thì bỗng nhiên, cánh cửa bật mở. Một cô bé chạc tuổi Mai và
Hoàng, mái tóc tết sam hai bên thả xuống phía trước, đôi mắt đen sâu thẳm, và
gương mặt ngơ ngác như bị ai bỏ quên. Tuy đã lâu rồi mới về quê, nhưng Mai có
thể nhận ra rằng, đó chính là Vân. Hoàng không nhận ra có điều gì khác lạ giữa hai
người bạn này, nên tươi cười nói chuyện với Vân.
-Chào cậu, mình là Hoàng, bạn thân của Mai.
-Mình là Vân. – Vân nở một nụ cười rất duyên, dễ khiến cho người ta xiêu lòng.
Giọng nói của Vân cũng rất đặc biệt – trong veo như tiếng chuông ngọc. Chợt nhận
ra Hoàng đang xách rất nhiều hành lý, Vân nhanh nhẹn tiếp tục:
-Để mình xách hành lý giúp cậu nhé.
Vừa xách đồ vào nhà, Vân còn hỏi xem Hoàng đi đường có mệt không, rồi về bản
thân cậu. Hoàng trả lời rất vô tư, mà không them để ý tới Mai lúc này: mặt đỏ ửng
như trái cà chua chin mọng. Không nhìn nhưng Vân cũng có thể biết, Mai đang rất
tức giận. Khóe môi cô bé bỗng nhếch lên, tạo thành một mảnh trăng non đầu tháng.
Có lẽ, trêu chọc Mai là sở trường của Vân, từ khi hai đứa chỉ là những đứa trẻ. Còn
Mai, đùng đùng bỏ vào nhà, cô cũng không quên đưa mắt tìm bà và chào bà một
tiếng thật lớn:
-Bà ơi, cháu Mai về rồi bà ơi!
Bà đang ngồi trên chiếc chõng tre, nhìn thấy Mai bước vào bỗng nheo mắt lại, cố
nhìn xem đó có phải là cô cháu gái mà mình mong ngóng từ lâu rồi không. Chậm
- chạp bước từng bước tới chỗ Mai, bà ôm lấy Mai rồi hỏi:
-Cháu về rồi đấy à?
Mai khóc nức lên, Mai nhớ bà rất nhiều, nhưng cô lại không có nhiều cơ hội về
thăm bà, đây là lần đầu tiên kể từ khi cô mới học lớp 4. Rồi cô ôm chặt bà, dụi dụi
mặt vào vai bà. Bà cũng lấy tay xoa xoa Mai, rồi cười trìu mến. Bà vẫn vậy, trước
mặt đứa cháu mà gần chục năm không gặp, bà vẫn không hề khóc, bà vẫn kiên
cường như những người dân miền Trung. Cùng lúc đó, Hoàng và Vân bước vào
nhà, Hoàng rất cảm động, còn Vân chỉ cười khẩy rồi cho qua: Cô gái mà mình trêu
chọc chỉ yếu đuối thế này thôi sao!
Sau màn chào hỏi “đầy nước mắt”, bà nhờ Vân dẫn Mai và Hoàng đi thăm quan
cảnh quanh đây. Tuy chỉ là núi, rồi đồng cỏ, cây lớn, nhưng bà biết, ở trên phố đâu
có những cảnh như thế này. Trên đường đi, Vân và Hoàng rất thân mật, nói nói
cười cười, mặc kệ cho đứa con gái lẽo đẽo theo sau như thể cái đuôi của họ. “Vẫn
là Vân ngày ấy, chẳng lệch đi phần nào!” Mai thầm nghĩ, vội kéo tay Hoàng lại.
Mai nói mà như gắt với Hoàng, nhưng không đủ to để Vân nghe thấy:
-Hoàng, đừng đi với Vân, nó như mụ phù thủy ấy! – Chưa bao giờ, Mai gọi ai như
vậy. Vậy mà hôm nay, Mai lại ghét Vân ra mặt, trong khi Vân rất là “đáng yêu và
ngọt ngào” ấy chứ. Hoàng thầm nghĩ, chắc tại do từ lúc xuống đây, cậu quan tâm
tới Vân và quên Mai nên Mai tức. Thế thôi! Con gái mà!
-Không bao giờ. Vân rất tuyệt, không như cậu nghĩ đâu.
-Tuyệt như nào? Cậu biết gì về nó không, hoàn toàn không! – Mai tiếp lời.
-Ai bảo cậu như vậy, sao cậu nghĩ tớ không biết gì về Vân! Mỗi mình cậu biết về
cậu ấy chắc. Cậu ấy tuyệt hơn, tất cả mọi người! – Hoàng rất tức, tức, tức lắm. Mai
và cậu chưa từng cãi nhau to như vậy, lại vì một người con gái khác.
-Hơn cả tớ sao? – Nước mắt Mai nhanh chóng chảy xuống phía khóe miệng. Cô đã
- khóc. Nhưng dường như không muốn để cho Vân nhìn thấy rằng cô thất bại, hoặc
không muốn cho Hoàng thấy rằng cô đang khóc, hoặc một vài lý do nào đó, Mai
chạy thật nhanh.
Hoàng toan chạy theo nhưng đã bị Vân ngăn lại, rằng cậu không biết rõ đường ở
đây. Nghĩ cũng đúng, Hoàng đứng im như phỗng nhìn Vân chạy theo cái dáng nhỏ
nhắn của Mai.
Một lát sau, Vân trở về với khuôn mặt hớn hở:
-Mai về nhà bà rồi, thôi, chúng mình đi chơi được chưa? – Vân nũng nịu.
-Được rồi! – Hoàng đã cảm thấy an tâm hơn phần nào, cậu tin Vân quá chăng?
Cảnh nơi đây tuy hoang vu, nhưng cũng rất là thơ mộng. Vân càng nhiệt tình chỉ
dẫn, Hoàng lại càng không quan tâm. Cậu chỉ quay ra mỉm cười với Vân rồi lại
chìm vào dòng suy nghĩ. Không biết Mai thế nào rồi? Cô ấy có thật là đã về nhà
chưa, đã bao giờ cô ấy ở một mình ở nơi lạ đâu? Nhưng Vân đã nói thế, thì mình
nên tin cô ấy. Nhưng Vân có thật như Mai nói không. Cậu muốn trả lời hết câu hỏi
đang bủa vây cậu.
-Về thôi! Trời khá tối rồi.
-Vậy thì mai đi tiếp có được không? – Vân vừa mỉm cười vừa hỏi cậu.
Nhưng Hoàng không trả lời, bởi vì cậu không để tâm.
Bước về nhà, Hoàng chào bà rồi vội hỏi về Mai:
-Bà ơi, Mai đã về chưa ạ?
-Bà tưởng các cháu đi với nhau. – Bà ngước lên nhìn Hoàng. Mặt cậu đang trắng
hồng chuyển sang tím tái. Chạy vội ra ngoài, Hoàng lại nhắn với bà:
-Cháu đi ra đây một lúc rồi về ngay.
“Tách … tách … tách” Mưa rồi! Vừa chiều còn nắng mà giờ đã mưa. Định toan
quay về, nhưng còn Mai, cô ấy đang ở đâu rồi? Mai nói đúng, Vân là phù thủy.
Khiến cho cậu không tin Mai, dù biết là Mai chưa bao giờ nói dối, để rồi cậu gắt
với Mai, làm cho Mai khóc, bỏ đi. Có lẽ, cậu đã sai. Gió từng hồi ghé qua, rồi thấm
- buốt vào cậu, vào sâu cả trong tim. Lạnh là thế. Mưa là thế. Cậu đã cảm thấy sợ
rồi, chứ nói gì đến Mai chỉ là một cô gái yếu ớt. Cậu lạc mất Mai rồi ư? Trái tim
cậu lạc nhịp vì Mai, nhưng cậu đâu có mong là cậu lạc Mai! Cậu vừa chạy vừa để
cho gió mưa tạt vào mặt, từng giọt nước lạnh buốt, tê tái như chính trái tim cậu.
Mà cậu đâu có biết rằng, những giọt nước ấy đâu chỉ là giọt nước mưa?
Tiếng run bần bật cộng theo nhịp rung của trái tim, cả người Mai như đang choáng
váng. Cô không hề tin rằng, người bạn thân của mình, có thể coi là “thanh mai trúc
mã”, mà lại gắt với mình vì một người con gái mà cậu mới quen. Lạnh lẽo. Cô đơn.
Thất vọng. Cô lại khóc rưng rức dưới làn mưa, và dưới một màn đêm đen kịt. Cô
muốn về nhà bà. Nhưng cô không nhớ đường. Chỉ có thể là khóc, và hi vọng.
“Cạch … cạch … cạch” Từng tiếng bước chân tiến lại gần. Mang đầy vẻ vội vã,
như tìm kiếm một ai đó.
-Mai ơi, Mai! Mai ơi! Mai!
Là tiếng của Hoàng, cậu đang đi tìm cô. Trái tim đang thắt lại bỗng mở ra. Lẽ ra là
nên chạy ra, nhưng cô lại cứ ngồi ì ở đấy. Cô không biết có nên đáp lời lại Hoàng
không. Cô đang đấu tranh với bản thân. Hoàng là một chàng trai tốt, cậu luôn quan
tâm đến cô. Nhưng sự quan tâm ấy, chỉ một thoáng là đã bị hạ gục dưới vẻ ngoài
của Vân. Nhưng mà cậu ấy lại đến tìm cô cơ mà. Nhưng, có lẽ cô đã “cảm nắng”
cậu, và trái tim cô, luôn hướng về câu. Và rồi, blah blah blah… Cô quyết định
đứng dậy, cô không thể gục ngã. Đã đến lúc cô nói với Hoàng, rằng cậu ấy rất quan
trọng với cô. Cô sẽ không yếu đuối nữa đâu, bởi như thế, Vân sẽ dễ dàng đánh gục
cô, và cướp đi mất người mà cô yêu thương. Trái tim dẫn lối tới nơi phát ra tiếng
gọi của Hoàng. Hoàng quay lại, Mai đây rồi. Trông cô kiên cường hơn bao giờ hết.
-Xin lỗi vì đã không tin cậu.
Mai đã rất vui, nhưng hình như cô đã thấm mệt sau một buổi chiều mưa gió. Lòng
cô ấm hơn, nhưng bàn tay lạnh dần đi. Bước tiếp tới chỗ Hoàng, chỉ còn hai bước
nữa. Choáng váng. Cô ngã trọn vào hai đôi tay Hoàng. Đôi môi nở nụ cười rạng rỡ,
- như được báo trước rằng một điều tuyệt vời nhất sẽ tới. Hoàng nói với Mai, rất
nhỏ, nhưng đủ một chút ngọt, một chút ấm, một chút yêu thương, và đủ to để Mai
có thể nghe rõ:
-Tớ đã muốn nói rằng, trái tim tớ đã lỗi nhịp vì cậu từ bao giờ. Tớ không muốn làm
vệ sĩ của cậu nữa đâu, tớ muốn làm hoàng tử cơ!
nguon tai.lieu . vn