Xem mẫu
- Tình yêu người câm
TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGA
Hắn với nó yêu nhau được một năm, một tháng, mấy mươi ngày. Hắn nói thế. Còn nó thì
lại mặc. Nó chẳng đặt tên cho thứ quan hệ giữa nó với hắn. Muốn thứ tình gì cũng được
mà không là thứ tình gì cũng được. Tùy.
Cách đây một năm, một tháng, mấy mươi ngày, bố nó nằm viện. Nó ở viện, chăm bố. Hai
bố con ăn tết bệnh viện. Bỗng nhiên hắn gọi điện cho nó và khoảng một tiếng đồng hồ
sau thì hắn có mặt ở bệnh viện. Sau này hắn kể với nó rằng hôm đó hắn vừa chia tay với
người yêu. Hắn nhậu đến sáng và ngủ trên xe – vừa lái xe vừa ngủ, khi về nhà. Hắn lục
tung danh bạ điện thoại và sẽ gọi một số ngẫu nhiên để nói chuyện. Nó là chủ nhân của
con số ngẫu nhiên đó.
Hắn đến. Ngủ ngon lành khi đang ngồi vắt vẻo bên ghế đá kể chuyện tình buồn cho nó
nghe. Vào phòng bệnh, hắn ngủ tiếp trên chiếc giường bên cạnh. Bố bảo nó đưa bạn về
nhà chơi, có bạn lính lâu năm đến thăm bố.
Nó nhắn vài dòng tin an ủi. Mấy ngày tiếp theo, hắn đến nhà nó thường xuyên. Một buổi
chiều muộn, hắn rủ nó đi chơi, dọc bờ biển. Mùa đông. Những ngày chớm tết. Nắng xám.
Lạnh cái lạnh của một trái tim vô tình.
Nó run. Hơi thở của biển phả vào mặt nó, mang vị mặn, ướt át. Trời về đêm. Vài ngôi sao
leo lét thứ ánh sáng xanh mờ nhòe. Nó nhìn, như không nhìn. Không có điểm dừng. Hun
hút. Nhìn biển cũng không mà sao trời cũng không. Hắn vòng tay ôm nó. Giật mình.
Mặc. Tiếp tục nhìn. Hắn xoay người nó. Chuẩn bị đặt môi hắn lên môi nó. Nó nhìn. Trân
trân. Không chớp mắt. Vào thẳng mắt hắn. Thách thức. Van lơn. Ảo não. Hắn rã rời chân
tay. Về.
- Hết thời gian nghỉ tết. Hết đi trên mảnh đất “Hà Tĩnh mình ơi răng mà thương mà nhớ”.
Sài Gòn. Thế giới của những cơn mưa đến và đi bất chợt, để hụt hẫng cho những kẻ thích
mộng mơ. Như nó.
Hắn nói nó là người lạnh lùng nhất thế gian. Trái tim đá. Hắn níu giữ nó bằng bàn tay vô
hình. Mặc nó tuyệt tình, không cảm xúc. Hắn theo nó lang thang tìm những cơn mưa
thích trêu ngươi, đến và đi như chưa từng ở lại. Hả hê cười rồi mất hút. Nó thành người
điên. Không thấy mưa, nó thấy hắn. Tả tơi như tàu chuối.
Hắn cá độ. Thiếu thắng thừa thua. Tay vô sản chính hạng – không bạn bè, không tiền,
không uy tín, không tự trọng. Không gì sất! Tay địa chủ chính cống – kho nợ nần, kho
bảo thủ, kho gia trưởng, kho ghen tuông…
Hắn thường ngồi ngắm nó bên cửa sổ - cầm cuốn Kinh thánh Tân ước trên tay. Nó không
theo một tôn giáo nào. Hắn lì lợm. Cuốn kinh thánh gấp đôi che một mắt nó. Hắn đứng
trước con mắt còn lại. Chấp chới trước một cơn gió mùa.
“Anh không thể sống thiếu em”. Nó nuôi nó và một đứa em đang học cao đẳng. Ngày đi
học, tối đi dạy kèm, khuya đánh văn bản thuê. “Em ơi cho anh tiền đi xe buýt”. Nó đưa
em nó tiền mua giáo trình. “Em ơi lên đưa anh đi ăn cơm với. Anh hết tiền rồi”. Nó cho
em tiền sắm áo đồ và một chiếc xe đạp Nhật. “Mai hết hạn đóng học phí rồi. Kỳ này anh
sẽ nghỉ học. Năm sau học tiếp”. Nó lên thăm má nuôi, nước mắt hai hàng trên má nó và
trên má má nuôi.
Hắn vẫn đi học bình thường. Vẫn ăn cơm no. Vẫn đi xe buýt mỗi ngày. Em nó vừa đóng
học phí ba triệu. Sinh nhật hai nhỏ bạn, thôi nôi em gái thằng lớp trưởng. Nó ngắm nghía
sợi dây chuyền – món quà đậu đại học của chị nó cho. Cổ nó trống không, hai hốc xương
như hai con ốc bươu trồi ra. Con bạn thân kêu nó là chiếc Samsung siêu phẳng, siêu
mỏng.
“Mày bị điên hả?” – con bạn thân quát nó – “Mày để phần ngu cho người khác với chứ”.
Lầm lì. Im lặng. Con bạn bỏ đi. Để lại sau lưng câu líu ríu: “hết chịu nổi. Con khùng”.
- Mưa. Xối xả. Trắng trời. Nó đang bay. Nhẹ bẫng. Tan. Mưa lạnh – mưa nóng. Mưa ngọt
– mưa mặn. Trời sáng. “Chị làm gì mà tắm sớm thế, không sợ bị ốm à? Mới sáng sớm đã
dội nước ầm ầm, chẳng cho ai ngủ…”.
Mới sáng sớm nó đã có mặt ở trường. Đưa hắn bó hoa bằng giấy, hộp quà. Nó vào thư
viện. Hắn ra sân bóng cùng bạn bè. Trưa. Hắn vào đón nó ra quán nhậu. Mọi người đã tập
trung đông đủ, khoảng mười lăm người. Hôm nay là sinh nhật hắn. Tiếng “dzô” cùng âm
thanh lảo xảo của những ly nhựa va vào nhau làm đầu nó như quả bom đã châm ngòi.
Đây là nơi ồn ào nhất thế giới, nó trộm nghĩ. Khoảng ba mươi phút, tiệc tan. Hết tiếng
“dzô”. Vỏ chai nằm ngổn ngang dưới gầm bàn. Người đưa hắn năm chục, người một
trăm, người không đưa đồng nào. Tờ hóa đơn nằm chỏng chơ trên bàn. Hắn đếm qua rồi
dúi mớ giấy bạc lộn xộn vào tay nó “kệ em!”. Nó lẳng lặng cầm tờ hóa đơn và mớ tiền
còn thiếu lại gặp ông chủ quán. Xong tăng một. “Bây giờ đi café hay karaoke nào” – hắn
hào hứng. Không một xu dính túi. Một vài người bỏ về. Một vài hô to “karaoke thôi”.
Tiếng cười nghe như mảnh ly vừa chạm nền nhà. Vỡ toang.
Tiếng nhạc xập xình. Ánh đèn lèo loẹt, sáng tối. Nó như đang trong cơn ác mộng. Hai giờ
đồng hồ trôi qua như hai thế kỷ. “Em ơi” – hắn kêu và đút tờ hóa đơn vào tay nó.
Ngọn núi nuốt mặt trời. “Em ơi. Cho anh mượn vài chục”. Nó đưa những tờ giấy bạc sau
cùng của triệu rưỡi tiền nhuận bút giải nhì của nó trong cuộc thi viết vừa rồi cho hắn. Im
lặng bước đi. Hắn kéo tay nó “Ở lại với anh đi. Hôm nay là sinh nhật anh mà”.
Căn phòng thoảng mùi mốc quyện trong mùi nước hoa rẻ tiền. Ga giường nhàu nát không
có vết là làm nó ớn lạnh. “Em đi tắm trước đi kẻo lạnh”. Lắc đầu. Nó ngồi như một con
cún con bị xích cuối chân giường đang ăng ẳng không hiểu sao chủ mình lại xích mình ở
đây. Hắn bước ra từ nhà tắm với một chiếc quần đùi duy nhất trên người. Đánh uỵch một
cái trên giường và thở dài một cái thật kêu. “Lại đây em” – hắn kéo tay nó như điệu trượt
một đứa con nít. Nó ngã chúi vào người hắn. Vùng dậy yếu ớt. “Em làm gì thế, anh có ăn
thịt em đâu”. Nó ngồi thụt lùi, từng bước. Hắn bật dậy. Kéo nó lại kề. Nó không nhìn
hắn, không nhìn nó. Không nhìn gì cả. Hắn lần tay bung từng nút cúc áo nó. Vòng ra sau
lưng, hắn mở nút áo ngực. Nhẹ nhàng lấy nó ra khỏi người nó một cách thuần thục. Tay
- hắn mân mê bộ ngực gần như đàn ông của nó. Hắn cúi xuống áp mặt vào ngực nó. Hai
giọt nước rơi trúng má, nóng hổi. Hắn giật mình. Nhìn lên. Hắn hốt hoảng. Khuôn mặt nó
xanh lè, cắt không ra máu. Hắn xin lỗi rồi vội khoác chiếc áo vào người nó, cài từng nút
cúc. Nó như một pho tượng đang thở. Gò má mãi không khô. Ngó sang, hắn đang ngủ
say như một con cún no sữa. Cái tật của hắn là cứ nhậu vào lại ngủ như chết.
Noel năm nay se lạnh. Cảm giác như đang những ngày chớm thu ở quê. Nó đứng trước
hắn với hộp quà và tấm thiệp trên tay. Hắn theo đạo Thiên chúa. Hắn dẫn nó đi Đại Nam.
Thuê xe đạp đôi. Nó lắc đầu. Hắn và nó ngồi trên bãi cỏ gần bờ hồ. Nó cầm trên tay cuốn
“Thiên thần và ác quỷ” của Dan Brown. Nhìn sang, hắn đang như một đứa trẻ mơ màng
trong giấc chiêm bao đẹp. Tối qua, hắn chơi bài đến sáng. Nó nhìn xa xăm, như đang
không nhìn gì cả. Gò má nó lại ướt. Nó là đứa mau nước mắt nhất trên thế giới này. Dư
nước mắt.
Tối. Những dây bóng nháy làm cho nhà thờ như một cung điện lộng lẫy. Hắn dắt nó vào
nhà thờ cầu nguyện, xưng tội với cha rồi “Amen” gì đó. “Em có muốn đi dạo chút
không?”. Nó như một con rô bốt lắc đầu.
Nó lại như con cún con bị xích nơi cuối giường cũng ở căn phòng cũ ấy. Hắn lại hiện ra
từ nhà tắm với chiếc quần đùi. Hôm nay là giáng sinh, một ngày hắn được đòi hỏi như
ngày sinh nhật của hắn. Bế nó đặt trên giường như một con búp bê của người lớn, hắn lặp
lại những động tác cũ. Hắn đưa tay bật khuy quần và kéo dây khóa của nó. Nó không
khóc, nhưng bờ vai run run. Toàn thân run run. Cố nén tiếng nấc làm không gian bật lên
một thứ âm thanh kì quặc. Nghe như bế tắc, như chậc trào và sẽ vỡ thành trăm ngàn hạt
nước li ti của một giọt mưa từ trên cao rơi xuống. Hắn vẫn tiếp tục cố làm cho xong
những động tác mà hắn cho là cần thiết. Giọt mưa chạm đất. Tung tóe. Bắn vào tay hắn,
chân hắn, người hắn những giọt nước li ti nhưng lạnh khủng khiếp. Hắn giật bắn mình
đứng dậy và lùi ra mấy bước. Lầm lũi bước ra ngoài. Mệt mỏi. Rệu rã. “Hơn một khúc
gỗ” – hắn lắc đầu và ngồi bệt ở ngay cửa. Ta đã sai ư? Thiên thần câm? Mưa! Hắn lao ra
con đường phía trước. Chạy thục mạng. Con đường chỉ có bóng tối. Mưa và mưa…
nguon tai.lieu . vn