Xem mẫu

  1. Tình yêu muộn Tác giả: nkok.eyanl - Hoài An, cái này của bàn 6- Chị Thủy nói. An nhanh chóng bước tới bàn số 6 - Của anh đây ạ- Quân khẽ ngước lên và bắt gặp nụ cười vô cùng thánh thiện của cô nhóc đang xuất hiện trước mặt mình, nụ cười trở nên đáng yêu hơn với hai núm đồng tiền, tóc tém buộc cao nhìn lắc qua lắc lại. - Anh cần gì nữa k?- Cô nhóc tiếp tục mỉm cười lộ ra núm đồng tiền rất duyên - K e ạ- Quân đáp lại, mặt hơi cười. Hoài An nở nụ cười cuối cùng rồi xoay người bước đi. Quán café buổi chiều ngày càng đông khách. Thỉnh thoảng Quân lại nhìn Hoài An, cô nhóc chạy tứ tung phục vụ khách, những giọt mồ hôi đã lấm tấm trên trán nhưng môi cô nhóc vẫn cười rất tươi Như một lực hút vô hình nào đó, chiều nào Quân cũng ghé quán café ngồi tới tận chiều muộn, khi ánh hoàng hôn dần tắt. - Em ơi- Quân vẫy tay - Café nâu ít đường đúng k anh??- An lại cười Quân gật gật, cười trong lòng. Chỉ mấy phút sau thôi cốc café đã xuất hiện trước mặt Quân và nụ cười ấy lại nở trên môi cô nhóc, nhìn thật thánh thiện. - Chúc quý khách ngon miệng - Sao mọi hôm tôi k thấy e nói câu đó??- Quân ngước lên nhìn An - Vì a là một vị khách đặc biệt- Hoài An lại cười, Quân khẽ xao xuyến cười theo - Vì sao vậy??? - Bí mật- Cô nhóc đặt ngón trỏ lên môi rồi cười và bước đi.
  2. Cứ như vậy, Quân và Hoài An nói chuyện nhiều hơn. Những cuộc trò chuyện như làm Quân thêm nghiện cái nụ cười đáng yêu đó của Hoài An. Cô nhóc đâu biết nụ cười ấy có sức ảnh hưởng thế nào chứ???? "Này nhóc, e ngủ chưa????" Hoài An đang đọc manga thì nhận được tin nhắn từ Quân "Em Chưa" "Giờ này còn chưa ngủ hả?Mai có định đi học k thế?" "Có ạ" Icon cười "Thế ngủ đi, ngủ muộn k tốt đâu" Quân rep rất nhanh "Biết rồi, ông già lắm chuyện, hihi" Icon lè lưỡi "A hơn e có 3 tuổi thôi, k đến nỗi bằng tuổi ông e chứ?" "Hiha, nhưng nhìn a già lắm" "ANh đẹp trai ngời ngời như mấy diễn viên Hàn thế này mà e chê già à? " "Plè, a mà đẹp trai giống mấy oppa thì e đã là Tây thi rồi" "Có mà thị nở ý" "Hừm a là đồ xấu xa" "Haha, đừng nóng k nổi mụn lung tung là mất cái mặt xinh gái đấy, thôi ngủ đi" "Mọc mụn thì người ta vẫn xinh gái nhé, xì" "Èo, tự sướng vừa thôi cô ơi" "Kệ tôi, ngủ đây đồ ông già lắm chuyện" "Ngủ ngon đồ thiên thần" Hoài An mỉm cười trước câu nói quá ngược nhau của Quân. - "Cộc cộc" Hoài An, con chưa ngủ phải k?????- Mẹ An gõ cửa - Vâng, mama vô đây - Sắp thi rồi đó, con nghỉ làm thêm đi mà lo ôn thi, nhà ta đâu có thiếu tiền- Lê phu nhân vuốt tóc công chúa của mình - Nhưng con muốn đi làm mà, tuổi này đầy người tự lập được rồi mà con vẫn phải dựa dẫm vào gia đình- Hoài An chun mũi - K cần thiết, pama sẽ nuôi con tới khi con lấy chồng, rõ chưa??? - Hihi, con biết pama thương con nhất mà- An chui vào lòng Lê phu nhân như con mèo con. - Thôi ngủ sớm đi, mấy tuần sau là thi rồi, cố gắng nghe chưa????- Lê phu nhân nói nhẹ nhàng - Yes ser, con là niềm tự hào của pama mà- Hoài An cười tươi. ____________________________ Dạo này Hoài An ít gặp Quân hơn vì đang bận bịu ôn thi, Quân biết vậy nên cũng k gọi điện hay nhắn tin làm phiền An mà chỉ gửi một tin nhắn chúc thi tốt và nhớ mang kết quả tốt đẹp để thông báo cho anh. - Nè, đồ ăn khuya mama làm cho con ăn đấy, đừng thức khuya quá nhé - Con biết rồi, mama để trên bàn ý.
  3. Mấy ngày trôi qua, ôn thi căng thẳng làm Hoài An gầy bớt đi. Hoài An rất hồi hộp chờ kết quả. Quân đang ngồi làm việc tại văn phòng của mình thì có điện thoại, anh vui mừng khi trên màn hình hiện chữ "Hoài An calling", Quân vội bắt máy, chưa kịp nói alô thì giọng An đã lanh lảnh vang lên "Em đỗ rồi anh ơi, em đỗ đại học rồi". Quân cười tươi "Vậy à?Vui nhỉ?E thi trường gì thế?" "Sư phạm, hihi, thưởng cho e đi" "Thưởng gì bây giờ???" "Đưa e đi dạo phố vào cuối tuần nhé?" "Được thôi" Quân cúp máy, trong lòng thấy hồi hộp lạ lùng. Sáng thứ bảy trời trong xanh, thoáng đãng, thật thích hợp để đi chơi. Mấy hôm Quân k gặp Hoài An rồi, cô nhóc nghỉ để ôn thi, nhưng quán café thì anh vẫn tới đều đặn, dường như đó đã là thói quen. Quân tới nhà Hoài An nhưng k bấm chuông vì còn 15p nữa mới tới giờ hẹn, k hiểu sao a lại hồi hộp đến thế. Đây là lần đầu tiên hai người đi chơi với nhau. Đúng 8h, Hoài An mở cửa, Quân tròn mắt nhìn. Cô gái xinh xắn đang yêu mà bao đêm anh nhớ đây rồi, trong bộ váy trắng ngắn ngang đầu gối, trông An như một thiên thần. - Anh Quân- An đập vào vai Quân làm Quân trở lại với hiện tại - À ừ, An à? Em ăn sáng chưa?? - E chưa, hôm nay anh phải có trách nghiệm với em từ bây giờ đến 6h chiều, hihi- Núm má đồng tiền lại đi kèm với nụ cười của cô nhóc, cô nhóc k hề biết là nhìn cô nhóc đáng yêu thế nào đâu, Quân đưa mũ bảo hiểm cho An rồi cười mỉm. "Dạ, a đã biết nhiệm vụ rồi" Hai người vào một cửa hàng ăn sáng nhanh rồi tới công viên giải trí Crayon chơi. Đầu tiên là trò bắn súng. Quân bắn trúng liên tục những quả bóng nổ dần theo phát súng của anh - Woa, giỏi thế- Hoài An vỗ tay thán phục - Đây là quà của cậu- Ông chủ quán đưa cho Quân hai hộp ước- Cô ccậu hãy ghi điều mình muốn lên mảnh giấy rồi cuộn tròn vào và treo lên cái cây kia. Thế là Hoài An hí hửng ngồi quay lưng lại với anh rồi ghi lên giấy điều ước của mình. Quân ghi xong rồi mà quay sang vẫn thấy Hoài An tủm tỉm cười rồi viết chăm chú. - Treo đi nào anh Quân Quân cười cười rồi ghi tên của Quân và Hoài An lên hai chiếc lọ và treo lên một cành cây cao cao. Sau đó là trò ném boling, trò này Hoài An chơi dở nhất và đương nhiên là Quân chơi rất cừ, phần thưởng là một con gấu bông rất to màu xám - Tặng e đi, a đâu có chơi gấu bông- Hoài An mè nheo cứ đòi con gấu bông từ tay
  4. Quân - K cho đâu- Quân lè lưỡi - Uầy cho đi mà, con gấu đáng yêu thế phải tặng cho người đáng yêu chứ? - Ừ thì để dành tặng cho người đáng yêu, chứ e k đáng yêu - Anh Quânnnnnnn, em ghét anh- Hoài An xị mặt quay sang hướng khác - Thôi đùa đấy, tặng này- Quân cười cười giơ con gấu trước mặt An. An vội chộp lấy ôm chặt con gấu như sự Quân cướp mất ý. Cô nhóc cứ cười mãi khiến Quân cũng phải cười theo vì nụ cười thánh thiện của cô. Trong lúc ngồi ở nhà hàng đợi bữa trưa, Hoài An nghịch ngơm giơ điện thoại lên rồi tự sướng chung với Quân. Nhìn cô nhóc quá đáng yêu, Quân cười thích thú. Buổi đi chơi hôm ấy khiến Hoài An thoải mái vô cùng, nằm dài ra giường, An nhìn đi nhìn lại mấy cái ảnh đã chụp với Quân và mỉm cười hạnh phúc. tiện tay, An đặt luôn một cái ảnh làm màn hình nền rồi ôm điện thoại chìm vào giấc ngủ. Mai Hoài An lại đi làm rồi, sẽ được gặp anh vào buổi chiều. Mấy ngày nghỉ làm k gặp anh, An thấy trống vắng vô cùng. Nhưng chiều nay, An chờ Quân lâu lắm rồi sao vẫn chưa thấy Quân tới, đã 6h rồi, mọi khi Quân luôn có mặt ở đây vào 4h, muộn lắm thì cũng chỉ 4rưỡi là Quân xuất hiện. Khách tới ngày càng đông khiến Hoài An quên gọi cho Quân, tới lúc vắng một chút rồi thì An mới gọi, nhưng đáp trả sự lo lắng của An chỉ có những tiếng tút kéo dài. Quân k nghe máy. Mấy hôm sau Quân vẫn k tới quán café, điện thoại thì vẫn k nghe. Điều đó làm nỗi lo trong An ngày càng lớn, nó chỉ trực bùng nổ khi quá sức chịu đựng. An k thể chịu đựng nổi sự im lặng đáng sợ này nữa, An quyết định tới nhà Quân nhưng quen nhau lâu thế rồi mà An đâu có biết nhà Quân, nghĩ lại An thấy mình quá vô tâm. Chợt nhớ ra lần trước Quân có gửi địa chỉ nhà anh vào hộp mail của An, An đã ngồi lục tung hộp mail mấy tiếng cuối cùng cũng tìm lại được bức mail đó. Hoài An vội vã bắt taxi tới địa chỉ đó. Trước mặt An là ngôi nhà 3 tầng màu xanh rêu. Một người phụ nữ trung niên nhìn rất hiền hậu nhưng trên mặt lại phảng phất nét đau buồn tột cùng ra mở cửa cho Hoài An, nhìn mặt bà An thấy vô cùng bất an - Con tìm ai?? - Dạ, cháu tìm anh Quân - Quân...- Người phụ nữ đó đã khóc khi mới nói hết chứ Quân - Quân làm sao hả bác???- Và cái điều bất an mà Hoài An nghi ngờ đã đúng, Quân đã xảy ra chuyện, An liên tục lay lay cánh tay bà ấy_mẹ Quân - Bác nói gì đi chứ??Anh Quân làm sao ạ????????? - Nó đã chết rồi con ạ...Nó bị ung thư giai đoạn cuối, giờ phát hiện đã quá muộn.. Hoài An bàng hoàng ngồi bệt xuống đất, giọt nước mắt rơi vô thức, tai cô ù đi. Lúc này đây, nỗi đau đớn đã xâm chiếm toàn bộ trí não An - Bác nói dối cháu, bác nói dối cháu đúng k???Bác hãy nói đó là một trò đùa đi,
  5. bác nói đi, cháu xin bác- An lay vạt áo của mẹ Quân, òa lên nức nở hoà vào tiếng mưa bắt đầu đổ xuống. - Sao có thể chứ?Anh ấy sao có thể ra đi như vậy được, bác ơi, anh ấy đùa cháu bác nhỉ?????- Hoài An gào lên đau đớn. Người phụ nữ đó ôm lấy An - Đừng thế mà, đừng khóc.... Giữa màn mưa, người ta thấy một cô gái đi lững thững, giọt nước mắt hòa vào mưa nhạt nhòa, ai cũng có thể nhận ra nỗi đau quá lớn mà cô ấy đang phải gánh chịu. "Sao anh lại bỏ a mà ra đi thế hả???Anh là ông già vừa lắm chuyện vừa vô trách nghiệm. Em còn muốn nói với anh nhiều chuyện lắm, anh dậy đi, dậy mà nghe em nói. Em yêu anh đấy, e nói thật đấy, k đùa đâu. A nghe thấy không? A vui hay buồn vậy?A có yêu e k hả Quân??Trả lời e di???Sao a lại im lặng vậy hả???Trả lời e đi, e xin a đấy Quân ơi????Đừng làm e sợ" Hoài An gào lên như muốn xé rách màn mưa. Người đi đường ai cũng xót xa cho cô gái trẻ đang ngồi bệt xuống đường và đang dần ngất lịm đi. Hoài An tỉnh dậy, cô vừa trải qua một cơn ác mộng. - Con tỉnh rồi- Mẹ An thấy con mở mắt thì bật dậy như lò xo. Đôi mắt bà xuất hiện một quầng thâm do trông An cả đêm k ngủ - Mẹ, sao con lại ở đây?- An nhăn mặt, đầu chóang váng. - Mẹ Quân gửi cho con cái này- Mẹ An đưa An bức thư rồi ra ngoài trả lại không gian yên tĩnh cho An "HOài An à???Chắc khi em nhận được bức thư này thì anh đã k còn nữa rồi?Hìhì, e đừng giận a nhé. A biết e sẽ k khóc đâu, Hoài An của anh mạnh mẽ lắm phải không?" An bắt đầu khóc, anh đâu biết cô gái mạnh mẽ của anh đang nhỏ từng giọt lệ vì a cơ chứ "Xin lỗi e vì sự ra đi đường đột này, thật sự xin lỗi. Nhớ phải tha thứ cho a đấy. Nếu có kiếp sau thì a xin làm vệ sĩ cho e để chuộc tội, được không? An à???Anh muốn nói điều này với em. Thực ra, a đã yêu e ngay từ lần đầu gặp e trong quán café ấy. Nhưng chắc e k còn nhớ lần đầu tiên ấy đâu nhỉ?Nụ cười của e thật đặc biệt, nó đã làm a xao động ngay từ lúc ấy. Và càng gặp e, a lại càng thấy tình cảm trong anh lớn dần theo từng ngày. Chúng mình quen nhau cũng hơn một tháng rồi An nhỉ?Không biết tình cảm của em dành cho anh có lớn như tình cảm của anh không??A muốn nghe câu trả lời của e lắm nhưng bây giờ thì muộn mất rồi An nhỉ??Có lẽ câu trả lời ấy anh chẳng còn cơ hội nghe nữa rồi, tiếc thật đấy. Nhưng k sao, anh chúc em luôn hạnh phúc nhé An, hãy tìm một người con trai yêu em thật lòng. Cuối cùng, a muốn nói ANH YÊU EM RẤT NHIỀU HOÀI AN Ạ, nếu kiếp sau chúng ta có gặp lại nhau thì e sẽ k thoát khỏi a đâu. Người yêu em : Nguyễn Anh Quân" Hoài An buông bức thư rơi tự do, nước mắt cô đã thấm ướt đẫm chiếc gối rồi. "Đồ ngốc, eyanl Quân ạ"
  6. Mấy tháng sau Hoài An trở lại công viên giải trí Crayon và đến quán bắn súng - Cho cháu lấy lại hộp ước Chú nhé- An mỉm cười nhìn ông chủ quán. Ông ấy hẳn vẫn nhớ và gật đầu để Hoài An gỡ nó xuống. Ông giật mình vì nụ cười hôm nay ông nhìn thấy rất khác so với nụ cười trước đó ông đã từng thấy ở An, nó phảng phất nét buồn. Ông là người đã từng trải trong cuộc sống nên ông hiểu khi nhìn vào đôi mắt đong đầy tâm sự của Hoài An. Ông thở dài, lại một tình yêu k thành. Hoài An nhón chân lên gỡ hộp ước xuống và mở hộp ước của anh. An hồi hộp lắm, điều ước của An thành hiện thực rồi còn điều ước của Quân thì sao "Tôi mong mãi mãi được nhìn thấy nụ cười thánh thiện của Hoài An_người tôi yêu mãi mãi" Giọt nước mắt lại nhạt nhòa trên mặt An. Cô gạt đi rồi rút tờ giấy ước của mình ra nhìn dòng chữ "Quân sẽ yêu An", mỉm cười thật tươi với điều ước đã thành hiện thực của mình, An ghi lên mặt sau của tờ giấy ghi dòng chứ "Anh à?Hoài An yêu anh nhiều lắm" Sau đó Hoài An buộc tờ giấy đó vào sợi chỉ đang giữ quả bóng to ghi chữ Hoàng Anh Quân. An cười tươi nhìn theo quả bóng bay đi mang theo câu trả lời của An đến với Quân.
nguon tai.lieu . vn