Xem mẫu
- Tìm kiếm ở Singapore, dù chỉ là 1%
Chẳng khó đoán lắm về Nguyên - chính là cậu bé ngày xưa dỗ dành Ly ngoài
cổng trường. Nhưng họ đã không có một cái kết mà tất cả chúng ta đều chờ
đợi. Ly sẽ phải tìm kiếm Nguyên ở Sing...
Bingo
5. Gặp lại :
Hình như sợ bị Ly “ sút” ra khỏi cửa, cả ngày hôm sau và hôm sau nữa Nguyên không
đến tiệm hồng trà. Ly vừa vui vừa thấy có gì đấy thiếu thiếu. Vy nhìn nó , lại cười cái
điệu “ tao-biết-hết-rồi-nhá” muôn thuở của nó.
Chà chà, đã nhớ rồi đấy à ;))
Hở, nhớ ai ?
Lại còn ai vào đây ;))
Mày thôi đi nhớ. Không vì cái thói ham vui của mày thì tao chết không đi với nó .
Ghê gớm nha, không cảm ơn thì thôi lại còn trách. Thần tượng 1 thời của tao đấy.
Chắc là tuyệt lắm nhở
Tuyệt, uh, tuyệt lắm, tuyệt kinh khủng luôn . Tao không hiểu mày ăn nhầm cái gì
mà thần tượng được cái đồ dở hơi đấy.
Có lẽ….
Lẽ gì…
Có lẽ anh ấy chỉ dở hơi với một mình mày thôi… Thật là lãng mạn, anh đến và đi,
bất ngờ như một cơn gió….
Ly ngán ngẩm nhỉn con bạn đang mơ màng chớp chớp đôi mắt. Có khách gọi trà
Darjeeling, Ly cầm chiếc tách màu xanh ngọc, hững hờ nhìn về phía chiếc ghế trong cùng
cạnh cửa sổ với những chậu đỗ quyên giờ đã nở hoa rực rỡ, lẩm bẩm “ đồ kì cục”.
…….
Trung tâm luyện thi 4h30 chiều. Học sinh ca trước tan học ùa ra, học sinh ca sau chen
chúc lố nhố ở cửa chờ vào học. Bở hơi tai Ly mới thoát khỏi cái mớ hỗn độn đấy. Nó rảo
bước ra bến xe bus. Xe đạp của nó sáng nay tự dưng dở chứng phải để ngoài hàng sửa,
báo hại nó hôm nay lúc đi học phải nhờ chị chở đi, lúc về tự đi bus. Nó lục túi lấy sẵn
tiền lẻ trong lúc chờ xe.
- “ Ôi thôi chết , quên ví ở nhà mất rồi “- Ly cuống quít lật từng ngăn xem còn sót đồng xu
nào không, nhưng nó cũng thừa hiểu với cái tính có đồng nào nướng hết vào truyện với
phim của nó, làm gì có chuyện có tiền trong túi mà nó không biết . Ly thở dài. Vy lúc này
đang ở một lớp học thêm khác, chị nó thì bận, không xu dính túi , thế này chỉ còn nước đi
bộ về nhà. Ly thất thểu đi trên đường, mặt méo xẹo. Đường không quá xa, vỉa hè lại rộng
và nhiều cây nên đi được một lúc, Ly thấy cảm giác vừa đi vừa thong dong ngắm
phố ngắm phường cũng khá thú vị. “ Mình đúng là một đứa tưng tửng” – Ly cười thầm.
Đi được 20 phút chân Ly đã mỏi nhừ, cũng vừa lúc nó đi đến hồ Hoàn Kiếm. Chiều mùa
hạ gió thổi lồng lộng, Ly ngồi phịch xuống một chiếc ghế đá, thở hổn hển. Còn hơn 1km
nữa là về đến nhà. Ly ngó đồng hồ, kim ngắn mới chỉ tới số 5, nó quyết định ngồi ở đây
nghỉ một lúc, mát thế cơ mà, có mấy khi mà nó đi bộ về nhà, rồi ngồi nghỉ ven
bờ hồ thế này.
Chợt Ly nhận thấy ở ghế đá đối diện nó có một bé gái nhỏ xíu ngồi một mình. Nó nhìn
chăm chú, hình như cô bé con đang khóc thì phải. Bất giác Ly thấy có một cảm giác
lạ lùng xuất hiện trong nó. Chẳng phải nó đấy sao, đúng, chính là nó hồi lớp 1 chứ đâu
phải ai khác. Cũng một mình trên chiếc ghế đá và mắt thì “chảy mồ hôi”. Và rồi nó
sẽ cứ ngồi mãi như thế, cho đến lúc…..
- Sao muộn thế rồi mà em vẫn chưa về ? Bố mẹ em chưa đến à ?
Ly giật thót mình.Những âm thanh lùng bùng trong tai nó . Lần này thì không cần tưởng
tượng gì hết nữa, mọi thứ như cuốn băng quay chậm hiển hiện trước mắt nó , với nó cách
đây 10 năm là nhân vật chính, và nó của hiện tại là người thứ ba chứng kiến. Và cũng có
cả một người thứ hai……
- Ôi, muộn quá rồi mà không thấy mẹ em đâu. Em rất rất lo, mà nãy giờ- cô bé con thì
thào- hình như em đã nhìn thấy một số người rất giống mẹ mìn rồi.
Ra là thế. Chắc mẹ em có việc bận rồi. Nhưng mà em cũng không nên ra đây
ngồi, vào phòng bảo vệ ý, ở đây nhỡ đấy là mẹ mìn thật bắt đi thì làm sao.
Nhưng em sợ bác bảo vệ……..
"Giống hệt , tại sao lại giống như thế chứ" - Ly không thể tin vào tai mình nữa. Từng
từ từng từ vang lên lặp lại trong đầu nó . Người thứ hai, người thứ hai đâu rồi ?
Không có một cậu bé con mặc áo xanh nào cả. Trước mặt nó chỉ có một người, 1 tên con
trai cao ngồng đang cúi xuống hỏi cô nhóc. Nguyên. Lần này thì Ly có cảm giác đến lượt
mình bị đánh lừa bởi chính đôi mắt của mình. ‘Trời ơi, mình làm sao thế này, tai mình
mắt mình có vấn đề hay sao thế ? Chả lẽ mới đi bộ một lúc mà đã thành thế này?"
Ly ngồi đờ ra một lúc, hồn vía nó như bay biến đi đâu. Nó không nhận ra cha cô nhóc đã
tới và cô nhóc đã đi về từ lúc nào. Chỉ còn lại nó ngồi ở ghế đá. Nhưng không một mình.
Bên cạnh nó là Nguyên.
- Sao thế ? Bất ngờ lắm đúng không ?
………
Em nhận ra rồi chứ ?
Anh không gọi em là cô nữa à ?- Ly nói, mắt chùng xuống nhìn bâng quơ.
Em cũng có xưng là tôi nữa đâu … – Nguyên cười.
Anh công nhận giỏi dụ trẻ con thật đấy.
Cũng không hẳn, hôm nay mới là lần thứ hai thôi.
Sao anh không nói ra ngay từ đầu ?
Tự mình nhận ra thì hay hơn chứ nhỉ ? – Nguyên nhún vai- anh nói ra thì còn gì
thú vị, mà chắc gì em tin.
Anh nhận ra từ lúc nào ?
Uhm, từ buổi sáng hôm hội trại. Anh với bạn có mua hồng trà lúc buổi sáng,
nhưng chắc em không để ý. Nhìn thấy miếng pha lê trên sợi dây là anh nhận ra
ngay.
Anh đúng là đồ kì cục.
Hả ?
Chả lẽ trên đời không còn gì để nhớ hay sao mà lại đi nhớ cái mặt dây chuyền ?
Khi mà em cho đi một thứ, để rồi sáng hôm sau bạn em năn nỉ em trả lại vì nó
không biết đấy là quà bố nó mua từ nước ngoài về tặng chị gái nó, rồi nó dỗi em
suốt 1 tuần vì bị bố mắng và bắt anh phải mua đền cho nó 3 bộ bài Magic , thì em
có quên được không ?
Ly bật cười. Không ngờ cái miếng pha lê mà nó coi gần như không có giá trị gì về mặt
vật chất lại có « nguồn gốc « như thế.
Hơn nữa….. – Nguyên lại nói tiếp
Huh ?
Em cũng đâu-có-quên phải không ? – Nguyên hỏi, nhấn mạnh từng từ và nhìn
thẳng vào mắt Ly. Lần này thì nó không tránh được đôi mắt đen xoáy sâu ấy nữa,
mặt nó chắc đang đỏ như tôm luộc.
Nguyên nhận ra sự lúng túng của Ly. Hắn lại cười (sao hôm nay cười nhiều thế T_T), dúi
vào tay Ly một cái hộp nhỏ bọc giấy đỏ nơ tím. Lại một lần nữa Ly ngạc nhiên, không
hiểu còn có gì không thể xảy ra trong ngày hôm nay. Nhưng Ly không hỏi hắn vì sao hắn
biết màu nó thích, ngày hôm nay nó đã hỏi quá nhiều.
Để ngày mai hãy mở ra nhé. Còn giờ lên xe đi anh đưa về. Đi giày búp bê mà đi
bộ xa gớm.
…………………
Lại một buổi sáng chủ nhật ở tiệm hồng trà, còn khá sớm và mưa cũng đang rơi. Quán
vắng teo chỉ có hai cô nhóc đang chụm đầu lại thì thầm :
Thế là anh ấy đèo mày về à ? – Vy tò mò
Uh
- Có nói gì nữa không ?
Không.
Thật là hai đứa hâm.
Uh,công nhận là hâm
Mày chưa mở quà à ?
Chưa, anh ấy bảo sáng nay mà .
Ồ, thế còn chờ gì nữa, sáng banh ra rồi còn gì.
Uhm. Nhưng tao vẫn thấy có một cái gì đó…
Lạ phải không ? Tao đã bảo với mày chưa nhỉ , tất cả đều có thể xảy ra với chỉ
1% cơ hội. Mà thôi, không dấm dớ nữa, mở ra đi.
Ly không nói gì, nó nhẹ nhàng tháo chiếc nơ giấy màu đỏ rồi lần lượt đến từng lớp giấy.
Giữa chiếc hộp nhỏ chứa đầy vụn giấy là một đôi giày nhỏ xíu và một chiếc thiệp.
Anh này ngớ hay sao lại tặng mày giầy búp bê thế này.
Vy chẳng hiểu, uhm,đương nhiên rồi. Nó đã bao giờ được nhìn thấy chiếc giầy của con
búp bê mà Vy rất yêu đâu. Nhưng tại sao lại là hai chiếc thế này…
"Nhớ giữ đôi giày cho cẩn thận, đừng làm mất hay đem cho ai khác nữa nhé, lúc mua nó
anh bị cười vào mũi là con trai mà lại chơi búp bê đấy :-s".
Ly vừa đọc tấm thiệp vừa cười nhưng hình như có cả tấn bụi chuẩn bị bay vào mắt nó
cũng nên.
Ối, thôi chết rồi – đang ngó nghiêng mân mê hai chiếc giày, chợt Vy hét toáng lên.
Hả , sao đấy ?- Ly hốt hoảng
Ly à….
Huh ?
Tao biết lỗi tao rồi,giờ tao mới nhớ ra….
Nhớ ra cái gì ?
Anh Nguyên bay sang Sing sáng nay rồi, tối qua tao hỏi thằng bạn mới biết…
Ly sững lại, nhưng trái với dự đoán của Vy , Ly tỏ ra rất bình tĩnh. Nó chỉ im lặng, tủm
tỉm cười rút từ trong túi xách ra một tờ giấy, đưa cho con bạn thân.
Ớ,con hâm, sao bây giờ mới nói, trời ơi !!!
Uh, tao vừa nhận e-mail sáng nay thôi, mới in ra đấy. Sau bố mẹ tao mới có mày
biết thôi nhá
Nếu ai đi qua tiệm hồng trà lúc này thì sẽ thấy lạ lùng lắm. Trong quán chỉ có hai con bé
vừa ôm nhau cười nói vừa nhảy tưng tưng như uống nhầm thuốc. Ly đã làm được, đã làm
được, cuối cùng thì suất học bổng ấy đã thuộc về nó.
- Giờ thì Ly đã tin, tin lắm, tất cả đều có thể xảy ra, chỉ cần có 1 %, mà không, chỉ 0.001%
cơ hội thôi .Và nó cười rạng rỡ, Singapore nhỏ hơn Hà Nội nhiều lắm, lần này thì không
còn có chuyện 10 năm nữa đâu nhé.
Ngoài kia mưa cũng vừa tạnh, lấp loé vài tia nắng xuyên qua lớp mây xám xịt u ám… .
nguon tai.lieu . vn